Chương 950
Lúc đi ra ngoài nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không yên tâm, chính vì vậy anh ta qua chỗ Nhan Nhã Quỳnh dặn dò một chút mới đến công ty.
Mọi việc ở đây đang diễn ra một cách có trật tự, tuy thỉnh thoảng sẽ xảy ra một số vấn đề giữa chừng nhưng tình hình chung vẫn có thể kiểm soát được.
Mà bên kia, Vũ Nguyên Hải, bị truy đuổi đang trốn chui nhủi trong một khách sạn nhỏ rách nát, mặt anh ta tái nhợt đè lại cái eo đẫm máu, ngồi dưới đất không còn sức lực, dựa vào trên giường, xoay người từ trong túi xách lấy ra một chai rượu, nghiến răng mở nó đổ trực tiếp vào vết thương, cơn đau lên đến đỉnh điểm ngay lập tức, nhưng anh ta lại đột ngột nghiến răng để kiềm lại.
Vén chiếc áo sơ mi ra khỏi mặt, trên thắt lưng và bụng có một vết thương dài khoảng bảy tám phân, mặc dù đã được sát trùng nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra, cũng may bản thân anh ta là sinh viên y khoa, nên cũng có khá nhiều kinh nghiệm.
Chờ cầm máu xong, anh ta bắt tay lấy kim chỉ từ trong túi đeo bên hông nhúng vào cồn để khử trùng đơn giản, nhét khăn vào miệng rồi hai bàn tay phối hợp với nhau để khâu lại từng chút từng chút một.
Chỉ riêng hành động này đã gần như lấy hết toàn bộ sức lực của anh ta, khi anh ta làm xong hết thảy, mồ hội trên lưng anh ta dường như đã làm ướt đẫm cả giường, tóc cũng ướt hết cả lên, nhìn anh ta như người vừa được vớt ra khỏi mặt nước, xấu hổ quá.
Sau khi lác mắt bôi thuốc xong xuôi, anh ta chỉ đơn giản dùng băng quấn lại, lúc này không lo được việc gì khác nữa, anh ta chỉ có thể dùng chút sức lực cuối cùng của mình thả lỏng người lên giường, sau khi dùng thuốc chống viêm, anh ta thậm chí còn không thể kéo chăn bông, chỉ có thể ngất đi.
Khi tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, điện thoại trong tay Vũ Nguyên Hải có hơn chục cuộc gọi đến, anh ta lật người ngồi dậy, anh ta chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, thậm chí còn không thể phát ra âm thanh. Chỉ sau khi uống ba cốc nước mới cảm thấy đỡ hơn chút ít.
Sau đó anh ta nhấc điện thoại ở gần đó và gọi lại.
Điện thoại được kết nối nhanh chóng, sau hai tiếng “tút tút”, một giọng nam trầm thấp vang lên: “Vũ Nguyên Hải, bây giờ anh đang ở đâu? Tôi sẽ cử người đến tìm anh ngay lập tức.”
Anh ta hầu như không được ngủ trong hai ngày liên tiếp, dù cho anh ta có là mình đồng da sắt đi chăng nữa cũng không thể chịu nổi.
Giọng nói Vũ Nguyên Hải có chút mệt mỏi, nhíu mày ngồi ở trên ghế, tảng đá lớn trong lòng thả lỏng không ít.
“Cậu có chắc rằng người được cử đi lần này sẽ không có vấn đề gì chứ? Lần trước suýt chút nữa tôi đã bị cậu giết rồi.”
Chỉ cần nghĩ đến lần cuối cùng anh ta thoát khỏi cõi chết, giọng điệu của Vũ Nguyên Hải không thể khá hơn. Vẻ mặt u ám sờ lên vết thương trên thắt lưng, vẻ mặt đau khổ nhất thời méo mó.
‘Là người tôi tin cậy. Hãy nói ngay cho tôi biết hiện giờ anh đang ở đâu, tôi sẽ cho người đến đón anh đi chữa trị.”
Tối qua Vũ Nguyên Hải không nghe điện thoại, không cần suy nghĩ cũng biết rằng anh ta đã bị thương, hơn nữa bị thương không hề nhẹ.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
“Hai ngày nữa rồi cậu hãy kêu người của cậu tới tìm tôi. Nếu những người này còn có vấn đề, ít nhất tôi còn có khả năng chạy trốn!”
Bóng đen tâm lý quá lớn, Vũ Nguyên Hải chậm rãi xuống giường đi tới cửa sổ, kéo một góc rèm để nhìn ra bên ngoài.
Nơi anh ta chọn là một khu ổ chuột ở địa phương, đường phố bên ngoài không chỉ lộn xộn, mà còn bẩn thỉu và hôi hám.