Chương 908
“Vừa rồi là hai người đã gõ cửa sao? Có chuyện gì vậy?”
Bà ta đã trốn ở phía sau cánh cửa chịu đựng rất lâu, cuối cùng người phụ nữ này vẫn không nhịn được. Bà ta quá muốn gặp Dương Thừa Húc, bà ta chưa từng gặp lại đứa con trai của mình kể từ khi nó được sinh ra đến bây giờ.
Nhiều năm như vậy, lúc nào bà ta cũng luôn nghĩ tới anh ta, nghĩ xem hai mẹ con bọn họ rốt cuộc sẽ gặp mặt như thế nào. Bà ta đã nhẫn nhục chịu đựng nhiều năm như vậy không chết, cũng là bởi vì muốn gặp anh ta, gặp lại đứa con trai này. Bây giờ cơ hội đã tới, làm sao bà ta có thể cứ như vậy mà bỏ qua được. Cho dù là không thể nhận ra, gặp mặt nói chuyện thôi cũng là tốt lắm rồi.
“Cô này, chồng cháu và cháu đã không cẩn thận đá vào hàng rào của cô, cho nên hoa hồng trên hàng rào cũng bị đè xuống dưới. Tụi cháu không yên tâm, vì vậy muốn tự mình đến để xin lỗi cô, thật xin lỗi!”
Trần Nhật Linh giãy dụa từ trên vai Dương Thừa Húc nhảy xuống. Cô ta lau những giọt nước mắt trên mặt đi, nâng cánh tay của anh ta lên, cố gắng làm cho bản thân mình tỏ ra thật bình thường. Nhưng dây xích cùng tư thế vừa rồi của hai người đã bị lộ ra rất nhiều. Ánh mắt của người phụ nữ đứng ở bên cạnh khung cửa chợt tối đi một chút, trong mắt toát ra một tia mỉa mai. Bà ta chỉ có thể nghĩ không hổ là bố con, ngay cả tính cách cũng giống nhau đến vậy.
Nếu như không thể chiếm được thứ mình muốn, chỉ có thể dùng thủ đoạn để giam cầm người khác như vậy. Vào lúc này, nỗi nhớ của bà ta dường như đã biến mất gần một nửa rồi. Bây giờ, cảm xúc đối với đứa con trai giống hệt mình này cũng có chút thay đổi.
“Chẳng qua chỉ là một hàng rào thôi mà, cũng không phải là chuyện gì lớn. Nếu như hai người đang không vội về nhà, có thể vào đây ngồi một lát.”
Người phụ nữ hơi nghiêng người, ánh mắt cũng hơi cong lên, nhìn như là bà ta đang cười rồi vươn tay mời bọn họ vào nhà.
Trần Nhật Linh nuốt nước miếng, nhìn Dương Thừa Húc, có chút lo lắng kéo tay anh ta đi vào bên trong.
Dương Thừa Húc cúi đầu nhíu mày. Tuy rằng người phụ nữ này đã quấn khăn lụa chặt lấy cả cơ thể và chỉ có ánh mắt là để lộ ra ngoài. Những điều này lại làm cho anh ta cảm thấy có chút quen mắt, thậm chí trong lòng anh ta còn toát ra một cảm giác thân thuộc.
Bản thân anh ta cũng bị giật mình, vốn muốn xoay người rời đi.
Nhưng cái cảm giác kỳ quái này khiến cho anh ta phải cắn răng mà bước vào. Cho đến khi ngồi trên sô pha, trước mặt là một ly trà nóng hổi, anh ta mới cảm thấy hành động vừa rồi của mình có chút khó tin. Anh ta cứ vậy mà đi vào, cứ đi theo một người phụ nữ mà bước vào nhà của bà ta.
“Hai người muốn ăn không? Ở đây tạm thời chỉ có một mình tôi sống thôi, cho nên hai người cũng không cần thấy ngại đâu, cứ tự nhiên như nhà của mình”
Giọng nói của người phụ nữ này rất dịu dàng. Bà ta vừa nói chuyện, vừa ngồi xổm ở bên bàn uống nước, bày mấy đĩa bánh ngọt ra.
Trần Nhật Linh có chút phấn khích, lại có chút sợ hãi, len lén nhìn bà ta vài lân. Cuối cùng suy nghĩ ban nãy cũng biến đi, hai tay đặt lên đùi bóp chặt, vẻ mặt của cô ta lại có chút lo lắng và kiêm chế. Sau khi uống một ngụm trà mới mở miệng nói: “Sao cô lại sống một mình ở đây vậy? Cô có phải là khách của ông Abel không?”
Trước tiên phải nói chuyện mới có thể chậm rãi dẫn tới chuyện mà bản thân muốn nói.
“Tất cả những người đến đây đều là khách của ông Abel. Cô gái, cô hỏi câu này có chút… Không cần thiết.”