Chương 42: Bản nháp
Hai người bốn mắt nhìn nhau khoảng cách rất gần, Minh Nguyệt cảm nhận được sự ngại ngùng nên cô đưa tăm bông” Cậu tự bôi đi.” cho Hoàng Minh và quay mặt đi, cô vội vàng dọn dẹp thuốc trên bàn.
Hoàng Minh biết Minh Nguyệt ngại nên anh cố tình trêu cô:” Em vì chị nên mới bị thương mà bây giờ lại bị đối xử thế này.”
” Cậu có biết tên Gia Huy là người như thế nào không, người hiểu rõ tên đó không ai khác chính là tôi, từ nhỏ hắn đã được học võ cậu nghĩ cậu có thể đánh lại hắn sao. Cậu có biết là tôi lo…” Minh Nguyệt vừa lo lắng cho Hoàng Minh nhưng lại giận anh vì không biết tự lượng sức mình. Hoàng Minh kéo cô lại về gần phía anh, từ từ sát lại gần môi cô và hai người đã trao nhau một nụ hôn sâu. Minh Nguyệt ngại ngùng đẩy Hoàng Minh ra rồi chạy vào trong phòng.
Còn Linh Châu và Lâm Thành Dương sẽ về nhà thăm hai bố mẹ. Hai người sẽ về thăm bố mẹ của Linh Châu trước.Về đến nhà bác Hoa là người ra đón cô đầu tiên. Bác Hoa chạy đến ôm chầm lấy Linh Châu:” Bác nhớ con lắm.” Linh Châu ôm chặt lấy bác Hoa:” Con cũng nhớ bác nhiều lắm.” Bố mẹ của Linh Châu cũng ra tận cửa để đón con gái của mình. Linh Châu sau khi ôm bác Hoa cô đến ôm mẹ của mình:” Mẹ con cũng nhớ mẹ lắm.”
Ông Hải Uy ôm con rể của mình:”Cám ơn con đã chăm sóc Linh Châu nhà bố thật tốt. Ông Hải Uy ngày càng tin tưởng và yêu quý người con rể này.
Linh Châu ra hiệu cho Lâm Thành Dương lấy quà mà cô đã chọn cho bố mẹ. Lâm Thành Dương hiểu ý mở cốp xe lấy quà.” Đây là quà mà chúng con đã chọn đã chọn cho bố mẹ và cả bác Hoa nữa.”
“Bác cũng có quà sao.”
Linh Châu nói thêm:” Bọn con đã chọn quà cho tất cả mọi người.”
Khi Linh Châu và Lâm Thành Dương đến không khí trong nhà vui vẻ hẳn lên. Từ khi Linh Châu kết hôn không khí trong nhà thiếu vắng tiếng cười. Khi cô về thăm nhà căn nhà tâm trạng của mọi người trong gia đình vui vẻ hẳn lên. Trước khi đi cô nói:” Con sẽ thường xuyên về thăm nhà. Lúc đấy mọi người lại sợ con làm phiền đuổi con đi ấy chứ.”
ông Hải Uy xoa đầu Linh Châu:”Con bé ngốc, đây là nhà của con. Con có thể về bất cứ lúc nào.”
Trên đường đi đến biệt thự nhà họ Lâm. Lâm, Thành Dương để ý thấy tâm trạng của Linh Châu hơi buồn, anh cũng hiểu được một phần vì căn nhà đấy đã gắn bó với cô từ khi còn nhỏ và nó cũng gắn liền với nhiều kỉ niệm của cô ở đó. Lâm Thành Dương muốn an ủi cô:” Lần sau chúng ta lại về thăm bố mẹ.” đây cũng là lần đầu tiên hai người nói chuyện và cư xử với nhau như một cặp vợ chồng bình thường. Linh Châu và Lâm Thành Dương luôn có xích mích với nhau từ những chuyện nhỏ nhất.
”Cảm ơn anh.” Linh Châu hướng mắt nhìn về phía Lâm Thành Dương, cô chỉ muốn ngắm mãi vì dáng vẻ lái xe của Lâm Thành Dương rất đẹp.
Tại biệt thự nhà họ Lâm. Hôm nay biết hai con sẽ đến nên bà Huyền Ngọc cố tình chuẩn bị nhiều món ăn ngon và bổ dưỡng.
”Hai đứa ăn nhiều vào. Linh Châu con ăn nhiều món này vào rất tốt cho em bé. ” bà Huyền Ngọc gắp rất nhiều thức ăn cho Linh Châu. Bà còn ra hiệu cho Lâm Thành Dương bóc tôm cho Linh Châu. Lâm Thành Dương phải đành bóc tôm cho Linh Châu. Anh bóc rất nhiều khiến bầu không khí trở nên gượng gạo.”Cô ăn đi.” Linh Châu quay sang Lâm Thành Dương nói thầm:” Anh cố ý đúng không.”
“Tôi đang chăm sóc cô mà. Đừng hiểu lầm ý tốt của tôi.”
” Hôm nay hai con ngủ lại đây một đêm rồi sáng mai hãy đi được không.”
“Thôi ạ. Bọn con ở đây sợ làm phiền đến bố mẹ.”
Ông Gia Hùng thường này rất khiệm lời nhưng hôm nay ông lại ngỏ ý muốn hai con ở lại:” Mẹ nói đúng đấy. Hai đứa ở lại một đêm cho bố mẹ vui.”
Linh Châu quay sang cầu cứu Lâm Thành Dương:” Ngày mai anh có việc bận đúng không. Anh còn phải về nhà để chuẩn một số tài liệu cần cho ngày mai.”
“Vợ yêu nhớ nhầm rồi. Ngày mai anh rảnh lắm.” Lâm Thành Dương cố tình trêu chọc cô.
Thấy hai con hoà thuận hai người lại cảm thấy yên tâm hơn. Vì trước đó họ luôn lo lắng cả hai sống với nhau sẽ không hạnh phúc vì đây là cuộc hôn nhân không xuất phát từ tình yêu.
Linh Châu không còn cách nào để từ chối nên đành đồng ý ở lại đây một đêm.
Tối hôm đó khi Linh Châu tắm xong cô không tì m thấy khăn tắm trong phòng nên đã gọi Lâm Thành Dương:” Anh có thể lấy hộ tôi khăn tắm được không.”
“Tôi không lấy. Cô tự ra đây mà lấy.”
“Anh mà không lấy là tôi sẽ ở mãi trong đây không ra đâu. Tôi chết lạnh trong đây là lỗi của anh đấy.” Lâm Thành Dương phải đi lấy khăn tắm cho Linh Châu.
“Này.” Linh Châu thò tay ra lấy khăn tắm.
“Anh không được nhìn trộm tôi đâu đấy.”
Lâm Thành Dương bật cười rồi ra giường ngồi đọc sách. Khi Linh Châu bước ra vì không mang theo đồ ngủ nên cô phải mặc đồ ngủ của Lâm Thành Dương. Áo ngủ của anh dài quá đùi một chút để lộ đôi chân thon thả và làn ra trắng phát sáng khiến Lâm Thành Dương không thể dời mắt.
“Anh nhìn gì. Che mắt lại cho tôi.” Linh Châu tiến đến chỗ Lâm Thành Dương để bịt mắt anh lại không cẩn thận lại ngã vào anh. Bốn mắt nhìn nhau khiến Linh Châu thấy ngại ngùng.Cô đứng dậy ra khỏi người anh:”Tôi phải đi sấy tóc.”
“Tôi đi lấy máy sấy tóc cho cô.”
Lâm Thành Dương lâý máy sấy tóc đưa cho Linh Châu, thấy Linh Châu tự sấy tóc hơi khó khăn Lâm Thành Dương đã lấy máy sấy tóc từ tay Linh Châu rồi sấy tóc cho cô.:”Tôi làm vậy vì sợ cô mách lẻo với bố mẹ tôi là tôi không chăm sóc cô chu đáo.”
“Tôi không trẻ con như vậy đâu.”
Linh Châu lên giường chuẩn bị đi ngủ. Lâm Thành Dương cũng lên giường định đi ngủ.
“Anh định làm gì.”
“Tôi đi ngủ.”
“Anh ra sofa ngủ đi.”
“Không được. Tôi ra sofa sẽ bị mất ngủ mà tôi mà thức trong khi cô đang ngủ thì tôi không chắc là sẽ là sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
“Vậy anh nằm trên giường đi.”
“Được.” Lâm Thành Dương nhanh nhẹn đắp chăn nằm trên giường.
“Trước khi đi ngủ tôi có một yêu cầu nho nhỏ. Tôi muốn nói chuyện với con một chút.” Sau khi được sự đồng ý của Linh Châu anh áp sát tai vào bụng của Linh Châu nghe. Không chỉ Linh Châu mà Lâm Thành Dương cũng có thể cảm nhận được em bé đang cử động ở trong bụng. “Con bảo, nó rất yêu tôi.”
“Vậy sao. Tôi lại nghe con nói anh rất phiền.”
Linh Châu còn đặt gối ở giữa để ngăn cách giữa cô và Lâm Thành Dương:” Cấm anh được vượt qua danh giới này.”