Chương 38: Tại sao cô lại không nghe điện thoại
- Trang Chủ
- Nhận Ra Tình Yêu Muộn Màng - Minh Phương Đoàn
- Chương 38: Tại sao cô lại không nghe điện thoại
Lâm Thành Dương ở nhà đang rất sốt ruột vì gọi điện mà Linh Châu không nghe điện thoại. Anh đang rất muốn giải thích với cô về bài báo sáng nay.
10 giờ đêm ngày hôm đó. Minh Nguyệt mới đưa Linh Châu trở về. Lúc này cả ngôi biệt thự đã tắt hết điện. Linh Châu bước vào nhà, Lâm Thành Dương đang khoanh tay trước ngực dựa người vào một góc tường trong căn nhà rồi lên tiếng:” Tại sao cô không nghe máy. Cô có biết là tôi gọi cho cô bao nhiêu cuộc điện thoại rồi không.”
Linh Châu giật mình quay lại bị anh kéo lại đẩy cô vào tường. Linh Châu ngẩng mặt lên nhìn Lâm Thành Dương, cô nói:” Tôi đâu có nghĩa vụ phải nghe điện thoại của anh.’’
Linh Châu đẩy Lâm Thành Dương ra rồi lên phòng. Lâm Thành Dương cũng đi theo cô, Linh Châu mở cửa phòng bước vào phòng rồi định đóng cửa phòng lại nhưng Lâm Thành Dương cũng đã kịp chạn tay ở trước cửa không cho Linh Châu đóng cửa lại.
‘‘Em nghe tôi giải thích đã. Tôi và cô ấy không có chuyện gì cả, cô ấy rạch cổ tay khá nghiêm trọng nên tôi không thể không đến.’’
‘‘Anh nói chuyện này với tôi làm gì. anh muốn đi đâu làm gì là việc của anh và tôi cũng không muốn can thiệp vào cuộc sống riêng tư của anh.’’
Lâm Thành Dương vẫn đứng trước cửa phòng.’‘Anh còn chuyện gì cần nói nữa không.’’
‘‘Không có’’ Linh Châu muốn đẩy cửa để đóng cửa lại. Lâm Thành Dương cố đẩy cửa để vào phòng, anh vào phòng rồi lên giường nằm. Linh Châu bước đến cạnh giường kéo tay của Lâm Thành Dương:’’ Đây là phòng của tôi, anh về phòng của mình đi.’’
‘‘Từ trước đến nay căn phòng này vẫn là của tôi sao bây giờ lại chuyển thành của cô rồi.’’
‘‘Được rồi. Anh cứ ngủ ở trong phòng của anh, còn tôi ra phòng khác ngủ.’’ Linh Châu quay người đi ra khỏi phòng.
“Cô ngủ ở phòng này đi. Tôi sẽ sang phòng khác ngủ.” Lâm Thành Dương xuống giường rồi bước ra ngoài. Về đến phòng anh Lâm Thành Dương đóng sầm cửa lại:’’ Tại sao mình lại phải ra khỏi chính căn phòng của mình. Trần Linh Châu cô đã kết hôn rồi đấy, có người phụ nữ nào sau khi kết hôn lại không ngủ cùng phòng với chồng mình không.’’ Lâm Thành Dương sợ Linh Châu ở phòng bên cạnh nghe thấy tiếng của mình nên anh đã không nói nữa.
Trong đầu Lâm Thành Dương lúc này có suy nghĩ( mình đã kết hôn với cô ấy nên việc ngủ chung phòng là chuyện bình thường.) nghĩ một lúc Lâm Thành Dương quyết định quay lại phòng của Linh Châu. Đứng trước cửa phòng nhưng anh lại do dự định gõ cửa nhưng anh đã không làm vậy rồi quay trở lại phòng.
Ở trong phòng Linh Châu cũng cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều sau khi nghe được lời giải thích từ phía Lâm Thành Dương.
Sáng hôm sau Linh Châu đã dậy sớm chuẩn bị đi học. Cô xuống phòng ăn để chào bác Huệ thấy Lâm Thành Dương đang ngồi ăn sáng, Linh Châu nhìn thấy Lâm Thành Dương nhưng cô vờ như không thấy, cô chỉ lễ phép chào bác Huệ:” Con chào bác Huệ con đi học.”
” Con ngồi xuống ăn sáng rồi hẵng đi.” Nhưng Linh Châu vội vàng chạy đến tủ đựng giày để đi giày.” Cháu sẽ ăn sau, bây giờ cháu sắp muộn học rồi.”
Lâm Thành Dương thấy cô chưa ăn sáng đã vội đi học, anh đứng dậy bước đến chỗ Linh Châu:” Ăn sáng xong, tôi sẽ chở cô đi học.”
“Tôi không cần, tôi sẽ ăn sáng ở căntin trường.Còn bây giờ muộn rồi tôi phải đi đây.”
Thấy Linh Châu vẫn bướng bỉnh không chịu ăn sáng, Lâm Thành Dương đã bế cô lên mặc cho Linh Châu cố giãy giụa:” Anh bị bệnh à, thả tôi xuống.” Lâm Thành Dương bế Linh Châu đến bàn ăn đặt cô xuống và quay ra nói với bác Huệ:“Bác mang cháo ra cho cô ấy.” Rồi anh lại quay trở về chỗ của mình để tiếp tục ăn.
“Từ bây giờ ngày nào cô cũng phải có mặt ở đây đúng 7 giờ để cùng nhau ăn sáng. Con của tôi cũng cần phải ăn sáng đúng giờ.” Linh Châu cũng biết là nếu mình không ăn thì có thể sẽ không được ra khỏi nhà nên cô cũng ngoan ngoãn ngồi ăn cháo.
Sau khi ăn sáng xong, Linh Châu bước ra ngoài cửa xe của Lâm Thành Dương đã đỗ trước cửa nhà, cô mở cửa rồi bước vào xe vì Linh Châu biết nếu bây giờ gọi taxi phải một lúc nữa taxi mới tới mà cô bây giờ đã bị muộn giờ học.
Lâm Thành Dương đi xe với tốc độ rất chậm khiến Linh Châu rất bực mình vì đã muộn giờ học của cô.” Anh có thể đi nhanh hơn được không. Anh mua xe này cũng vì tốc độ của nó đúng không thì cho xe phát huy khả năng của nó đi.”
” Không được, nếu đi nhanh thì bé tí hon của chúng ta sẽ hoảng sợ.”
” Bé tí hon không hoảng sợ, vấn đề ở đây là tôi muộn học rồi. Anh có biết muộn học sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến tôi không.” Linh Châu muốn tốt nghiệp sớm trong năm nay nên việc đi học muộn cũng ảnh hưởng rất nhiều đến việc tốt nghiệp của cô.
” Đừng có nóng giận như vậy cũng ảnh hưởng đến con của tôi.” Linh Châu không nói lại được với Lâm Thành Dương nên cô đã im lặng để anh chở đến trường.
Sau khi xe dừng lại. Linh Châu vội cởi dây an toàn vội chạy vào trường.Lâm Thành Dương nhắc nhở cô:“Chạy chậm thôi. Học xong tôi sẽ đến đón cô.”