Chương 86: Thanh xuân của anh
– Chắt chào cụ ạ, lâu lắm chắt mới về quê thăm cụ. Xin phiền cụ một bữa cơm nhé, cha mẹ vứt chắt ở đây để đi hẹn hò với nhau rồi.
Trong khi cậu nhóc quẩn quanh chơi với cụ ngoại trong căn nhà nhỏ, thì Lâm Chấn Phong và Châu Vân Du đã nắm tay nhau đi tới chợ đầu mối. Đã lâu rồi hai người mới có dịp cùng trở về thăm vùng ngoại ô thân thuộc. Nhìn từng ngọn cỏ, bóng cây, từng mảnh vườn quê cùng từng thửa rộng bát ngát, hắn và cô cảm nhận được ngọn gió thanh xuân như đang ùa về. Lâm Chấn Phong gửi lại chiếc xe sang trọng trong sân nhà và đưa cô đi dạo thong dong khắp nơi trên chiếc xe đạp cũ thân thuộc.
Ngồi phía sau xe, Châu Vân Du âu yếm ôm lấy eo hắn và xoã tung mái tóc mình cho gió lộng vuốt ve, vờn đuổi. Không gian trong xanh tươi mát của chốn làng quê yên bình làm cô thấy lòng mình trẻ lại. Những kỉ niệm trong veo thời niên thiếu lần lượt trở về bên trái tim của cả hắn và cô, thân thương như chưa từng phai nhạt, và mới mẻ như mới ngày hôm qua.
Cùng tay trong tay bước qua tháng ngày thanh xuân non trẻ, đến khi trưởng thành và quay lại cố hương, Châu Vân Du mới nhận ra tình yêu mình dành cho Lâm Chấn Phong vẫn luôn xanh ngát tựa thuở ban đầu. Mối tình đầu của cô, chàng trai đáng yêu nhất đời cô, bóng lưng vững chãi của hắn đã luôn ở bên để Châu Vân Du được tựa vào. Nép sau lưng hắn, cô nhóc có thể nghe thấy mùi da thịt sạm nắng bạc gió, nghe thấy tiếng vòng bánh xe quay kẽo kẹt, nghe thấy cả tiếng hắn nói cười vô tư bất chấp mọi ngày nắng và ngày mưa.
Lâm Chấn Phong cùng Châu Vân Du đều không nén được cảm giác hạnh phúc lẫn niềm hoài niệm đang trào dâng trong lòng, cứ thế cong môi mỉm cười tủm tỉm.
Chiếc xe đạp lăn bánh tới khu chợ đầu mối nơi khi xưa hắn làm việc. Lâm Chấn Phong muốn dành chút thời gian thị sát trực tiếp tiến độ vận hành của tập đoàn mình tại đây. Chính những vườn quả quê hương sẽ được người lao động thu gặt, chọn lựa kĩ lưỡng và vận chuyển tới đây để đưa đến nhà máy sản xuất rượu. Những người bốc vác vẫn đang miệt mài khuân hàng lên thùng xe tải. Xem ra cơn mưa sáng nay làm cho công việc chậm trễ mất đôi chút, vậy nên không khí lao động lúc này càng thêm phần gấp gáp.
Xe tải nổ máy, chuẩn bị phải rời chợ cho kịp giờ vận chuyển. Thế nhưng lô hàng vẫn chưa được xếp xong. Người điều phối đứng bên kho, gắt gỏng nói lớn:
– Nhanh tay lên nào! Còn cả chục thùng ở đây nữa, mau khuân nốt lên cho xe khác còn thay chỗ chứ! Này, anh kia, làm không làm sao lại đứng trơ trơ ra đấy? Lại đây bê phụ nhanh!
Lâm Chấn Phong bị nhân viên quát thẳng mặt liền ngơ ngác mất vài ba giây. Sau đó hắn cũng xuôi theo bản năng làm việc khi xưa mà tiến đến bốc vác chung với những người lao động khác. Hắn thoăn thoắt nhấc từng thùng hoa quả nặng trịch lên vai rồi đẩy vào trong xe tải. Tác phong dứt khoát, nhanh nhẹn lại khoẻ khoắn như chưa từng quên chuyện mình đã đi lên từ những vị trí thấp đến thế nào.
Châu Vân Du đứng phía xa phải che miệng phì cười khi thấy tên giám đốc quyền quý nay lại hùng hục làm lụng như mọi người bốc vác. Trái tim trong lồng ngực khẽ ấm áp rung lên. Cô chợt thấy nơi hình ảnh quen thuộc này những hồi ức ngày xưa, chợt bắt gặp lại sự rung động ngây ngô của chính mình trong những năm tháng ấy, khi cô còn là một nàng thiếu nữ nhỏ khoác bộ đồng phục học sinh, và hắn đang là cậu thiếu niên tay trắng, không có gì ngoài một tấm chân tình cùng đôi vai nặng gánh cần cù.
Nhiều giờ trôi qua, cuối cùng thời gian làm việc cũng kết thúc. Lâm Chấn Phong lúc này đã nhễ nhại mồ hôi, áo quần thì dính đầy bụi bặm. Hắn lại đến bên cô, cúi mình để cô nhóc đưa khăn lau vầng trán ướt đẫm. Nhìn gương mặt đáng yêu trước mắt, Lâm Chấn Phong thật lòng muốn được ôm hôn Châu Vân Du. Thế nhưng người hắn lại đang bẩn quá, hắn sợ sẽ dây bẩm lên hình bóng tinh khôi này nên đành thôi không làm vậy nữa.
– Anh khát rồi. – Lâm Chấn Phong chép miệng nói với Châu Vân Du.
Cô nhóc ngừng tay lau mồ hôi, nghiêng đầu hỏi:
– Để em đi mua nước cho anh nhé. Anh muốn uống nước lạnh không?
– Không. Anh khát tình, muốn được uống nước của em cơ…
– Cầm thú!
Châu Vân Du thẹn quá hoá giận. Cô ngại ngùng tát thẳng vào má hắn, khiến cho nước da ngăm màu đồng bỗng nhiên in thêm vết bàn tay đỏ rực. Thế mà Lâm Chấn Phong vẫn cợt nhả cười đùa. Hắn luôn thích nhìn dáng vẻ tức giận rất đỗi dễ thương của Châu Vân Du, càng thích nói lời ám muội để trêu chọc cô và hiện thực hoá chính lời nói ấy khi màn đêm buông xuống.
Buổi hoàng hôn hôm đó cũng thật đẹp. Trời tà bát ngát một màu hồng rực mơ màng. Cùng ngả lưng trên đồng cỏ dại năm xưa và ngắm những cánh diều bay vi vút, Châu Vân Du chợt thấy bâng khuâng một nỗi niềm.
– Thanh xuân rốt cuộc dài đến bao lâu vậy anh? – Cô nhóc cất giọng hỏi nhỏ người đàn ông nằm cạnh.
Hắn thả ánh nhìn vào những áng mây bồng bềnh trôi trên vùng trời bất tận. Cõi lòng còn đang say mê đắm chìm vào thanh âm ngọt ngào của cô. Không mất nhiều giây để suy nghĩ, Lâm Chấn Phong cong môi, chậm rãi đáp lời:
– Thanh xuân của người ta, anh không biết. Nhưng thanh của của riêng anh thì dài một mét năm tám, nặng bốn mươi bảy cân.
Châu Vân Du nghe vậy liền bật cười khúc khích. Cô gối đầu trên vòm ngực của hắn, mi mắt an tĩnh khép lại và nghe bên tai tiếng gió hoang đồng nội dìu dịu thổi cùng nhịp đập con tim. Khuôn miệng nhỏ lại ngây ngô hỏi tiếp:
– Thế chừng nào em còn yêu anh, anh cũng sẽ còn trẻ mãi sao Phong?
Lâm Chấn Phong không trả lời ngay. Hắn lặng lẽ nâng mái tóc thơm mềm của cô lên, gục mặt vào đám mây thân thương ấy rồi mỉm cười, thủ thỉ với người mình yêu:
– Đúng rồi. Gã chồng của em sợ già lắm, vậy nên hãy mãi ở bên anh…
…- End -…