Chương 263 - Chương 263
Nhưng âm thanh đó mơ hồ dường như biến mất, không có bất kỳ một giọng nói nào nữa.
“Sau đó thì sao?” Niệm Ninh đi đến nơi được chỉ định bởi giọng nói,
nhưng cô đánh mắt sang nhìn bên trái bên phải, dường như không có ai
xung quanh, không ai trả lời cô, cô thấy hơi lạ.
Đột nhiên, một giai điệu quen thuộc làm cô nghĩ đến một bản giao hưởng piano.
Niệm Ninh biết tác phẩm này, “Dấu ấn của mưa’ tác giả của tác phẩm
này là nhà sáng tác nhạc .Jeffrey, nhạc Sĩ giỏi nhất thế giới, người rất giỏi trong việc thể hiện những cung bậc về tình yêu.
Người ta nói rằng khi ông sáng tác bài hát này, đó cũng là một buổi
tối tốt lành. ù Khi Niệm Ninh đang đắm chìm trong giai điệu này, giọng
nói lạ lùng lại vang lên: “Cô Niệm, xin hãy nhìn về phía tay trái của
cô.”
Suy nghĩ của cô đột nhiên bị gián đoạn, Niệm Ninh quay đầu lại nhìn.
Trên bức tường cách tay trái không xa, không biết khi nào xuất hiện một tấm màn chiếu trắng tinh.
Cô nhìn vào tấm màn, đột nhiên xuất hiện rất nhiều bức ảnh của cô và
Nhạc Cận Ninh, những bức ảnh dường như được bí mật chụp, nhưng không
cách nào che giấu được hơi thở ngọt ngào của bọn họ.
Niệm Ninh kìm không nổi nở một nụ cười yếu ớt khi nhìn thấy những bức ảnh này.
Hóa ra, khi cô ở cùng Nhạc Cận Ninh, biểu cảm trên khuôn mặt cô trông thật hạnh phúc.
Giai điệu của âm nhạc piano ngày càng vui nhộn, những tấm hình trên máy chiếu không ngừng chuyển đổi.
Nhịp tim của Niệm Ninh dường như đang không ngừng tăng liên tục _ theo giai điệu bản nhạc này.
Sau đó, âm thanh ai đó gọi cô: “Niệm Ninh.”
Niệm Ninh nhìn về hướng âm thanh, Nhạc Cận Ninh, người cô nghĩ đang
mang hành lý của mình với bà ngoại bên ngoài, đột nhiên xuất hiện phía
sau cô mà cô không hề hay biết, cô mở miệng: “Anh…”
“Suytl”
Niệm Ninh chỉ muốn hỏi, anh rốt cuộc muốn làm gì, cô thấy Nhạc Cận
Ninh làm điệu bộ ra hiệu im lặng với cô, rồi nói: “Hãy nghe anh nói
trước, nếu câu trả lời của em là có, em chỉ cần gật đầu, nếu câu trả lời là không, em chỉ cần lắc đầu, được chứ? “
Giọng nói của Nhạc Cận Ninh dường như có một sức mạnh kỳ diệu, khi
Niệm Ninh muốn mở miệng nói “OK”, cô nhớ những gì anh vừa nói, những lời vừa chạm đầu môi cô chợt nuốt lại, cô khẽ gật đầu.
Một nụ cười vô hình dường như xuất hiện thoáng qua trên khuôn mặt
trạm khắc của Nhạc Cận Ninh, giống như mặt trời vào sớm ban mai vậy,
trái tim của Niệm Ninh cảm thấy có chút ấm áp.
Anh hỏi: “Em thích anh phải không?”
Niệm Ninh gật đầu không do dự.
Lúc đầu, ngay cả khi cô biết rằng người cô kết hôn không phải là ông
Nhạc, mà là Nhạc Cận Ninh, trong lòng cô thực sự muốn cự tuyệt.
Bởi vì cô nghĩ rằng mình đã quá vội vàng để kết hôn, lại còn với một
người đàn ông mà cô không quen biết, trong lòng cô vô cùng tức giận,
nhưng đây mới chỉ là khởi đầu.
Nhạc Cận Ninh tiếp tục mở miệng rồi nói: “Em yêu anh, phải không?”
Cô lại gật đầu không do dự.
Yêu Nhạc Cận Ninh ư? Tất nhiên đó là tình yêu.
Nếu không, cô sẽ không sợ Nhạc Cận Ninh biết về việc mang thai của mình.