Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui - Chương 222 - Chương 222
Niệm Ninh có chút không hiểu, một y tá trẻ hỏi cái này để làm gì?
Nhưng mà, sợ y tá tìm Nhạc Cận Ninh có chuyện gì quan trọng, thế là
nói: “Quần áo anh ấy ướt, nên về thay quần áo, có chuyện gì không?”
Y tá trẻ kia vội vàng khoát tay: “Không có gì, không có gì, chỉ là tò mò thôi, Cô Niệm, cô thật là có phúc.”
Niệm Ninh bị y tá trẻ trước mặt nói lòng vòng, không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì: “Có ý gì?”
“Cô không biết sao?” Y tá trẻ thấy dáng vẻ Niệm Ninh giống như không
biết xảy ra chuyện gì, vẻ mặt kinh ngạc hỏi. : “Biết cái gì?” Niệm Ninh
không hiểu ý trong lời nói của y tá trẻ.
Cô y tá trẻ vẻ mặt hâm mộ nói: “Chính là quý ngài vừa rồi đưa cô tới
đây, nghe nói sau khi cô bị đuối nước thì vội vàng đưa cô đến bệnh viện, nhưng giữa đường bị kẹt xe, nên trực tiếp bế cô chạy hơn nửa giờ, một
mạch chạy tới bệnh viện.”
Hai con mắt của Niệm Ninh trợn †o lên.
Cái gì?
Nhạc Cận Ninh cứ thế bế cô hơn nửa giờ, mà lại còn chạy một mạch đến bệnh viện.
Tuy cô không mập, nhưng nói thế nào cũng gần năm mươi ký, Nhạc Cận
Ninh chắc chắn rất mệt mỏi đi? Khó trách lúc cô vừa tỉnh lại, sẽ thấy
dáng vẻ Nhạc Cận Ninh chật vật như vậy.
Nghĩ vậy, trong lòng Niệm Ninh lập tức có chút tự trách, nếu như vừa
rồi cô có ý thức cảnh giác hơn, hoặc là phản ứng nhanh hơn chút nữa, nói không chừng cô sẽ không bị người phụ nữ Lý Tây Tây kia đẩy xuống bể
bơi.
Nhạc Cận Ninh cũng sẽ không phải khổ cực và lo lắng sợ hãi như thế.
“Hóa ra là thế, vừa rồi tôi vẫn luôn trong tình trạng hôn mê, vừa mới tỉnh lại, nếu không phải cô nói, tôi còn không biết.” Niệm Ninh miễn
cưỡng nở một nụ cười, biết ơn nói.
Vừa rồi lúc cô tỉnh lại, Nhạc Cận Ninh không nói gì.
Cô tin chắc, nếu như không phải y tá đề cập với cô, Nhạc Cận Ninh sẽ không nói cho cô biết.
“Với lại, sau khi anh ta đưa cô đến phòng cấp cứu thì ngồi bệt luôn
trên mặt đất, ghế tựa để ngồi nghỉ ở ngay bên cạnh nhưng anh ta cũng
không còn sức đi qua đó, quý ngài của cô dáng dấp đẹp trai như vậy, lại
còn yêu cô như thế, Cô Niệm không phải rất có phúc hay sao.” Cô y tá trẻ cảm thán.
Trong đầu Niệm Ninh toàn bộ là suy nghĩ về Nhạc Cận Ninh, không có tâm trạng tán gầu với y tá trẻ kia nữa.
Cũng may cô ý tá trẻ còn có việc bận, rất nhanh cũng đã rời đi.
Niệm Ninh nghĩ đến lời nói của y tá trẻ, đột nhiên cảm thấy cái mũi ê ẩm.
“Trợ lý Tiền, điện thoại di động của tôi đâu?” Đột nhiên cô rất muốn
gọi điện thoại cho Nhạc Cận Ninh, muốn nghe giọng nói của anh.
“Ở đây.” Tiền Thụy lấy điện thoại của Niệm Ninh ra, đưa vào tay cô.
Niệm Ninh quen thuộc bấm số điện thoại di động của Nhạc Cận Ninh.
Mà lúc này ở một nơi khác, Nhạc Cận Ninh nghĩ đến Niệm Ninh nói muốn
ăn cháo tự tay anh nấu, nên đã bảo nhân viên phục vụ của khách sạn mua
một chút nguyên liệu nấu ăn về, đang chuẩn bị nấu cháo cho Niệm Ninh.
Nhưng vào lúc này, điện thoạt để bên cạnh chợt vang lên, nhìn cái tên hiện trên màn hình điện thoại di động anh vội vàng nhận máy: “Này, Niệm Ninh, Có phải em thấy không thoải mái ở đâu không? Em gọi bác sĩ chưa?”
Nhạc Cận Ninh tưởng Niệm Ninh có chỗ nào không thoải mái, đang chuẩn
bị vội vàng chạy tới, thì nghe thấy người ở đầu máy bên kia nhẹ nhàng
cười: “Anh yên tâm đi, em không có chuyện gì đâu, vừa rồi y tá có tới
đây, em chỉ muốn nói với anh là anh cứ ở khách sạn nghỉ ngơi một lúc
trước đi, em ở đây có trợ lý Tiền ở cùng rồi, nếu em có việc gì, anh ta
sẽ gọi điện thoại cho anh.”