Chương 102: Phát tài lớn
Biên: Laoshu
Nguồn: bachngocsach
***
Ngoài việc lấy thuốc, Lâm Thừa Chí còn đi mua một ít đồ bổ cho Trương thị ăn.
Sau khi để Xuân Phân sắc thuốc xong, Lâm Thừa Chí mới nói với Trương thị: “Chưa đầy ba tháng thì đừng hòng xuống giường, nếu đứa bé xảy ra chuyện không may ta sẽ bỏ ngươi.”
Sắc mặt Trương thị hơi trắng, cúi thấp đầu nói: “Được.”
Những ngày tiếp theo, Trương thị vẫn nằm trên giường nghỉ ngơi. Tất cả việc nhà đều rơi trên người Vi thị, làm nàng ta tức đến mức cả ngày đều chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, đến gà chó cũng không yên.
Nếu như trước kia thì Trương thị chắc chắn đã sớm chịu không nổi mà rời giường đi làm rồi. Nhưng trước đó đã có lời của Trần ma ma, sau lại có Lâm Thừa Chí đe dọa, nàng vẫn cố nhịn không đi ra ngoài. Mấy ngày đầu vô cùng gian nan, nhưng dần dần nghe rồi cũng thành quen.
Thanh Thư biết chuyện Trương thị mang thai thì vô cùng kinh ngạc, bởi vì kiếp trước Trương thị chỉ sinh ra Như Đồng và Nhạc Vĩ. Sau khi Trương thị tự sát bỏ mình, Nhạc Vĩ sinh bệnh nặng rồi chết non, sau đó Như Điệp cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà mất.
Trần ma ma thuật lại: “Hạ đại phu nói, bởi vì nàng ta sinh đẻ quá nhiều lần, thân thể đã cực kỳ suy yếu. Nếu lần này không điều dưỡng thân thể cho tốt, chỉ sợ sẽ để lại mầm bệnh.”
Thanh Thư đoán rằng, ở kiếp trước, sợ là đứa bé này không giữ được, bởi vậy mà Trương thị cũng bị thương tổn đến thân thể, để lại mầm bệnh, vậy nên sau này bà ấy vẫn luôn ốm yếu.
Trần ma ma nói: “Cô nương, lão đã khuyên nàng ta một hồi, không biết nàng ta có nghe lọt hay không nữa.”
Nếu không phải là thấy Thanh Thư đặc biệt yêu thích Như Điệp, bà mới mặc kệ chuyện này.
Thanh Thư lắc đầu nói: “Tam thẩm sợ tổ mẫu. Nếu tổ mẫu muốn thẩm ấy làm việc, thẩm ấy không dám không nghe đâu.”
Trần ma ma mỉm cười tự giễu: “Nếu thế, vậy cũng không còn cách nào rồi.”
Hôm nay bà khuyên nhủ Trương thị, đã coi là tận chức, Trương thị không nghe cũng đành chịu.
“Cô nương, nha hoàn Xuân Phân kia lại khóc lóc xin ta, nói muốn quay về với cô nương.” Bà cũng là nhìn Xuân Phân khóc đến nỗi đáng thương thật sự, nhất thời không nhẫn tâm nổi mà đồng ý.
Thanh Thư lắc đầu nói: “Lúc ta bị đánh mắng nhục nhã, nàng ta cũng chỉ đứng yên bên cạnh, ta cần nàng ta làm gì kia chứ? Hơn nữa, nếu mang nàng ta về, trái lại phải mua hai người khác đến Lâm gia mới xong chuyện, nếu không sẽ bị người khác nói này nọ.”
Thật ra Thanh Thư cũng không thèm để ý người khác nói như nào về nàng. Nhưng hết cách rồi, Cố Nhàn lại để ý đó!
Nghĩ đến tính tình kia của Xuân Phân, Trần ma ma cũng không phản đối. Không lanh lợi, thành thật, chịu khó cũng được đi, nhưng không bảo vệ chủ nhân thì lại không cách nào mở miệng bênh vực được rồi.
(Truyện đăng trên [email protected]ục Lam)
Những ngày tiếp theo, mỗi ngày Thanh Thư đều tập võ, đọc sách, rồi cùng Cố Nhàn dỗ dành An An, rất đầy đủ yên bình.
Nháy mắt đã tới tháng tám.
Ngày hôm đó, sau khi học xong đi về, Thanh Thư lại không thấy Cố lão thái thái đâu, nàng bèn hỏi Hạnh Hoa: “Bà ngoại đâu rồi?”
Hạnh Hoa hạ giọng thưa: “Lão thái thái phái người gọi lão gia về đây, sợ cô thái thái biết lại đến tiền viện gặp lão gia. Cô nương, lúc lão thái thái ra ngoài thì sắc mặt rất khó coi.” Sợ là không phải chuyện tốt gì.
Thanh Thư ồ một tiếng: “Bà ngoại ăn cơm chưa?”
Hạnh Hoa lắc đầu: “Chưa ạ. Nhưng lão thái thái đã dặn, nếu cô nương đói bụng thì cứ ăn trước.”
Mãi cho đến khi trời đã tối đen lão thái thái mới trở về.
Biết Thanh Thư còn chưa ăn cơm, lão thái thái trách: “Chẳng phải đã nói trước, nếu đói bụng thì con cứ ăn trước ư!”
Thanh Thư lắc đầu đáp: “Con không đói. Bà ngoại, lần này cữu cữu lại làm sai chuyện gì vậy?”
Lão thái thái nói: “Ta nghe nói hắn chuẩn bị bán cửa hàng lương thực đi để chuẩn bị buôn bán tơ tằm nên mới gọi hắn đến hỏi. Không ngờ lại là thật.”
Nói đến đây, lão thái thái cười lạnh một tiếng: “Chuyện bán tơ tằm rất có lãi, người nào mà chẳng biết, nhưng vì sao ngoại trừ Hứa gia và Thang gia thì lại không có ai khác làm? Ngay cả điểm ấy còn nghĩ không ra mà đã mơ đến chuyện phát tài lớn, thật là không biết trời cao đất rộng.”
Hứa gia là vì Hứa Văn Xương mà trở lên hưng thịnh, những năm qua đều có học trò làm quan trong triều. Hiện tại, lão gia Hứa gia lại nhậm chức Đại Lý Tự Khanh. Vì vậy, Hứa gia thuộc hàng gia tộc mà không ai dám động vào.
Còn Thang gia là vì trong nhà xuất hiện một phi tần mà trở lên hưng thịnh. Nhị lão gia của Thang gia hiện đang là người của Công Bộ Thị Lang, chức vị còn cao hơn nhị lão gia Hứa gia. Nhưng bề sâu thì Thang gia lại không bằng Hứa gia, vì vậy mà thế lực hai nhà ngang nhau.
Buôn bán tơ tằm mang lại nguồn lợi nhuận khổng lồ, hiện tại, huyện Thừa Phong đang bị hai nhà ấy độc quyền mảng này.
Lúc này Thanh Thư mới hiểu được, vì sao rõ ràng Cố Hòa Bình được thừa hưởng gia tài bạc triệu mà trong một khoảng thời gian ngắn ngủi lại lưu lạc đến mức như vậy. Không biết tự lượng sức mình, vừa bị người ta a dua đã không phân biệt được Nam Bắc, không thua đến khuynh gia bại sản cũng khó.
Thanh Thư bèn nói: “Bà ngoại, vậy chờ đến lúc ông ấy mất hết tiền được chia, không chống đỡ nổi thì chắc chắn sẽ đến làm phiền người rồi.”
Cố lão thái thái cười khổ: “Đúng vậy đó! Muốn ra đi mà không sống nổi, sợ là lại muốn trở về rồi.”
Chuyện muốn trở về là không có khả năng, nhưng đến lúc đó chắc chắn sẽ có hao tổn.
Vua cũng thua thằng liều mà! Nếu bà không cho ắt lại suốt ngày đến cổng kiếm chuyện, thời gian đó cũng đừng nghĩ tới việc được sống yên ổn.
Thanh Thư suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bà ngoại, chờ đến đầu xuân sang năm ta đi Kinh Thành thôi!”
Rời khỏi nơi này cũng là rời khỏi thị phi, đến Kinh Thành rồi không còn những người này thì cuộc sống trôi qua cũng bình yên.
Cố lão thái thái ừ một tiếng đáp: “Chỉ cần không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, đầu xuân sang năm là có thể lên đường, chỉ là chuyện này còn phải xem tình trạng sức khỏe của mẹ con và An An.”
Cố Nhàn bởi vì không có chuyện gì phiền lòng, lại có Ngụy Lan thường xuyên tới nói chuyện cùng, thời gian ở cữ cũng rất ổn. An An tuy là trẻ sinh non nhưng ăn được ngủ được, phát triển rất tốt. Hiện giờ đã có thể trực tiếp ăn sữa mẹ, không cần lọc váng sữa nữa.
Ngừng một chút, Cố lão thái thái nói: “Chỉ sợ còn chưa đến đầu xuân, bọn họ đã lấy gia sản ra bồi thường đến mức không một xu dính túi mất.”
Thanh Thư suy tư một chút rồi hỏi: “Bà ngoại, chuyện này Tam nãi nãi có biết không?”
Cố lão thái thái lắc đầu đáp: “Chuyện này ta cũng không rõ. Nhưng hẳn là cũng biết tình hình.”
Thanh Thư bèn thưa: “Bà ngoại, con thấy là phải để người khác nói chuyện này với Tam nãi nãi. Nếu bà ấy biết chuyện, con nghĩ hẳn là bà ấy nhất định sẽ ngăn cản đó.”
Nếu Viên thị biết chuyện rồi, vậy bọn họ còn phải nghĩ cách.
Đúng như suy đoán của Cố lão thái thái, chuyện Cố Hòa Bình chuyển sang buôn tơ tằm Viên thị cũng biết. Bà ta cũng chỉ cảm thấy Hứa Gia với Thang gia ăn thịt rồi, cũng phải để lại chút canh cho người ta uống chứ. Vì vậy nên bà ta ủng hộ.
Tuyên thị thấy dáng vẻ không cho là đúng của Viên thị thì khuyên: “Mẹ, đại bá mẫu đã buôn bán nhiều năm như vậy. Bà ấy đã nhìn ra việc làm ăn này không ổn, ta vẫn là đừng nên làm.”
Viên thị sao có thể nghe lọt: “Ngươi cũng đi tin chuyện ma quỷ mà bà ta nói ư? Bà ta chính là không thể nhìn được cảnh chúng ta tốt lên.”
Tuyên thị nói: “Mẹ, để cho ổn thỏa, vẫn là đừng nên làm đi!”
Cố Hòa Bình bán cửa hàng, nhà cửa gì đó cũng không can hệ, chỉ sợ Viên thị nóng đầu lên cũng lấy tiền tài trong nhà ra, bỏ vốn vào chuyện làm ăn này thôi.
Tuyên thị lo lắng trở về phòng, nói chuyện này với Cố Hòa Quang: “Tướng công, nhìn nương như thế hình như muốn làm một vố lớn rồi. Tướng công, chàng nhất thiết phải cản mẹ lại!”
Cố Hòa Quang do dự: “Nếu không vì kiếm tiền, nhị đệ cũng sẽ không bán hết cửa hàng đi.”
Tuyên thị nói: “Chẳng lẽ về chuyện buôn bán hắn lại hơn được đại bá mẫu hay sao? Hơn nữa nếu hắn có chút đầu óc thì cũng sẽ không tách ra khỏi đại phòng rồi. Tướng công, chúng ta vẫn nên thành thật mà buôn bán nhỏ thôi. Cái loại cơ hội phát tài lớn này, vẫn nên để lại cho bọn hắn đi!” Hiện giờ trong nhà cơm áo không lo, nàng thật sự không muốn chịu thêm giày vò.
Dưới sự khuyên bảo của Tuyên thị, Cố Hòa Quang gật đầu nói: “Ta sẽ nói với mẹ chuyện này.”
Vốn là Viên thị chuẩn bị làm lớn một vố, nhưng lại bị Cố Hòa Quang nói một hồi bèn đổi ý, chỉ lấy một nửa bạc ra.