Chương 59 - Uẩn khúc
Tuy nhiên, ba người đứng cùng nhau thì người này bình tĩnh hơn người kia, hoàn toàn mang phẩm cách lẫn dáng vẻ phong hoa tuyệt đại, ngạo khí thiên sinh. Cả ba giữ yên lặng không lâu, vị quỷ tân nương kia lại nói chuyện trước :
– “Các ngươi không giống những kẻ ham mê tửu sắc, đến đây làm gì?”
Đối với yêu, ma, quỷ, quái, ba người đều không có ý lưu tình. Dù vậy, Chu Minh Duẫn vẫn dùng chất giọng dịu dàng tựa thủy như thường mà đối đáp :
– “Thật không giấu giếm, chúng ta tới đây tìm kẻ làm thần làm bí, phá hoại sự bình yên của nơi này.”
– “Ồ. Người các ngươi tìm… là ta đây.”
Vị tân nương này phát ngôn bằng chất giọng trầm thấp như không hề có hơi thở lẫn cảm xúc. Tuy đã biết, nhưng câu trả lời này vẫn khiến ba người cảm thấy tân nương vô cùng thẳng thắn. Thiên Nguyệt cất ngôn :
– “Chúng ta chỉ muốn tìm ra chân tướng, trả lại sự bình yên cho Thanh Giang Thành. Ta thấy cô nương là người thẳng thắn nên ta sẽ nói thẳng, tại sao cô nương lưu lại đây làm hại bá tánh vô tội?”
– “Vô tội? Mỗi một người mà ta xử lý đều là kẻ tiếp tay cho Triệu Kha, cười chê trước cái chết của ta. Trái tim chúng đã lạnh giá như thế thì sống còn có ý nghĩa gì? Ta chỉ giúp họ về đúng với nơi họ nên ở mà thôi.”
– “Triệu Kha là vị phu quân đó của cô?”
Chu Minh Duẫn trầm ổn nói “Ta còn nhớ cái tên này. Triệu Kha năm xưa đỗ bảng vàng khi còn rất trẻ, được vinh danh và ban cho chức Tri phủ huyện Thanh Giang. Sáu năm trước, người này bị bắt giam do tội tham ô.”
– “Năm xưa hắn lên kinh thành thi cử, suốt một năm ôn luyện ta luôn ở bên cạnh săn sóc, nâng khăn sửa túi cho hắn. Lúc hắn đau bệnh là ta chăm sóc, mỗi một quyển sách, mỗi bộ y phục mà hắn mặc đều do ta lăn lộn ngoài đường để mua về. Hắn nói, phụ mẫu hắn có của ăn của để nhưng hắn không muốn phụ thuộc, không nỡ để họ lo lắng. Hắn còn hứa sẽ thành thân với ta. Khi ấy ta rất cảm động, ta trân quý tấm lòng và sự cầu tiến của hắn.”
Hahahaha…
– “Nhưng thật không ngờ có một ngày hắn đã phụ ta. Hắn đậu bảng vàng liền thực hiện lời hứa mà dẫn ta hồi hương, gặp gỡ phụ mẫu hắn. Ta hạnh phúc lắm, cuối cùng chúng ta cũng thành thân. Vào ngày ta vui vẻ nhất, ta mơ mộng nhất, ta xinh đẹp nhất thì cũng là ngày ta trở thành thứ ma quỷ như thế này đây.”
Hahahaha…
Quỷ tân nương lại ré lên cười. Tuy điệu cười the thé rất khó nghe nhưng sự chua chát lại thật rõ ràng.
Thiên Nguyệt có vẻ cảm thông, nhẹ nhàng hỏi lại :
– “Là Triệu Kha sát hại cô sao?”
– “Là ta tự kết liễu.”
– “Tại sao?”
Cả ba người đều thoáng sửng sốt. Mà quỷ tân nương cũng tự giải bày :
– “Trong một tháng hắn bận rộn chuẩn bị sính lễ để thành thân với ta, hắn còn bận ăn nằm với rất nhiều nữ nhân khác. Trước ngày thành thân ta đã phát hiện nhưng vì quá thương hắn, ta liền nghĩ đó chỉ là những ả đào mà thôi, ta bỏ qua cho hắn. Nhưng trong ngày trọng đại, ta càng sốc khi biết tin nghĩa muội ở nhà lại có thai con của hắn. Ta không thể chấp nhận được chuyện này.”
– “Cho nên cô đã tự kết liễu?”
– “Không.”
Triệu Kha mặc trên người bộ y phục tân lang đỏ sẫm, kéo theo một tiểu cô nương mặt mày thanh tú vào căn phòng nhỏ. Hắn mặt không đổi sắc, quát vào mặt tân nương của mình rằng:
“Nhan Nhi đã hoài thai hài tử của ta, ta phải cho muội ấy một danh phận. Nàng mau cởi bỏ bộ y phục đỏ xuống, hôm nay muội ấy sẽ là tân nương của ta.”
Lương Như Ngọc nước mắt lưng tròng, cả người run lên bất động, miệng không còn nói nổi một lời nào. Mặc nàng lệ nhòa mi, Triệu Kha tự tay xé bộ hỷ phục trên người nàng, từng mảng vải đỏ lần lượt rơi xuống nền đất lạnh. Nàng bị lực tay của hắn đẩy ngã, hắn cũng chẳng buồn quan tâm nàng.
Lương Như Ngọc như chết lặng. Con ngươi nhìn chòng chọc phu quân tương lai của mình đang dịu dàng khoác bộ hỷ phục mới toanh lên người Triệu Nhan. Nàng chợt nhận ra tình ý hơn một năm thì ra cũng không tươi đẹp như nàng vọng tưởng. Giây phút này, tim nàng đau thắt lại.
Triệu Nhan nói giọng e dè:
“Nghĩa huynh, tẩu tẩu phải làm sao?”
“Muội đừng khóc, ngoan ngoãn thành thân với ta là được. Còn Lương Như Ngọc ta sẽ cho một số bạc rồi đuổi nàng ấy khỏi đây.”
“Người ta sẽ dị nghị…”
“Bây giờ ta sắp nhậm chức Tri phủ, ta xem ai dám dị nghị nương tử của ta. Ngoan nhé.”
Triệu Nhan ngoan ngoãn gật đầu. Triệu Kha trùm khăn voan lên cho nàng ta, đỡ nàng ta ngồi xuống ghế hoa thay thế chỗ của Lương Như Ngọc.
Triệu Kha quay đầu nhìn người ngã ngồi dưới đất, y phục rách tả tơi.
“Như Ngọc, nể tình nghĩa hơn một năm nay, ta đã mua cho nàng một căn nhà nhỏ ở ven sông, cũng cho nàng ít bạc. Nàng yên phận sống cuộc đời khác đi, nhà phú hào như ta nàng đừng mơ tưởng đến nữa.”
Ha ha…
Lương Như Ngọc cười chua xót:
“Thiếp mơ tưởng? Thiếp trèo cao? Một năm qua chàng đã hứa những gì, chàng quên hết rồi sao?”
“Ta không quên, nhưng ta không còn yêu nàng.”
“Chàng hết yêu ta hay là từ đầu chàng đã không hề yêu ta rồi? Chàng lừa dối ta, phụ bạc tình cảm của ta. Chàng mà là trạng nguyên cái gì, chàng không xứng.”
“Cô nói cái gì?”
“Ta nói, ngươi không xứng. Loại nam nhân háo sắc, phụ nghĩa như ngươi sẽ sớm bị báo ứng thôi. Ha ha…”
Triệu Kha giơ tay giáng xuống mặt Lương Như Ngọc một cái tát. Song, hắn ôm Triệu Nhan ra khỏi phòng.
Ngay sau đó, vài nam nhân lực lưỡng mặc toàn thân một bộ y phục đen, che mặt đi vào. Một người trong số đó túm cổ áo Lương Như Ngọc lôi nàng đến giường, con mắt lóe sáng đáng sợ vô cùng.
Sau đó, lễ thành thân vừa hoàn thành, trong biệt phủ vang lên tiếng báo động có thích khách. Ai nấy đang trong tiệc rượu đều nhìn thấy bóng đen nhảy qua mái phòng đại hôn rồi biến mất. Triệu Kha lập tức kéo theo phụ mẫu, và vài người khác chạy về phía đó. Hắn lo lắng đạp cửa phòng đại hôn.
Áaa…
Tiếng hét của loạt người hốt hoảng phát ra. Triệu Kha sợ hãi chạy vào phòng, ôm thân thể rách rưới của Lương Như Ngọc bị treo lơ lửng trên xà nhà. Hắn gào lên thảm thiết…