Chương 33: Ta sẵn sàng làm kiếm khách (1)
Bắc Đường Tu Vĩnh tặc lưỡi cảm thán giữa cung đường lớn:
– “Tờ giấy rách qua tay người họa sĩ tài hoa liền trở thành bức tranh tuyệt mĩ. Quả nhiên, trên đời chuyện quái gì cũng đều có thể xảy ra.”
Những người như Bắc Đường Tu Vĩnh chưa bao giờ nghĩ đến tại sao “giấy rách” nở hoa mà chỉ chăm chăm soi vào vết rách đã được hàn gắn. Phần vì thân là một trong Tứ đại Thượng Môn – những tông môn đã tồn tại gần nửa thế kỉ qua – đầy cao ngạo. Phần vì Vân Phong Môn mới xuất hiện liền ngang hàng với họ, sau vài năm thì vượt mặt tất cả, một mình đứng trên đỉnh phong. Tóm lại, sự đố kị đã ăn mòn tâm trí.
– “Thiên hạ Đệ nhất Tông môn cũng đến lúc phải lụi tàn rồi. Cũng giống như Kinh thành hai mươi năm trước vậy. Phàm là cái gì đứng trên đỉnh cao một mình ắt sẽ té đau.”
Đoạn, khuôn mặt thiếu niên như chẳng chịu già đi của tu sĩ cấp Thất đại cảnh ngông nghênh mà nhoảnh môi cười. Họ Bắc Đường bước chân đều đặn trên phố, dường như rất vô ưu vô tư.
~~
“Cốc… cốc…”
Noãn thủ gõ một hồi vào mộc môn, rồi tự ý đưa tay đẩy cửa bước vào trong. Trước mắt, một mỹ nam tử chỉ mặc trung y trắng mỏng vẫn giữ tư thế thiền định, lam quang nhạt nhòa tỏa xung quanh. Thấy vậy, nàng Phong từ tốn đến mộc đôn bên bàn trà nhỏ mà ngồi xuống, tùy ý rót hai chén trà đã nguội.
Nhanh chóng, mi mục đen tuyền đã chuyển động, song nhãn nam nhân chớp mở. Hai tay thủ ấn chậm rãi thu lại lam quang, thở một hơi nhẹ như không thấy. Vừa tỉnh dậy khỏi giấc dưỡng thần liền trông thấy Phong Thời Uyển, Vân Cảnh Ngạn thoáng mỉm cười hỏi thăm:
– “Muội tới khi nào thế?”
Y bước chân xuống đất, xỏ đôi giày đen vào chân rồi đi đến bàn trà, ngồi xuống mộc đôn. Phong Thời Uyển đẩy một chén trà nhạt sang cho y, ngọc khẩu đáp:
– “Muội vừa mới tới thôi. Sao rồi? Linh lực điều hòa ổn rồi chứ?”
– “Ổn rồi. Dường như không khác thường lắm, ta nghĩ phải tu luyện đều đặn hơn.”
– “Bước vào Bát Nhã sao lại không khác thường được? Huynh giấu muội à?”
– “Không có. Ta thực sự không cảm nhận rõ linh lực thay đổi. Vả lại sư tôn nói ta hoàn thành Bát Nhã tâm cảnh, có lẽ tinh thần lực tăng, còn linh lực vẫn phải tu dưỡng thêm.”
– “Huynh nói cũng có lý.”
– “Muội… Ý ta là Bát Nhã cảnh giới của muội?”
– “Muội đã thăng bậc tu vi đâu.”
Phong Thời Uyển cười nhạt, đưa tay nâng chén trà nguội lên miệng nhấp một ngụm nhỏ. Bây giờ nàng cũng không rõ bản thân đã thất bại rồi hay là chưa nữa. Liệu nàng có tiến lên được Bát Nhã hay không nàng chẳng dám chắc.
Vân Cảnh Ngạn đột nhiên hiểu rõ. Trước đó là y tự ý suy đoán nàng Phong đã vượt Bát Nhã chứ sư tôn hay chính nàng đều chưa từng nói. Mà bản thân y vì thăng tu vi mà đi vào mộng cảnh nên cũng không được nghe tiên tôn nói về Bát Nhã, y không biết rõ hoạt động dị biệt của cảnh giới này. Vân Cảnh Ngạn gãi gãi đầu, nói:
– “Xin lỗi, huynh cứ tưởng ngày đó muội thăng cấp rồi.”
– “Bởi vậy huynh mới bị sư tôn giáo huấn chứ gì?”
– “Sao muội biết?”
– “Hừ, đầu gỗ. Sư tôn đánh một cái liền tung cánh bay thẳng vào Bát Nhã, hời quá còn gì.”
– “Ừm thì… Huynh cũng không hiểu sao nữa. Trước đó không biết bản thân còn có thể đột phá linh lực như vậy.”
– “Huynh bớt xem nhẹ bản thân đi nhé. Đại mỹ nam của Thiên Sơn đỉnh, cố lên.”
Phong Thời Uyển cười tươi đến hai mắt khép hờ, mi cong đen nhánh vẽ thành nét trên gò má trắng trẻo, hồng hào ấy. Nàng chỉ cười giây lát rồi đứng dậy ngay, hữu thủ lấy quạt ngọc giắt ở đai lưng mở ra phe phẩy. Nàng nhìn Vân Cảnh Ngạn nói một tiếng rồi đi ra ngoài:
– “Huynh nghỉ ngơi đi, muội về phòng tu luyện đây.”
Sau khi mộc môn được nàng Phong khép lại, trong phòng chỉ còn Vân Cảnh Ngạn ngồi đó. Khuôn mặt trẻ trung cười thật dịu dàng, tự mình chìm trong suy tưởng một lúc rõ lâu.
Mà Phong Thời Uyển đã đi tới Thấu Thuật Trường, đứng tại khung sàn giao đấu một hồi. Thân bạch y mảnh mai đứng thẳng, ngoại bào bay lả lơi cùng với gió thoảng, phiến quạt ngọc trước ngực vẫn đang phe phẩy. Lúc này, Thấu Thuật Trường không có ai cả, giờ là lúc môn sinh giải tán mất rồi.
– “Nếu không có duyên với Bát Nhã vậy thì làm một đại tu sĩ oai oai phong phong đứng thẳng lưng, ngẩng cao đầu. Một thân đạo bào, một vò rượu quý, tay cầm quạt ngọc, tay nâng bảo kiếm, vĩnh viễn đường hoàng trở thành kiếm khách.”
Thanh điệu trong trẻo vang lên từng câu từng chữ thật dứt khoát. Nói xong, tự nàng cười vui vẻ cho một lý tưởng đẹp của mình.
Hỏi nàng có buồn không? Buồn chứ. Hỏi nàng có thất vọng không? Có thật vọng. Nhưng hỏi nàng có nản lòng không? Không. Đối với nàng, chỉ có kẻ yếu mới chấp nhận một con đường, còn nàng không phải. Nàng có nhiều lối đi, lựa chọn nằm trong tay nàng, không thuộc về thiên hạ.
@Cố_Tiểu_Hoa