Chương 19: Mật động (1)
Phong Thời Uyển hôm nay lại đến Vân Thủy Thác rèn luyện thân thể. Tính ra, suốt một tháng qua y dưỡng thương ở đó đến chán chường, nhưng rời khỏi vài ngày lại không quen. Rốt cuộc vẫn đều đều xem Vân Thủy Thác như một phần của quá trình nâng cao linh lực. Dòng thác hôm nay tuôn chảy như áng tóc dài của người con gái đẹp, hiền hòa, thơ thẩn. Phong Thời Uyển môi đào khẽ cong, mỉm cười sau lớp màn sương mỏng của dòng nước ấm dội từ trên cao xuống. Hôm nay, nó thực hiền dịu đến vô thường.
– “Hàn thủy linh khí đã lên tới tầng thứ 7 rồi, nếu đột phá cảnh giới trong hôm nay mình sẽ chính thức bước vào thất đại cảnh, băng thủy lực.”
Song thủ Phong Thời Uyển đan trước ngực, mi mục khép hờ, giữa trán có một dấu Hoa Điền* màu xanh lam cực mờ như vô hình xuất hiện và phát sáng. Nàng thủ ấn trước dòng thác đổ, trực tiếp chìm vào mộng cảnh để thăng cấp linh lực.
*Hoa Điền: hoa văn được vẽ trên trán của phụ nữ xưa. Nhưng ở đây chỉ là ảo ảnh thôi, trên trán của Phong Thời Uyển thực chất không vẽ hoa văn gì.
– “Chuyện gì vậy?”
Phong Thời Uyển giật mình tỉnh mộng, bởi vì trong quá trình tu luyện, mộng cảnh của nàng là một hang động tối đen. Nàng chầm chậm tiến vào trong, bỗng dưng nền đá xoáy sâu một cái hố đen vô tận, kéo chân nàng rơi phắt xuống. Khi tỉnh dậy, nàng vẫn thấy mình đứng dưới chân thác, nhưng có gì đó thôi thúc nàng nhìn lại sau lưng mình. Thực sự thì con thác không hề thay đổi, chỉ là hôm nay nàng mới nhận ra đằng sau dòng thác bạc trắng này có điều gì rất lạ. Nàng cảm nhận được linh lực phát ra từ phía trong đó.
Phong Thời Uyển thu lại quạt ngọc trong tay, vận ngoại bào đàng hoàng rồi vận lực tốc biến qua lòng thác, vào nơi vách đá bị nó che khuất. Đó là tảng núi đặc, nàng đưa tay sờ lên đó, bất giác xung quanh tức thì phát quang, một vòng kết giới hiện ra. Thời khắc đó, tảng đá vốn đặc kịt lại trở nên rỗng tuếch, nó là một hang động với lối vào nhỏ bé.
– “Đây… Thì ra là một thạch động. Kết giới này là sư tôn bố trí sao?”
Nhưng rồi, nàng nhanh chóng tự phủ định:
– “Không thể nào. Nếu là kết giới lẽ ra nó phải phản chấn khi mình chạm vào mới đúng.”
Nghĩ ngợi một chút, Phong Thời Uyển quyết định tỏa chút hàn khí ra, đưa tay xoa trên vòng kết giới một cái, vậy mà nó thực sự mở ra. Bởi lẽ, đây không phải kết giới, nó chỉ là cánh cửa vô hình thôi, nhập đúng mật mã thì mở, không thì vĩnh viễn khép kín. Mà chính Phong Thời Uyển cũng không hiểu tại sao bản thân lại dễ dàng vào được thạch động này.
Vì không gian lối vào rất hẹp và tối, một màu đen kịt bao trùm trọn vẹn nàng nên Phong Thời Uyển dùng chính linh lực của mình thay cho ngọn đuốc soi rọi mở đường. Nàng nép vào bên chân vách đá, men theo thành động mà đi sâu vào trong. Càng đi, hang động càng mở rộng. Nhưng nàng nhanh chóng bị đẩy vào thế bí khi ở phía trước sơn động mở ra hai lối khác biệt. Nàng chọn đại một phía, chính là bên phải thuận hướng đang đi. Một lát sau, lối này đi đến đường cùng. Nàng đành quay lại.
– “Hình như chỉ là một cái hang động tự nhiên bình thường.”
Nàng đinh ninh là như vậy nên không chú tâm quan sát nữa. Quả nhiên, bất ngờ hay đến vào lúc ta không đề phòng nhất.
Phong Thời Uyển men theo vách đá bên trái mà đi về lối cũ. Đột nhiên qua khe hở cực nhỏ của những phiến đá lớn chặn giữa hai ngả đường có ánh sáng lóe lên. Nàng khựng lại. Có lẽ, chính lam quang linh lực làm nàng không nhận ra thứ ánh sáng khác xuất hiện ở đây khi nãy. Nàng nhanh chóng thu lại linh lực, lúc này, từng loạt tia sáng trắng xanh chiếu rọi qua mỗi lỗ rỗng trên vách thạch động. Nàng xác định nguyên nhân do bên kia vách đá là một mảnh sáng, đây tuyệt đối không phải ánh sáng tự nhiên, chắc chắn là linh lực.
– “Đây… đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Phong Thời Uyển chạy nhanh về lối cũ, tức tốc đi vào lối trái khi nãy nàng đã bỏ qua. Đi thật sâu, đứng trong màn tăm tối, những tia cực quang trắng toát tỏa chiếu làm mắt nàng nhíu lại. Noãn thủ đưa lên che nhãn, mãi một lúc sau mới từ từ hé mi để tiếp nhận luồng ánh sáng này.
– “Cái… đây là…”
Phong Thời Uyển sửng sốt, con ngươi tròn xoe rung động. Trước mắt nàng là một bệ đá cao được đẽo gọt tỉ mỉ đến nhẵn bóng thành một khối chữ nhật. Bề mặt được trải một lớp tuyết vĩnh cửu, hình như nó không bao giờ tan biến. Nhưng mấu chốt chính là có người nằm trên tảng đá ấy…
Phong Thời Uyển bước lại càng gần phiến đá, song nhãn cố gắng tập trung nhìn thật kĩ xuyên qua lớp cực quang chói mắt kia. Trên ấy, nơi lạnh lẽo như hầm băng cực hạn, một nàng thiếu nữ nằm im lìm như đang say trong giấc ngủ. Hai tay nàng đặt chỉnh tề trên eo, nằm thẳng như một người cực tuân thủ dáng ngủ của hoàng gia. Nàng ấy mặc bộ xiêm y đỏ, đầu đội mão vàng được điêu khắc tinh xảo, bên cạnh còn là một chiếc khăn voan đỏ được gấp gọn gàng. Đây rõ ràng là một tân nương. Phong Thời Uyển càng nhìn càng hoảng hốt, thất thần, ngọc khẩu lắp bắp như không tin vào mắt mình:
– “Cố Hoàng Hậu… Không, đây là thi thể… thi thể của Thiên Nguyệt.”
@Cố_Tiểu_Hoa