Chương 7: Một gã điên
Hoàng Huy đứng dựa lưng vào tường, hai tay đút túi, mắt nhìn vào một khoảng xa xăm vô định.
Ánh đèn từ văn phòng theo cửa kính hắt ra làm nửa người cậu men theo ánh sáng, nửa bên lại chìm vào bóng tối khiến xung quanh cậu tỏa ra sức hút khó hiểu.
Hoàng Huy nhìn vào bên trong, Mai Thanh Trà vẫn đang thoải mái nói chuyện với Huỳnh Ngọc Hoa. Hai người họ chẳng khác gì mẹ già chỉ bảo con nhỏ khiến cho Hoàng Huy bất giác nhớ đến lão già dạy toán của mình.
– Thôi được rồi, nếu như em có ý định đến với đội tuyển của cô, bất cứ lúc nào cô cũng sẽ để cho em một slot.
– Em cứ về suy nghĩ cẩn thận.
Mai Thanh Trà rũ mi nhìn vào bàn tay bị ánh đèn phản chiếu đến lóa mắt. Cô gật nhẹ đầu nói cảm ơn với Huỳnh Ngọc Hoa.
– Cảm ơn cô, em sẽ về suy nghĩ kĩ.
Huỳnh Ngọc Hoa gật đầu đuổi hai đứa nhỏ ra ngoài. Lê Thanh Nhã ngồi trên ghế gần đó, tay ôm một thùng đồ nặng trịch, mắt lim dim muốn ngủ.
Giống như được giải thoát, cậu thở ra một hơi, đứng dậy vương người đầy mỏi mệt.
– Má ơi, xuống có chút xíu mà mất tận hai tiếng.
– Bây giờ kiếm gì bỏ bụng đi Hoàng Huy.
Hoàng Huy đi song song với Lê Thanh Nhã nhưng mắt vẫn nhìn về phía Mai Thanh Trà.
Mưa ngớt đi phần lớn, để lại trong không trung là những hạt nước mềm nhẹ như bụi mịn. Dưới ánh đèn vàng, bọn chúng tự do bay loạn tứ phía.
Hoàng Huy sờ sờ thân dù rồi lại đưa nó vào tay Mai Thanh Trà.
– Giữ dùng đi mốt lại trả tớ.
Mai Thanh Trà còn chưa kịp nhìn rõ vật trong tay mình là cái gì, đến khi hai người kia vội vàng đi được một đoạn thì cô mới biết Hoàng Huy đưa cho mình một cây dù và một hộp sữa.
– Ồ, Milo à?
Mai Thanh Trà nhìn nó nhướng mày.
– Mai Thanh Trà một mình đi như vậy có ổn không nhỉ?
Lê Thanh Nhã vừa đi vừa nhìn đèn đường tỏa ra ánh sáng leo lắc, giữa trời đêm thế này khiến lòng người sợ hãi.
– Sao không quay lại đón người đi?
Hoàng Huy cố ý thả chậm bước liếc mắt nhìn cậu ta một cái. Lê Thanh Nhã nói ngoài miệng như vậy chứ thật ra cũng không hành động gì.
– Đúng là cậu chỉ được cái miệng. Vậy mà còn nhờ người ta chỉ bài, đúng chịu.
Lê Thanh Nhã bị nói đến xấu hổ, cậu ấy khẽ dừng bước chân, mày nhăn lại nhìn thẳng Hoàng Huy.
– Cậu muốn tớ rủ Thanh Trà đi ăn chung à?
Gió đêm thổi qua làm người ta lành lạnh, Hoàng Huy ngã ngớn cười một cái.
– Có nhầm không vậy, là cậu phải mời người ta ăn một bữa chứ sao lại muốn người ta ăn chung?
– Đúng là bao nhiêu gia giáo lễ nghĩa ông Khương dạy cậu đều cuốn theo mối tình năm bảy tuổi hết rồi.
Nói xong còn cười khẩy một tiếng.
Một đứa ngu cũng nghe ra câu nói đầy ý tứ chế giễu.
Lê Thanh Nhã hít sâu một hơi, quay gót về hướng ngược lại. Hoàng Huy chống má trên lưỡi không nói gì mà cũng quay người đi theo cậu ấy.
Khóe miệng không nhịn được mà cong lên một vòng cung.
Trời đen tạnh mưa, không trăng không sao.
– Thanh Trà!
Lê Thanh Nhã nheo mắt nhìn thấy bóng người bung dù đang dùng điện thoại trước cổng trường.
Ánh đèn vàng ưu ái tỏa xuống ngay chỗ cô khiến xung quanh như một sân khấu thu nhỏ, chỉ cho phép mỗi mình Mai Thanh Trà hiện diện tỏa sáng.
Mai Thanh Trà nghe có người gọi, điện thoại trên tay suýt nữa rớt xuống.
– Cậu không thể lại gần gọi được à?
Đôi chân mày của Mai Thanh Trà hơi nhíu lại, cô giữ một bên áo khoác che kín thân mình.
– Hehe xin lỗi nha.
– Sao vẫn còn ở đây vậy?
Mai Thanh Trà đút điện thoại vào túi áo, xoay người nhìn Lê Thanh Nhã.
– Tớ gọi xe.
Lê Thanh Nhã “ồ” một tiếng, phía sau đã nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi của Hoàng Huy.
– Chuyện là bây giờ cũng muộn rồi, nếu không ngại cậu có thể đi cùng chúng tớ, nếu không…
– Ngại.
Mai Thanh Trà đáp lại không chần chừ suy nghĩ.
– Hả? Gì cơ?
Lê Thanh Nhã hình như không lường trước được Mai Thanh Trà sẽ trả lời như vậy, câu từ chưa hoàn chỉnh cũng bị cậu nuốt xuống. Khẽ đưa ánh mắt nhìn Hoàng Huy, hình như sai kịch bản rồi nhỉ?
Trong kí ức của Lê Thanh Nhã thì nơi nào có Hoàng Huy thì nơi đó có hoa thơm cỏ lạ, có lời ngon tiếng ngọt. Chưa bao giờ cậu thấy có người trả lời không nhìn mặt Hoàng Huy đâu đấy.
Mà biểu cảm của bận thân cậu cũng lạ thật đấy, không phải nên tỏ ra bất ngờ à? Sao bây giờ lại điềm nhiên thế kia?
– Bây giờ cậu chỉ có hai lựa chọn thôi.
Giữa đêm thu lạnh lẽo, giọng nói thiếu niên du dương như nhạc khúc khiến xoa dịu tâm trạng, như hòn than che phủ kín bụi sưởi ấm lòng người.
Mai Thanh Trà nhìn cậu, không đáp. Hiển nhiên là chờ cậu ấy tự động nói hết.
– Một là đi ăn cùng hai chúng tớ, hai là ngồi nhìn hai chúng tớ ăn. Sau đó chúng tớ tiễn cậu về nhà, hộ giá bình an.
Mai Thanh Trà thở ra một hơi khó chịu, mắt nhướng lên nhìn khuôn mặt Hoàng Huy đối diện rồi lại nhìn xung quanh.
Một mảng tối đen như mực, giữa màn đêm âm u tĩnh mịch như che giấu thứ gì nguy hiểm đến Mai Thanh Trà.
Hoàng Huy đúng là một gã điên.
Mai Thanh Trà giống như không quan tâm lắm về lời đề nghị của Hoàng Huy. Giữa cái lạnh trời mưa mùa thu và sự yên tĩnh làng quê thời kì phát triển lại có âm thanh bụng rỗng kêu to của Lê Thanh Nhã.
– Thanh Trà, cậu hết lựa chọn rồi.
– Không phải cậu không đặt được xe sao?
Lần này cả Mai Thanh Trà lẫn Lê Thanh Nhã đồng loạt nhìn Hoàng Huy. Cậu bĩu môi nói một điều như rất bình thường.
– Cái chỗ khỉ ho cò gáy mà mấy người đòi người ta làm đêm đấy à? Cũng biết bốc lột quá nhỉ?
Lê Thanh Nhã lặng lẽ giơ ngón tay cái cho cậu.
– Với lại, Thanh Nhã đói rồi.
Mai Thanh Trà nâng mắt nhìn cậu, gương mặt không có bất kì cảm xúc nào. Ánh mắt lạnh nhạt kìm nén thứ gì đó không cho người ta biết.
– Chỗ nào?
Giữa ba người họ chỉ có Lê Thanh Nhã là chẳng hiểu chuyện gì. Cậu ấy cũng không có ý để tâm, quơ quơ điện thoại như vừa đạt được thành tích.
– Qua nhà tớ đi, đồ ăn được giao đến rồi.
– Ba mẹ tớ cũng không có nhà, lạnh lẽo lắm.
Mai Thanh Trà vừa thu gọn ô vừa nhắn mày liếc cậu ta một cái.
Đúng là xung quanh gã điên cũng chỉ toàn những gã điên khác.