Chương 6: Không tầm thường
Lê Thanh Nhã chán chường vừa đi vừa đá viên sỏi dưới chân, cứ một đoạn lại đá một lần.
– Tối nay liên quân đi Hoàng Huy ơi.
Hoàng Huy hai tay đút túi, nắng chiều rọi lên nửa bên người cậu khiến làn da hòa cùng đồng phục lóe lên ánh hào quang.
– Không chơi.
– Gì vậy trời, cà phê không đi, game không chơi, bạn gái không quen. Đúng là cuộc sống vô nghĩa.
Hoàng Huy liếc cậu ta một cái rồi cười.
– Mãi không khá lên được.
Lê Thanh Nhã lại ủ rũ, mắt nhìn qua bên kia đường thì trở nên tươi tỉnh.
– Học sinh chuyển trường kìa?
Hoàng Huy theo ánh mắt Lê Thanh Nhã nhìn qua, chạm phải bóng hình Mai Thanh Trà đi vào một quán cà phê.
Hai người họ nhướng mày nhìn nhau, không nói một lời cùng nhau đi vào theo đó.
Lúc vào đến bên trong cũng chẳng thấy người nữa, Hoàng Huy còn định tìm kiếm Mai Thanh Trà mà Lê Thanh Nhã lại cứ lôi kéo cậu hết chỗ này đến chỗ kia.
– Ê cậu coi thử mấy món này cậu uống chưa?
– Cái này nữa, tên nghe lạ quá!
– Ê cái này nhìn hình có vẻ ngon nè.
– Ê Hoàng Huy, cậu uống gì, tớ định uống trà măng cục.
– Hoàng Huy, cậu gọi món lẹ lên người ta nhìn mình kìa!
Lê Thanh Nhã khép nép đứng kế bên Hoàng Huy, cậu bực mình gọi đại một món rồi tính tiền.
– Cậu chờ lấy nước, tớ đi chỗ này một chút.
Lê Thanh Nhã ra hiệu “ok” rồi yên ổn ngồi một chỗ.
Hoàng Huy với Lê Thanh Nhã đi cùng đường cuối phố chưa từng bỏ qua bất kì quán ăn đồ uống gì vậy mà lại choáng ngợp trước tiệm cà phê gần trường học.
Chiều tháng tám, mây trôi lững lờ, trời chuyển sang xanh.
Quán cà phê này hình như cũng xây lên lâu rồi nhưng cậu không biết chỗ này, trong này có vẻ không đông người lắm nhưng trang trí lại rất được đầu tư.
Từ cái màu sơn tường đến nội thất, không chỗ nào không độc đáo, không chỗ nào không khiến người ta ấn tượng.
Chỗ này không giống những nơi Hoàng Huy từng ghé qua, âm nhạc nơi này không phải loại mở ra từ loa cũng chẳng phải mấy bài nhạc đang thịnh hành. Âm nhạc ở đây là tiếng đàn piano, đánh lên mấy khúc nhẹ nhàng sâu lắng.
Vừa rồi bọn họ đứng phía bên ngoài gọi món, bây giờ cậu đi vào sâu bên trong. Ngay giữa căn phòng, phía trên là ánh đèn pha lê rực rỡ lấp lánh, phía dưới là đàn dương cầm màu đen tao nhã điềm đạm.
Mai Thanh Trà vẫn còn mặc trên người bộ đồ đồng phục quy củ, chân mang giày da, tóc buộc cao đuôi ngực. Cả người không có chỗ nào không toát lên vẻ đẹp thanh xuân đơn thuần mà rực rỡ.
Bàn tay thoăng thoắt lả lướt trên phím đàn, lưng cô ấy thẳng tấp. Là một dáng vẻ hết mình với nghệ thuật, nghiêm túc với âm nhạc. Dáng vẻ này Hoàng Huy cũng hiếm khi nào có được.
Lê Thanh Nhã một tay xách hai ly nước, một tay ôm con mèo ngang bụng đi đến bên cạnh cậu thấp giọng hỏi.
– Mai Thanh Trà thật hả?
Hoàng Huy chán ghét nhìn cậu như muốn hỏi “chẳng lẽ giả”.
Hoàng Huy chăm chú nhìn cô như nhìn một tác phẩm nghệ thuật chạm khắc, không muốn phá vỡ đi sự xinh đẹp tĩnh lặng này mà chỉ gật nhẹ đầu với Lê Thanh Nhã.
Hai người họ ngồi xuống gần đó, Lê Thanh Nhã tay vuốt đuôi mèo, mắt cũng không rời nửa khắc.
Hoàng Huy ngắm nhìn Mai Thanh Trà còn Lê Thanh Nhã ngắm nhìn Hoàng Huy.
– Sao cậu kêu cậu không hứng thú gì mà? Kêu học sinh chuyển trường thì có gì lạ mà?
– Sao kì vậy?
Hoàng Huy uống một ngụm nước rồi nhìn Lê Thanh Nhã, cậu hơi nhăn mày.
– Cái nước gì đây?
Lê Thanh Nhã cũng đang nhìn chằm chằm vào ly trà măng cục của mình.
– Cậu có biết vì sao một quán đẹp đẽ sang trọng, giá cả bình dân, mèo thơm nhạc hay mà vẫn ế khách không?
Lê Thanh Nhã thở dài xoa nắn con mèo không giấu nổi thất vọng.
– Bảo sao chẳng ai biết đến cái quán này, nước dở dữ thật sự.
– Haiz, chắc anh phải tạm biệt mấy em mèo thôi, nước này thần tiên như anh uống cũng không nổi.
Hoàng Huy không quan tâm mấy lời nói vô tri của Lê Thanh Nhã, cậu không quan tâm nước dở hay ngon, điều cậu quan tâm là nơi này có Mai Thanh Trà.
Sau này một thời gian có lần Lê Thanh Nhã đi ngang thấy Hoàng Huy đi vào quán thì nghệch mặt ra không hiểu.
Rõ ràng một người có gu ăn uống sịn sò như Hoàng Huy chẳng bao giờ ghé lại quán dở hai lần vậy mà đến giờ là nửa năm vẫn ghé đều đặn như thế.
– Thích cậu ấy chứ sao nữa?
Hoàng Huy cố uống hết ly nước của mình rồi chăm chú làm việc. Lê Thanh Nhã bật cười. . 𝑅a chương nhanh nhấ𝘁 𝘁ại + 𝘁𝑟ù m𝘁𝑟u𝙮ện.𝚅n +
– Sao hồi đầu không nói vậy đó?!
Nhưng mà đó cũng chỉ là đoạn thoại nhỏ giữa hai người, bây giờ Lê Thanh Nhã vẫn ngu ngốc ngồi một bên chơi với mèo.
– Có phải cậu đang tìm người biểu diễn tiết mục vào mấy dịp lễ của trường không?
– Hình như có rồi đó.
Lê Thanh Nhã bâng quơ hỏi.
– Không phải có cậu à?
Hoàng Huy chậc lưỡi một cái bực mình.
– Tớ muốn tấu cùng Mai Thanh Trà, cậu thuyết phục cậu ấy thì tớ sẽ lên biểu diễn.
Lê Thanh Nhã ngẩng đầu nhìn Hoàng Huy rồi lại nhìn nữ sinh đánh đàn dương cầm hơi do dự.
– Hay là nhờ thầy Dũng?
Hoàng Huy liếc cậu ấy một cái chán nản nói.
– Cậu muốn nhờ ai cũng được, miễn có cậu ấy thì tớ tặng luôn một bài nhạc nhận diện cho trường.
Lê Thanh Nhã nghi ngờ không dám tin cậu bạn của mình.
– Thật không vậy?
– Lừa cậu làm chó.