Chương 2: Quá tam ba bận
Không khí ở thị trấn này vẫn còn thoang thoảng hương vị miền quê khiến nó trông thật thanh bình dễ chịu.
– Trời ơi còn chưa nghỉ hè đủ nữa mà phải đi học rồi.
– Phải chi dính thêm đợt dịch nữa là nghỉ đến tết luôn.
Hoàng Huy chăm chú điều khiển máy xếp hình trên tay không để tâm lời nói vô tri của bạn mình.
– Bớt ăn nói bậy bạ đi, lên phường bây giờ.
Cậu bạn kia mở to mắt tỏ ra sợ hãi bất ngờ, kéo gần khoảng cách ghé vào tai Hoàng Huy nói nhỏ.
– Nói thật đi, cậu cũng muốn vậy lắm chứ gì.
– Loại người như cậu ngày nào mà chẳng rủ mình đánh liên quân, giờ kêu muốn đi học.
– Có chó nó tin.
Hoàng Huy liếc cậu ta một cái không quan tâm, khoảng cách cũng tự động được kéo dài. Nam sinh kia đưa tay phải lên ôm ngực trái, người khụy xuống tỏ ra đau khổ. Cậu ta nhăn mày cất giọng khàn khàn.
– Sao anh nỡ bỏ em…?
Vô tình hay cô ý bước chân của Hoàng Huy còn nhanh hơn gấp bội, chốc lát đã để nam sinh kia chết lặng ngay ngã rẽ.
Tựa như chưa từng có cuộc chia ly, nam sinh kia chạy lên quàng vai Hoàng Huy. Mắt nhìn máy trò chơi, miệng ghé vào tai khẽ nói.
– Năm nay có học sinh mới.
– Thì…?
Hoàng Huy mắt không rời khỏi màn hình, tay vẫn thoăng thoắt điều khiển nút bấm, điểm số vẫn tăng hàng loạt. Bước chân cậu ấy đều đều không vội vàng, không chậm rãi.
– Chậc, mẹ tớ là hội trưởng hội phụ huynh học sinh cho nên nói cho tớ biết, học sinh mới chuyển từ trường chuyên về!
Hoàng Huy vẫn không thấy có gì kì lạ.
– Trường liên cấp này năm đ*o nào chẳng có học sinh chuyển lên chuyên rồi từ chuyên chuyển về? Lạ lẫm lắm sao?
Nam sinh kia thở dài một hơi dùng giọng điệu dạy bảo nói với Hoàng Huy như đang giải thích một thứ gì đó siêu phàm người bình thường đều hiểu được.
– Cậu tưởng trường chuyên bình thường sao? Không phải!
– Là cái nhà tù tư thục đó, cậu cũng biết học sinh trong đó tỉ lệ chọi cao gấp mấy trăm lần bọn mình, khắc nghiệt biết bao nhiêu.
– Cho nên?
– Chậc! Cho nên cô bạn này chắc chắn có thể trông cậy được rồi hehe.
– Người giỏi như vậy phải để tớ hưởng thôi.
Hoàng Huy cười khẩy một tiếng.
– Năm nay mà không được học sinh giỏi thì ba cậu sẽ đá cậu khỏi nhà, lúc đó đừng qua ở ké nhà tớ.
– Không chứa đâu.
Cậu bạn kia cười hai tiếng sảng khoái, lại đặt tay lên vai ra dáng chỉ bảo em nhỏ.
– Ngồi chung với học sinh trường chuyên ấy hả, muốn học dở cũng khó.
– Vì chơi thân từ nhỏ với cậu cho nên hạng nhất của lớp tớ sẽ không động vào, miễn cưỡng lấy hạng ba vậy.
Hoàng Huy nhướng mày hỏi.
– Hạng hai để cho ai?
– Dĩ nhiên là cô bạn kia rồi, được người ta chỉ bài không lẽ còn muốn leo lên đầu người ta ngồi hả?
– Con người cậu đúng thật là chỉ biết lợi cho mình mà không nghĩ đến cảm nhận người khác. Cái này ông bà gọi là ăn cháo đá bát đó Hoàng Huy.
– Còn cậu thì sao?
Hoàng Huy tắt máy trò chơi, môi cong lên khẽ hỏi.
– Hả?
Hoàng Huy lại bắt chước động tác cợt nhã của Lê Thanh Nhã đến mức thuần thục, tay quàng vai, môi ghé sát bên tai thủ thỉ.
– Tớ nói, còn cậu là ăn cứ* đá bô à?
Cậu bạn kia đẩy Hoàng Huy một cái, tay phủi phủi áo như có gì bẩn vừa dính lên người mình.
– Con người cậu sao lại bẩn bựa như vậy, tục vãi đó!
– Rõ là học sinh giỏi của trường vậy mà mở miệng là ra cứ* cứ*.
– Ghê tởm quá.
Hoàng Huy đút tay vô túi quần, bước chân vẫn nhàn nhã, môi hơi cong lên thỏa mãn với không khí yên lặng này.
Chỉ như vậy mới trị được cái miệng của Lê Thanh Nhã.
Cậu ta cái gì cũng tốt, tốt nhất vẫn là cái tính sợ dơ ngại bẩn, chỉ cần nói mấy từ cũng khiến cậu ấy miệng câm như hến.
– Làm người vẫn nên sống khiêm tốn chút, đừng show cái xấu của mình ra bên ngoài.
– Hiểu không?
Nói xong còn nháy mắt với Lê Thanh Nhã một cái khiến cậu ấy giơ chân muốn đá vào người cậu một cái.
– Cậu thì biết cái gì, càng sạch sẽ con gái càng thích.
– Loại người như cậu chỉ có cô độc cho đến chết thôi!
Lê Thanh Nhã bước chân nặng nề về phía trước cũng không thèm đợi Hoàng Huy giống như thật sự giận hờn cậu ấy, hòa mình vào những luồng học sinh áo trắng quần tây âu tươm tất đến trường.
Hoàng Huy cười hai tiếng, nheo mắt nhìn theo bóng lưng Lê Thanh Nhã rồi lại chuyển mắt về phía bầu trời xanh cao trong vắt của khí trời lập thu.
Gió thổi qua một đợt cuống theo mấy chiếc lá xanh lay lắt vương trên cành nhẹ nhàng đáp đất.
Ngẩng mặt, cúi đầu đều là con người đó.
Lần này cũng là lần thứ ba gặp lại nhau rồi.
Người ta hay nói, quá tam ba bận.
Hoàng Huy không rõ câu nói này dùng trong hoàn cảnh ngữ nghĩa nào, cậu chỉ biết mỗi lần gặp được Mai Thanh Trà thì ngày hôm đó nắng hè gây gắt cũng trở nên thật dịu dàng.
Mai Thanh Trà cũng thấy cậu, đôi mắt màu hổ phách chớp một cái cũng trở nên tĩnh lặng.