Chương 10: Thiếu nữ đàn dương cầm
Lê Thanh Nhã chán chường vừa đi vừa đá viên sỏi dưới chân, cứ một đoạn lại đá một lần.
– Sao tớ cứ thấy Mai Thanh Trà là lạ.
Sau buổi tối đó giữa ba người họ đều ăn ý không nói bất cứ cái gì. Mai Thanh Trà vẫn thu liễm nội tâm, lên lớp tập trung học tập. Không vui, không buồn, không ưu, không phiền. Lê Thanh Nhã cảm thấy cô bạn này giống như cố ý thu nhỏ bản thân mình.
– Càng nghĩ càng thấy sợ.
– Cậu nghĩ thử có khi nào cậu ấy bị ma nhập hay bị bỏ bùa không?
Hoàng Huy chống lưỡi lên má, bước chân đều đều chậm rãi lười nói chuyện với cậu ta.
– Sao một đứa chuyên sinh như cậu lại cứ nghĩ theo hướng duy tâm vậy?
– Trên đời này còn có ma quỷ hơn được lòng người à?
Hoàng Huy hai tay đút túi, nắng chiều rọi lên nửa bên người cậu khiến làn da hòa cùng đồng phục lóe lên ánh hào quang.
– Nhưng đúng thật Mai Thanh Trà cứ có cái gì đó kì lạ.
– Cậu có biết trước khi chuyển về đây cậu ấy thế nào không?
Lê Thanh Nhã chu môi suy nghĩ một chút.
– Thì cậu ấy chuyển từ Nguyễn Thắng về.
Hoàng Huy chịu không nổi gõ đầu cậu ấy một cái, giọng nói đầy bất lực.
– Con người cậu nếu bỏ lại trên thành phố thì trong vòng một ngày sẽ chết không còn xác.
– Toàn vớ va vớ vẩn là giỏi.
Lê Thanh Nhã vuốt tóc ra sau đầu, mặt mày nhăn lại khó chịu.
– Cậu đòi hỏi gì ở một đứa học sinh giỏi chứ?
Lê Thanh Nhã lại ủ rũ, mắt nhìn qua bên kia đường thì trở nên tươi tỉnh.
– Mai Thanh Trà?
– Kia là Mai Thanh Trà à?
Hoàng Huy theo ánh mắt Lê Thanh Nhã nhìn qua, chạm phải bóng hình Mai Thanh Trà đi vào một quán cà phê.
Hai người họ nhướng mày nhìn nhau, không nói một lời cùng nhau đi vào theo đó.
Lúc vào đến bên trong cũng chẳng thấy người nữa, Hoàng Huy còn định tìm kiếm Mai Thanh Trà mà Lê Thanh Nhã lại cứ lôi kéo cậu hết chỗ này đến chỗ kia.
– Ê cậu coi thử mấy món này cậu uống chưa?
– Cái này nữa, tên nghe lạ quá!
– Ê cái này nhìn hình có vẻ ngon nè.
– Ê Hoàng Huy, cậu uống gì, tớ định uống trà măng cục.
– Hoàng Huy, cậu gọi món lẹ lên người ta nhìn mình kìa!
Lê Thanh Nhã khép nép đứng kế bên Hoàng Huy, cậu bực mình gọi đại một món rồi tính tiền.
– Cậu chờ lấy nước, tớ đi chỗ này một chút.
Lê Thanh Nhã ra hiệu “ok” rồi yên ổn ngồi một chỗ.
Hoàng Huy với Lê Thanh Nhã đi cùng đường cuối phố chưa từng bỏ qua bất kì quán ăn đồ uống gì vậy mà lại choáng ngợp trước tiệm cà phê gần trường học.
Chiều tháng tám, mây trôi lững lờ, trời chuyển sang xanh.
Quán cà phê này hình như cũng xây lên lâu rồi nhưng cậu không biết chỗ này, trong này có vẻ không đông người lắm nhưng trang trí lại rất được đầu tư.
Từ cái màu sơn tường đến nội thất, không chỗ nào không độc đáo, không chỗ nào không khiến người ta ấn tượng.
Chỗ này không giống những nơi Hoàng Huy từng ghé qua, âm nhạc nơi này không phải loại mở ra từ loa cũng chẳng phải mấy bài nhạc đang thịnh hành. Âm nhạc ở đây là tiếng đàn piano, đánh lên mấy khúc nhẹ nhàng sâu lắng.
Vừa rồi bọn họ đứng phía bên ngoài gọi món, bây giờ cậu đi vào sâu bên trong. Ngay giữa căn phòng, phía trên là ánh đèn pha lê rực rỡ lấp lánh, phía dưới là đàn dương cầm màu đen tao nhã điềm đạm.
Mai Thanh Trà vẫn còn mặc trên người bộ đồ đồng phục quy củ, chân mang giày da, tóc buộc cao đuôi ngựa. Cả người không có chỗ nào không toát lên vẻ đẹp thanh xuân đơn thuần mà rực rỡ.
Bàn tay thoăng thoắt lả lướt trên phím đàn, lưng cô ấy thẳng tấp. Là một dáng vẻ hết mình với nghệ thuật, nghiêm túc với âm nhạc. Dáng vẻ này Hoàng Huy cũng hiếm khi nào có được.
Lê Thanh Nhã một tay xách hai ly nước, một tay ôm con mèo ngang bụng đi đến bên cạnh cậu thấp giọng hỏi.
– Mai Thanh Trà thật hả?
Hoàng Huy chán ghét nhìn cậu như muốn hỏi “chẳng lẽ giả”.
Hoàng Huy chăm chú nhìn cô như nhìn một tác phẩm nghệ thuật chạm khắc, không muốn phá vỡ đi sự xinh đẹp tĩnh lặng này mà chỉ gật nhẹ đầu với Lê Thanh Nhã.
Hai người họ ngồi xuống gần đó, Lê Thanh Nhã tay vuốt đuôi mèo, mắt cũng không rời nửa khắc.
Hoàng Huy ngắm nhìn Mai Thanh Trà còn Lê Thanh Nhã ngắm nhìn Hoàng Huy.
– Câu hỏi vừa nảy của cậu hình như tớ nghĩ ra được cái gì đó.
– Hả? Gì cơ?
– Tớ thấy cậu ấy chơi đàn không tệ, người bình thường phải tập luyện rất nhiều năm mới đàn được như vậy.
– Gia đình cậu ấy rốt cuộc là thế nào ấy nhỉ?
Hoàng Huy vẻ mặt đăm chiêu nhìn chằm chằm ly nước trước mặt.
– Cái nước gì đây?
Lê Thanh Nhã cũng đang nhìn chằm chằm vào ly trà măng cục của mình.
– Cậu có biết vì sao một quán đẹp đẽ sang trọng, giá cả bình dân, mèo thơm nhạc hay mà vẫn ế khách không?
Lê Thanh Nhã thở dài xoa nắn con mèo không giấu nổi thất vọng.
– Bảo sao chẳng ai biết đến cái quán này, nước dở dữ thật sự.
– Haiz, chắc anh phải tạm biệt mấy em mèo thôi, nước này thần tiên như anh uống cũng không nổi.
Hoàng Huy không quan tâm mấy lời nói vô tri của Lê Thanh Nhã, cậu không quan tâm nước dở hay ngon, điều cậu quan tâm là Mai Thanh Trà.
– Mà dạo này tớ thấy cậu cũng lạ lắm đấy nhé?!
Hoàng Huy ngẩng đầu nhướng mày nhìn cậu ấy, Lê Thanh Nhã vẫn thuần thục vuốt lông mèo.
– Cậu thích Thanh Trà à?
– Dễ nhìn ra lắm sao?
Lê Thanh Nhã bẹp miệng chớp chớp mắt nhìn cậu, lắc đầu.
– Không dễ, phải có mắt mới nhìn thấy được.
Hoàng Huy quay đầu nhìn bầu trời đứng gió mây dồn nhau thành cục giữa nền trời xanh tím.
Đèn đường bật lên, người mỗi một đông đúc.
– Yêu đương cũng được mà.
Nếu người đó là Mai Thanh Trà.
Lê Thanh Nhã không quá quan tâm, đối với cậu yêu đương là thứ gì đó khủng khiếp, ác mộng đeo bám vĩnh hằng.
– Chuyện này tớ sẽ tự tìm hiểu, cậu lo mấy cái dự án âm nhạc cho trường đi.
Lê Thanh Nhã chậc lưỡi một cái đầy mệt mỏi.
– Không nhắc thì thôi chứ nhắc là thấy phiền.
– Vẫn còn thừa thời gian cho hai tiết mục, tìm đâu cho đủ người.
– Sát ngày khai giảng rồi mà đơn đăng ký vẫn trống trơn.
Hoàng Huy chống lưỡi lên má lại nhìn qua Mai Thanh Trà đang đánh một khúc nhạc khác.
– Không phải ở đây vừa đủ hai tiết mục sao? Thậm chí là ba.
Lê Thanh Nhã cười khẩy, đảo mắt nhìn ra cửa kính.
– Cậu đào đâu ra hai người nữa?
– Bắt mèo lên hát à?
Hoàng Huy thở dài một hơi, đến nhìn cũng lười nhìn Lê Thanh Nhã.
– Tớ bắt đầu lo cho ông Khương bà Hạ nhà cậu đấy.
– Cứ cái đà này không sớm thì muộn cậu cũng là bác sĩ đầu tiên giết người trên bàn mổ ngay lần đầu làm việc cho xem.
Lê Thanh Nhã nghệch mặt nhìn cậu không hiểu.
– Gì nữa, lại ý gì nữa?
– Cậu không nhìn xa trông rộng gì cả.
– Ở đây không phải có sẵn Mai Thanh Trà à? Đâu có ai trường mình đăng ký piano?