Chương 7: Không cần khách khí
Hướng Vãn Hằng chắc chắn bản thân vừa rồi bị rớt xuống nước nên thính lực mới có vấn đề.
Trên thế giới này sẽ có một Beta trắng nõn sạch sẽ, mềm mại dịu dàng với khuôn mặt xinh đẹp đó sao?
Vậy những người trước đây mà hắn quen đều là người nguyên thủy chắc?
Hướng Vãn Hằng hít sâu một hơi, che giấu sự hiểu biết nông cạn của mình, bình tĩnh nói: “Vậy thì đỡ được không ít phiền toái.”
Kinh nghiệm yêu đương của Kiều Nghênh bằng không, nghiêm túc thảo luận vấn đề này làm cậu có chút ngại ngùng.
Hướng Vãn Hằng nói rõ nguyên tắc một lần, bổ sung: “Cậu yên tâm, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, tôi sẽ không có tâm tư khác với cậu.”
Lần nữa bị hiểu lầm giới tính, Kiều Nghênh tập mãi thành thói quen, cậu làm lơ kinh ngạc và xấu hổ của Hướng Vãn Hằng, cũng rõ ràng thái độ của hắn với mình, nói: “Chuyện này quá đột nhiên, tôi vẫn chưa chuẩn bị gì cả, cần phải về nhà một chuyến.”
Hướng Vãn Hằng xua tay: “Đi sớm về sớm.”
Kiều Nghênh cầm quần áo dơ của cậu ra khỏi biệt thự.
Thế giới của kẻ có tiền, pháo hoa có cảm giác cũng nhẹ nhàng bay bổng hơn một chút.
Chỗ mà Kiều Nghê ở, buổi tối 12 giờ còn có thể nghe thấy tiếng hét thất thanh, mùi khói dầu xông thẳng lên đỉnh đầu.
Nhưng trong môi trường ồn ào tiếng động, ầm ĩ với những người đang ra sức làm việc giống cậu, Kiều Nghênh lại cảm thấy an tâm.
Cậu đã ở tạm nhà một người bạn khá lâu mà không trả một xu tiền thuê nhà, trong lòng có hơi áy náy.
Hồi tháng hai năm nay, Kiều Nghênh vốn đang thực tập được hơn nửa năm ở bệnh viện đột nhiên bị cho thôi việc, thực tập sinh có thể ở lại tại bệnh viện lớn luôn chiếm tỉ lệ rất thấp.
Nhưng cậu thuộc về số ít những điều dưỡng nam làm việc cần cù chăm chỉ, một tuần trực ca đêm cũng không hề phàn nàn nửa câu, bệnh nhân cũng vô cùng hài lòng với cậu, cho nên tới giờ cậu vẫn chưa rõ lí do tại sao mình bị cho thôi việc.
Muốn tìm việc điều dưỡng không dễ, hai tháng tiếp theo Kiều Nghênh vừa đi bệnh viện phỏng vấn, vừa làm công việc bán thời gian.
Vì phải gửi tiền sinh hoạt cho em trai, cộng thêm tiền thuốc của bản thân, sau khi rời khỏi kí túc xá của bệnh viện, Kiều Nghênh gánh không nổi tiền thuê nhầ, chỉ có thể ở tạm nhà của bạn bè.
Cậu lấy ra một tờ tiền nhăn nhúm, ăn một bán bún chay ở tầng dưới.
Món canh cải xanh với nước dùng trắng đục kích thích sự thèm ăn của Kiều Nghênh, cậu ăn sạch sẽ mọi thứ, ngoại trừ miếng bánh mì nướng vào buổi sáng, đây là bữa ăn đầu tiên trong hôm nay của cậu.
Người bạn không có ở nhà, bọn họ luôn như vậy, rõ ràng sống dưới cùng một mái hiên nhưng cơ hội chạm mặt nhau không nhiều lắm, nghiêm túc mà nói chính là phận ai nấy lo.
Kiều Nghênh mang quần áo ướt giặt sạch, lại thu dọn một ít vật dụng cần thiết hằng ngày bỏ vào vali, cuối cùng đi tới tủ đầu giường hốt hết thuốc trong ngăn kéo bỏ vào balo.
Để lại tờ giấy cho bạn, nói dối rằng cậu đã tìm được công việc mới, phải đi công tác dài ngày, mong bạn đừng lo lắng.
Thành phố Văn Hải lớn như vậy, hẳn là sẽ không đụng mặt nhau, nhưng giờ cậu cũng không thể quản được nhiều như vậy.
Lúc đi, Kiều Nghênh hiếm khi mà gọi một cuốc taxi, bởi vì sợ rằng đứa nhỏ có thể tỉnh lại khóc lúc nửa đêm, cậu không muốn ngày đầu tiên đã thất trách.
Màn hình trên xe taxi hiện thị thời gian 01:27.
Kiều Nghênh ngồi ghế phụ nhìn ra phía ngoài cửa sổ, thế giới qua gương chiếu hậu ngày càng nhỏ, cuối cùng hòa vào màn đêm, ánh đèn neon cũng mơ hồ hóa thành như một bức tranh mosaic.
Con đường lúc rạng sáng thông thoáng, ánh đèn đường xếp hàng thẳng tắp như những binh lính vui vẻ đưa tiễn cậu. Ô tô chạy với vận tốc 60km/h băng băng về phía trước, thoát ly khỏi nhân sinh cũ của cậu.
Kiều Nghênh hạ cửa xe xuống, gió lạnh lập tức ùa vào cùng với mùi pháo hoa quen thuộc.
Lại đi thêm một đoạn, cậu hoàn toàn bước vào một thế giới khác.
Đến khu biệt thự Hằng Thành đã gần hai giờ sáng.
Trước khi đi đã ghi nhớ vân tay nên Kiều Nghênh có thể tiến vào được, cậu kéo vali, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
“Cậu quay lại rồi à?”
Trong bóng đêm không nhìn rõ thứ gì, một giọng nói trầm đục vang lên, Kiều Nghênh vẫn chưa thích ứng được với tối tăm nên khựng lại nửa nhịp, loáng thoáng nhìn thấy trên ghế sofa có bóng dáng ai đó.
“Hướng tổng?” Cậu thử dò hỏi, “Anh chưa ngủ à? Sao không bật đèn lên?”
Đáp lại cậu là tiếng thở dài, Hướng Vãn Hằng bật cây đèn cầm tay lên, bóp trán: “Đứa nhỏ khóc, tôi vừa dỗ nó ngủ xong.”
Kiều Nghênh thả hành lý, nhanh chóng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi đi dọn đồ nên hơi chậm một chút.”
Hướng Vãn Hằng ngáp một cái, không so đo: “Để đứa nhỏ ngủ với cậu đêm nay đi, ngày mai tôi bảo thư ký đi mua giường em bé, nuôi con nít cần những đồ vật gì, cậu cứ liệt kê danh sách rồi mai đưa cho tôi.”
“Được, Hướng tổng.” Kiều Nghênh giây lát đã nhập vai, làm rõ trách nhiệm của một bảo mẫu nam.
Hướng Vãn Hằng đứng dậy, lúc đi đến cạnh Kiều Nghênh thì dừng lại: “Đừng có gọi Hướng tổng nữa, chúng ta trên danh nghĩa là vợ chồng, cậu cứ khách sáo thế, người khác sẽ hoài nghi.”
Kiều Nghênh nghi hoặc, cuộc đời này cậu chưa từng có bất kỳ mối quan hệ thân mật nào: “Vậy tôi nên gọi là gì?”
Hướng Vãn Hằng nghĩ nghĩ, kêu chồng sao? Nó quá thiêng liêng, kể cả những bạn giường của hắn lúc trước cũng không được hắn cho phép gọi như vậy.
“Kêu tên của nhau đi.” Hướng Vãn Hằng nói.
“Ồ.” Kiều Nghênh rầu rĩ đáp.
Đêm nay tuy rằng đã xảy ra nhiều chuyện, nhưng bọn họ không rảnh tự giới thiệu tên nhau, Hướng Vãn Hằng thử hỏi: “Cậu không biết tên của tôi?”
Kiều Nghênh gật đầu, cậu nhớ được mặt hắn nhưng tên thì đã sớm quên.
Hướng Vãn Hằng sửng sốt một chút, sau đó bực bội đi lên lầu, hắn chưa bao giờ bị coi thường như vậy đâu.
“Xem hợp đồng!”
Kiều Nghênh nhìn lên lầu hai, Hướng Vãn Hằng cực kỳ tức giận kêu.
Kêu cái gì mà kêu, lại khiến em bé bị đánh thức bây giờ, Kiều Nghênh thầm nghĩ.
Sáng sớm hôm sau, Kiều Nghênh tỉnh dậy trong tiếng trẻ con khóc nỉ non, cậu ngáp liên tục mấy cái rồi rời giường.
Đêm qua cậu gần như không ngủ, năm tiếng đồng hồ cậu dậy ba lần, một lần pha sữa bột, hai lần đổi tã.
Đứa nhỏ này, tám phần là thiếu gia con nhà có điều kiện, tã giấy chỉ ướt một chút đã khóc lớn, kháng nghị không thoải mái.
Trường hợp bình thường, một cái tã giấy có thể giữ được hai ba lần nước tiểu.
Cha mẹ bé con này hẳn phải có lí do bất đắc dĩ mới bỏ nó.
May mắn cũng được thiếu gia nhà giàu khác là Hướng Vãn Hằng nhặt được, nếu không khó mà nuôi nổi.
Uống sữa bột, thay tã, lại giúp bé lau mặt, Kiều Nghênh mới bắt đầu vệ sinh cá nhân.
Hướng Vãn Hằng ăn nên làm ra, mua nhà cũng phải có phòng tắm riêng cho phòng ngủ phụ.
“Dậy rồi mau xuống.” Hướng Vãn Hằng ở dưới lầu kêu, “Đồ ăn sáng sắp nguội rồi.”
Kiều Nghênh ôm đứa nhỏ vội vàng đi xuống lầu, chỉ thấy trên bàn bày đầy các loại đồ ăn sáng kiểu Trung và kiểu Tây.
“Cũng không biết cậu thích ăn cái gì, tôi bảo trợ lý mua mỗi thứ một chút.” Hướng Vãn Hằng bưng cà phê, trước mặt hắn còn có một phần sandwich và trứng chiên, “Chúng ta cũng coi như bạn bè kề vai chiến đấu, về sau cần giúp đỡ lẫn nhau.”
Kiều Nghênh thụ sủng nhược kinh, liên tục gật đầu, một tay ôm bé con, một tay cầm lấy cái bánh bao nhân thịt ngoạm một miếng, vỏ bánh mềm xốp, nhân thịt thơm ngon mà không dầu mỡ, hành thái như gãi đúng chỗ ngứa tăng thêm hương vị, thơm ngon khó cưỡng.
Kiều Nghênh vì để tiết kiệm tiền, thường xuyên đợi siêu thị trước giờ đóng cửa để mua bánh mì giảm giá, đói bụng thì tùy tiện ăn ứng phó, đã lâu rồi không ăn được một bữa sáng nóng hổi.
Ba cái bánh bao thịt, một cây bánh quẩy, một ly sữa đậu nành. Sức ăn của Kiều Nghênh làm Vãn Hằng giật cả mình.
Hắn chưa bao giờ gặp qua Beta hoặc là Omega nào có sức ăn kinh người như vậy, thật sự là bội phục.
Một lớn một nhỏ trong nhà, Hướng Vãn Hằng cảm thấy hắn vừa nhận nuôi hai con heo.
Nhưng người xưa có câu, có thể ăn là phúc, nên vui mừng.
Dưới mắt Beta là hai quầng thâm, chăm con nít quả thật mệt mỏi với người lớn.
Hôm nay là chủ nhật, giữa trưa cứ gọi cơm từ nhà hàng năm sao đi, chúc bọn họ hợp tác thuận lợi.
Ăn xong cơm sáng, Kiều Nghênh cùng Hướng Vãn Hằng xuất phát đi đồn cảnh sát, cậu chưa làm theo yêu cầu của Hướng Vãn Hằng là liệt kê đồ dùng cho em bé.
Sâu trong nội tâm, Kiều Nghênh vẫn hy vọng bé con có thể quay trở lại với ba mẹ, công việc cậu có thể tiếp tục tìm, nhưng em bé không thể thiếu cha mẹ.
Nhưng trời không chiều lòng người, tựa như lời Hướng Vãn Hằng đã nói, đứa bé bị bỏ rơi, cha mẹ không dễ tìm, cảnh sát cũng không có nhận được gia đình báo mất tích.
Đứa nhỏ thật sự do cha mẹ chủ động vứt bỏ.
Kiều Nghênh có chút buồn rầu, cậu ngồi trên hàng ghế dài trong đồn cảnh sát, suy nghĩ ngổn ngang.
Đứa nhỏ này, con đường tương lai phải làm sao, Hướng Vãn Hằng chỉ coi nó như công cụ lợi dụng, sẽ không thật sự nhận nuôi nó, cũng không phụ trách cuộc sống sau này của nó.
Chờ đứa nhỏ lớn hơn một chút, lại bị đưa đến viện phúc lợi, mức sống chênh lệch, không biết có thể thích ứng không.
“Đi thôi.” Hướng Vãn Hằng không biết đã đi tới từ lúc nào, “Cảnh sát bảo nếu không ai đến nhận sẽ phải đưa vào viện phúc lợi, năm nào tôi cũng đóng góp cho viện phúc lợi Văn Hải, ban nãy tôi có liên hệ với viện trưởng, ông ấy đồng ý để tôi chăm sóc đứa nhỏ trước.”
Kiều Nghênh nhìn hắn im lặng, cậu thấy mũi chua xót nhưng không nói thành lời.
Đối với đứa nhỏ mà nói, ai tốt ai xấu, trong lòng khó mà phán đoán.
Một đứa trẻ không có cha mẹ tựa hồ một ngọn cỏ bơ vơ không nơi nương tựa, cuối cùng vẫn chỉ có thể tự mình đương đầu mưa gió mà trưởng thành.
Giữa trưa, đối mặt với một bàn toàn món ăn ngon lại không có hứng ăn uống, thế nhưng Hướng Vãn Hằng lại ăn khá tốt, hẳn hai chén cơm.
Kiều Nghênh nhìn liền bực, người này ăn ngon lành quá ha? Cậu buông chén đũa, ôm bé con lộp cộp đi lên lầu hai, mắt không thấy tim không phiền.
Hướng Vãn Hằng: “……”
Giữa trưa ăn ít như vậy?
Lời đồn giới trẻ bây giờ vì giảm béo mà mỗi ngày chỉ ăn một bữa là quả nhiên là thật.
Buổi chiều, thư ký của Hướng Vãn Hằng dẫn theo một chiếc xe tải tới, không hổ danh là trợ lý chủ tịch của một công ty đã niêm yết trên trường chứng khoán, hiệu suất làm việc cực kỳ cao, ngắn ngủi ba tiếng đồng hồ đã hoàn thành xong danh sách vật dụng cần mua.
Buổi tối, trong nhà xuất hiện một vị khách không mời mà đến.