Chương 10: Cần ngôi sao
“Lại làm sao thế?” Thỉnh thoảng bị tập kích bất ngờ như vậy, Kiều Nghênh sớm đã quen với nó.
Từ khi dì Lý tới đây, bọn họ sẽ thỉnh thoảng thể hiện một chút hành động thân mật, chứng minh tình cảm của hai người vô cùng sâu sắc với đối phương.
Nếu không thì dì Lý chắc chắn sẽ báo cáo lại với Tôn Yến, nói hai người cảm tình bất hòa, mau chóng nhân lúc còn sớm tìm vợ mới cho Hướng Vãn Hằng.
“Không cho bà ta nhìn một cái, tôi lo bà ta ngủ không yên!” Hướng Vãn Hằng giống như đã tích tụ hận thù từ vài chục năm trước, vừa hận vừa sợ.
Kiều Nghênh phối hợp cọ cọ, nhỏ giọng nói thầm: “Nếu anh không thích, vậy bảo dì ấy đi thôi.”
Hướng Vãn Hằng vuốt tóc Kiều Nghênh, căm giận nói: “Cậu nghĩ cũng đơn giản.”
“Anh lớn đến tuổi này rồi, còn sợ sao?” Kiều Nghênh hỏi lại, “Anh chẳng phải là Hướng Vãn Hằng không sợ trời không sợ đất à?”
Hướng Vãn Hằng không tán đồng với quan điểm này, vỗ đầu Kiều Nghênh: “Tôi sợ phiền phức, đặc biệt là kiểu người như mẹ mình, lúc nào cũng dùng danh nghĩa tình yêu để phản đối.”
“Hướng tổng của chúng ta thật vất vả.” Kiều Nghênh ngước cổ hơi mỏi, ngẩn ngơ nhìn về phía trước.
“Biết gia vất vả, còn không mau đi nấu mì.”
“Tiểu nhân tuân mệnh!”
Hướng Vãn Hằng nhìn theo bóng dáng nhỏ gầy của Kiều Nghênh, đột nhiên cảm thấy nếu có thể tâm sự những phiền toái khó nói thành lời với ai đó cũng không tệ.
Bạn bè trong giới kinh doanh của hắn đa số chỉ biết a dua nịnh hót, chọn lời dễ nghe tâng bốc, chỉ có ở trước mặt Kiều Nghênh, hắn mới có thể không kiêng nể gì biểu hiện ra bất mãn của bản thân, bởi vì hắn và cậu không có bất cứ gút mắc về mặt cảm tình cũng như tiền bạc.
Mỗi tháng hai mươi ngàn, mối quan hệ giữa bọn họ hết sức rõ ràng, mà hắn ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái.
Tiêu Lăng Vũ, cái kiểu người ngay cả vấn đề tình cảm cũng không biết xử lý sao cho thỏa đáng, có nói với cậu ta cũng như không.
Ngắn ngủn một tháng, quan hệ của hắn và Kiều Nghênh đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, lại giống như chưa từng có gì thay đổi.
Một chén mì thịt và rau xanh tế bái ‘đền thờ’ Hướng Vãn Hằng, cũng xóa tan cơn giận của hắn.
“Sao? Được bao nhiêu điểm?” Kiều Nghênh ôm Đoàn Đoàn đã ngủ say, đùa, “Có thể đạt đến trình độ mở quán chưa?”
“Còn kém một chút.” Hướng Vãn Hằng uống xong ngụm nước cuối cùng, ợ một cái.
“Thịt lợn đen tươi, rau xanh hữu cơ, mì sợi cũng là làm thủ công.” Kiều Nghênh cãi lại, “Vị khách hàng này, anh còn chỗ nào không hài lòng?”
“Vậy tôi hỏi cậu, chén mì vỉa hè này cậu tính bán bao nhiêu?” Hướng Vãn Hằng hỏi.
Kiều Nghênh nghĩ nghĩ: “Ít nhất mười lăm.”
Hướng Vãn Hằng buông đũa, tỉ mỉ tính toán: “Thịt heo đen và rau hữu cơ đều có giá mắc gấp hai lần nguyên liệu ở chợ thông thường, cậu kiếm tiền nuôi gia đình hay đang làm từ thiện đấy?”
Kiều Nghênh: “……”
“Đương nhiên, nếu cậu nhiều tiền, tự tay làm từ thiện, cũng không có gì đáng trách.” Hướng Vãn Hằng nói.
Kiều Nghênh lập tức đầu hàng: “Bỏ đi, tôi nghèo lắm.”
Hướng Vãn Hằng bị cậu chọc cười: “Không sao, hiện giờ có gia nuôi cậu, không cần ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình.”
Mộng làm giàu xây dựng sự nghiệp của Kiều Nghênh hoàn toàn tan biến, ôm bé con ủ rũ nói chúc ngủ ngon.
Hướng Vãn Hằng đã cho người đi điều tra Kiều Nghênh, hắn không phải loại người ai cũng dám để bên cạnh mình.
Quá khứ của Kiều Nghênh, thám tử tư gửi cho hắn ba trang giấy đầy, ngoại trừ bối cảnh gia đình, còn lại đều là thành tích nổi bật trên con đường gian khó của cậu.
Hắn rất khó tin rằng, sinh ra và lớn lên trong một hoàn cảnh như vậy, ấy thế mà có thể nuôi dưỡng ra tính cách đáng yêu đến thế.
Có lẽ trong tim Kiều Nghênh vẫn luôn có một ánh sáng, xua đuổi tối tăm và rét lạnh nơi cậu.
Vậy ánh sáng của Hướng Vãn Hằng ở đâu?
Hắn không mong cầu mặt trời rực rỡ chói chang, cũng không vọng tưởng ánh trăng phổ độ chúng sinh, hắn chỉ cần một ngôi sao nho nhỏ là đủ rồi.
Có thể rất nhỏ, nhưng chỉ thắp sáng vì một mình hắn.
“Ngày mai cuối tuần, tôi dẫn cậu và Đoàn Đoàn đi ra ngoài một chút.” Hướng Vãn Hằng đuổi theo Kiều Nghênh, huyên thuyên về mớ sản nghiệp kinh doanh của hắn, những nơi mà hắn có thẻ VIP.
Kiều Nghênh không dư tay để che tai, đầu bị hắn nói ong ong: “Không đi không đi không đi……”
“Đi đi, mời cậu ăn tiệc to, xem như khen thưởng hàng tháng.” Hướng Vãn Hằng dự định thuyết phục Kiều Nghênh háu ăn.
“Có thể đổi thành tiền mặt không?” Ánh mắt Kiều Nghênh sáng lên.
Hướng Vãn Hằng hơi xìu xuống thoáng chốc, nhịn không được vò tóc Kiều Nghênh rối tung: “Không cò kè, không giảm giá.”
Kiều Nghênh: “Quỷ hẹp hòi!”
Ông chủ rộng rãi mỗi tháng trả công hai mươi ngàn Hướng Vãn Hằng: “……” Người này thật sự bị ám ảnh bởi tiền bạc.
Nhưng lại đáng yêu một cách khó hiểu, nhóc tham tiền.
Dưới tán cây bên ngoài biệt thự, có một người lặng lẽ trông thấy tất cả, bàn tay bên chân vô thức siết chặt, trên mu bàn nổi đầy gân xanh.