Chương 35: Cục Cưng
Nhưng máy ảnh nét cao đã ghi lại gần như tất cả các chi tiết giữa Tô Yểm Tinh và Lục Dã.
Rõ ràng hai người không có tiếp xúc với nhau, chỉ mỗi người ngồi một chỗ, nhưng đã có một bầu không khí không thể diễn tả được đang tuôn trào, đến khi màn hình được bật lên, cô gái kinh ngạc mở to hai mắt nhìn người đàn ông đẹp trai ở bên cạnh.
Đó là thứ cảm xúc sống động và trôi chảy mà không phải bộ phim thần tượng nào cũng có thể nắm bắt được.
Tay của đạo diễn Thôi đang run rẩy.
Giống như một họa sĩ nổi tiếng, cả đời theo đuổi việc tạo ra những bức tranh khiến bản thân hài lòng; Với tư cách là một đạo diễn, mục tiêu cả đời của ông ta là ghi lại những chi tiết và vẻ đẹp của cuộc sống qua ống kính.
Lúc này chính là vẻ đẹp đó.
Những cảm xúc sống động không thể che giấu giữa nam và nữ.
Ngay cả đạo diễn trẻ tuổi bên cạnh cũng giống như bị lây nhiễm, kích động nói nói: “Đạo diễn, cảnh này không được cắt, không được cắt cảnh nào hết, nhất định phải giữ lại!”
Sau khi nói xong, cậu ta còn lẩm bẩm: “Mẹ ơi, ông đây là trai thẳng, sao trong lòng cũng thấy bồn chồn như vậy.”
Đạo diễn Thôi dùng cuộn giấy gõ vào đầu cậu ta: “Ai nói ông đây thế.”
Đạo diễn trẻ cười “hihi” nói: “Kích động, nhất thời kích động thôi.”
Bên kia đã kết thúc phần bỏ phiếu.
Đạo diễn Thôi giữ micrô: “Bỏ phiếu kết thúc. Giải tán.”
Những khách mời trong màn ảnh lần lượt đứng dậy.
Đạo diễn Thôi đang xem kết quả bỏ phiếu cá nhân vừa rồi của các khách mời do nhân viên hậu trường gửi đến.
Khi bọn họ nhìn thấy phiếu lựa chọn của Lục Dã và Tô Yểm Tinh, nhịn không được vỗ tay lên bàn, trên mặt không khống chế được sự hưng phấn: “Song tiễn!”
“Rating tập tiếp theo nhất định sẽ bùng nổ!”
“Đạo diễn Thôi, bọn họ đã gửi cái gì thế.”
Đạo diễn trẻ cố gắng nhìn trộm từ bên cạnh.
Đạo diễn Thôi đẩy đầu cậu ta, trên mặt không giấu được vẻ vui mừng: “Đi đi, không phải chuyện của cậu.”
Đạo diễn trẻ lộ rõ vẻ bực bội.
Đọc truyện tại
Nhưng đáy lòng lại như có móng mèo cào, khi tiến tới vừa vặn nhìn thấy một hàng chữ, cậu ta trợn tròn mắt: “Là, là Lục lão sư gửi sao?”
Đạo diễn Thôi vuốt râu, cười haha và rời đi với một cuộn đồ đạc trên bàn, che giấu thành tích và danh tiếng của mình.
Tô Yểm Tinh đi trên hành lang.
Lớp vải lụa mềm mại của chiếc váy nhẹ nhàng cọ vào đầu gối, nơi dán băng cá nhân có cảm giác đặc biệt rõ ràng.
Cô cũng có thể cảm nhận được bước chân dài của người đàn ông phía sau, thản nhiên đi theo.
Một bước.
Hai bước.
Nó giống như đang đi sâu vào trái tim.
Còn có mùi cỏ cây thoang thoảng, thoang thoảng như vây quanh người.
Tô Yểm Tinh không cần nhìn cũng biết bây giờ anh đang trong bộ dạng gì.
Bên cạnh còn có tiếng bước chân loạn xạ, Lâm Dao và Cố Giao đang nói chuyện, Sầm Xuân đang nói chuyện với Giang Vũ, còn Giang Vũ như có cũng được không có cũng chẳng sao.
Văn Gia cũng ở gần đó.
Nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được bước chân và ánh mắt của anh, giống như một tấm lưới giăng quanh cô.
Một nhóm người đi đến ranh giới của hành lang.
Đứng lại rồi rối rít tạm biệt.
Lúc này Tô Yểm Tinh mới nhướng mắt liếc nhìn Lục Dã.
Anh ẩn mình trong bóng tối của hành lang, dựa vào tường, cũng đang lười biếng nhìn cô, đôi mắt hoa đào hơi nhíu lại, đuôi mắt có một nốt ruồi lệ nho nhỏ đầy mê hoặc trong bóng tối.
Tô Yểm Tinh lại nghĩ đến bốn chữ mà anh gửi: “Anh cũng ghen rồi.”
Hai người nhìn nhau, không ai thu lại ánh mắt.
Lúc này, Lâm Dao nói: “Vậy tôi đi ngủ trước, mọi người ngủ ngon.”
Lúc này Tô Yểm Tinh mới dời ánh mắt đi về phòng của mình.
Cây cối xanh tươi hai bên hành lang cọ vào vai cô, không hiểu sao cô lại quay đầu lại nhìn một cái.
Lục Dã vẫn chưa đi, vẫn giữ nguyên tư thế lúc trước, dựa vào tường, ở trong bóng tối yên lặng nhìn cô.
Cái nhìn đó khiến cô rùng mình.
Nhưng Tô Yểm Tinh cũng không làm gì, chỉ đi đến trước cửa, rồi mở cửa đi vào.
Đợi sau khi đi vào, cô mới không nhịn được thở một hơi.
Thật là chết người mà.
Tại sao sức hấp dẫn của người đàn ông này còn mạnh hơn sau năm năm thế?
Cô ôm chặt trái tim, cố gắng đợi trái tim trong lồng ngực dần dần bình tĩnh lại.
Chỉ là một câu [ Anh cũng ghen rồi ] xuất hiện cùng lúc với đôi mắt của anh…
Aaaa…
Tô Yểm Tinh.
Sao mày lại có thể không có chí tiến thủ như vậy.
Tô Yểm Tinh che mặt than thở.
Hết lần này đến lần khác đều bị một người đàn ông cẩu dụ dỗ.
Xong rồi.
Phải bình tĩnh.
Ngày mai cô sẽ quay quảng cáo nên sẽ không ở biệt thự này nữa.
Hiệu ứng cầu rút.
Đây chính là hiệu ứng cầu rút.
Tô Yểm Tinh vỗ vỗ mặt, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo, sau đó đi tập yoga trước, rồi mới vào phòng tắm để tẩy trang và đắp mặt nạ.
Khi cô đắp xong mặt nạ bước ra, ngoài cửa có tiếng gõ.
Tô Yểm Tinh giật mình, đột nhiên cô có một dự cảm, giọng nói trở nên căng thẳng: “Ai đó?”.
“Tinh Tinh, chị đến đi nhờ phòng vệ sinh.”
Là giọng nói của Lâm Dao.
Tô Yểm Tinh cũng không nói rõ được là bản thân đang thất vọng hay là vì điều gì khác, cô kéo tóc đi mở cửa: “Lâm…ừm.”
Khi cánh cửa vừa mở ra, bên ngoài không chỉ có Lâm Dao, mà còn có Lục Dã.
Lâm Dao nhảy vào như một con thỏ, ngay cả chào cũng không kịp chào, chỉ để lại Lục Dã một mình ngoài cửa.
Tô Yểm Tinh bắt gặp đôi mắt cười của anh, mới ý thức được bản thân đang trong bộ dạng gì.
Là mặt nạ làm sạch do Trình Tiểu Mạt đề cử.
Nó màu đen.
Nhão nhẹt.
Mặt nạ màu bùn đen đang ở trên mặt cô.
Tô Yểm Tinh có hét lên cũng không thể đóng cửa lại, cô chỉ có thể xụ mặt xuống nói: “Anh làm gì thế?”
“Truyền hơi ấm.”
Lục Dã lắc cốc sữa trong tay rồi bước vào cửa.
Đặt sữa lên bàn, anh đi tới chỗ Tô Yểm Tinh đang đứng cứng đơ, hơi khom người nhìn cô.
Tô Yểm Tinh quay mặt đi.
Lục Dã mỉm cười đút tay vào túi.
Tô Yểm Tinh nhìn anh chằm chằm.
Nhưng Lục Dã lại làm bộ dạng như lâu không gặp, vươn tay ấn đầu của cô: “Tinh Tinh.”
Âm thanh này vừa dịu dàng vừa nhẹ nhàng.
Giống như lông vũ chui vào tai.
Tô Yểm Tinh ngước mắt lên theo bản năng, nhưng cô thấy biểu cảm của Lục Dã co rụt lại, đôi mắt sáng màu đang chăm chú nhìn cô, nốt ruồi lệ ở đuôi mắt cô có một loại quyến rũ ma mị ở trong bóng tối.
Anh nhìn cô chằm chằm, đôi mắt anh cho cô ảo giác rằng anh sẽ hôn cô trong giây tiếp theo.
Ai dè anh lại đột nhiên mỉm cười.
Nụ cười ngày càng lớn hơn, cuối cùng biến thành một tiếng cười không thể kiểm soát được: “Xin lỗi Tinh Tinh, anh không nhịn được. Bây giờ em thật sự rất giống một con tinh tinh.”
“Lục Dã, anh đi chết đi!”
Tô Yểm Tinh không thể kìm nén, nhặt chiếc gối bên cạnh đánh anh.
Lục Dã bị cô đánh cũng không bỏ chạy mà chỉ mỉm cười, nụ cười đó vừa đẹp trai vừa đáng ghét, Tô Yểm Tinh chán nản đánh anh vài cái, đang định ném cái gối đi thì bị anh ôm lấy.
Tô Yểm Tinh sững sờ, chỉ cảm thấy mình bị một vòng tay lớn ôm lấy.
Anh tựa cằm lên vai cô, giọng nói có chút buồn bực: “Tinh Tinh, anh rất vui.”
Anh nói.
Tô Yểm Tinh giơ lên tay dừng lại: “Anh vui cái gì?”
Anh không nói.
Căn phòng chìm trong im lặng trong giây lát.
Tô Yểm Tinh vươn tay muốn đẩy anh ra, lại bị ôm thật chặt, anh nói: “Tinh Tinh, đừng nhúc nhích. Để anh ôm một lát.”
Lúc này, Lâm Dao ở bên trong đang muốn đẩy cửa đi ra ngoài, cửa mới được mở ra một chút, cô ấy mới nhìn thấy người đàn ông vừa rồi còn đang ôm ai đó đột nhiên ngước mắt lên.
Cũng không biết tại sao ánh mắt đó lại khiến cô ấy đập loạn nhịp, cô ấy vô thức rụt trở về.
Đọc truyện tại
Tô Yểm Tinh hoàn toàn không biết gì.
Khi Lục Dã ôm cô, cô phát hiện ra cái ôm trước mặt khiến cô nhớ nhung rất nhiều.
Linh hồn gần như vì hành động này mà phát ra tiếng rên rỉ.
Chẳng mấy chốc…
Tinh tinh đen.
Hihi.
Con cẩu chết tiệt này.
Anh vẫn xấu tính như vậy.
Tô Yểm Tinh cũng ôm lấy đối phương, mạnh mẽ dụi mặt vào lồng ngực anh.
Lục Dã bị xoa ngứa ngáy, anh nâng mặt cô lên: “Sao vậy cục cưng?”
Tô Yểm Tinh chà xát mặt giống như một người mất trí, như đen và trắng, nhưng đôi mắt đó lại gian xảo như ngôi sao, cô cười đắc ý với anh: “Không có gì.”
Cô lại dụi vào mặt anh.
Lục Dã nhận ra điều gì đó, nhưng anh không trốn tránh, nở một nụ cười trên môi, thậm chí còn hợp tác với cô.
Tô Yểm Tinh cảm thấy có gì đó không ổn, cô ngẩng đầu lên, đợi đến khi nhìn thấy khuôn mặt đen trắng của Lục Dã, cô nhịn không được mà cười khúc khích: “Hahaha Lục Dã anh cũng có ngày này…”
Cô vẫn đang cười, nhưng khuôn mặt của cô lại đột nhiên bị giữ lại, Lục Dã cúi người hôn lấy cô.