Chương 2: Trùng hợp
Chị Lưu không để cô thay đổi quyết định, vì vậy chị liên hệ với tổ chương trình ngay lập tức và chốt thời gian ký kết.
“Được rồi.”, chị vừa nói điện thoại vừa vẫy tay, “Không còn chuyện của em nữa, về trước đi.”
“Chị gọi em tới đây vì cái gì?”
“Không phải vì điều này sao?”, Chị Lưu không nói dối, nhìn cô chằm chằm, “Được rồi, còn muốn dựa dẫm vào chị sao? Mau về đắp mặt nạ, đi ngủ sớm. Ngày mai còn có quảng cáo phải quay.”
Tô Yểm Tinh bị chị Lưu đuổi đi, lại thấy một di động khác của chị Lưu lại reo lên, cũng không muốn làm phiền chị ấy nên cô mở cửa đi ra ngoài.
Trời về đêm, trong văn phòng trống rỗng, trợ lý nhỏ đang ngồi trên chiếc ghế dài bên hiên nhà, gõ điện thoại với khí thế như đang giết kẻ thù giết cha.
“Em đang làm gì vậy, Tiểu An, là ai chọc em?”
Tô Yểm Tinh đi tới, trợ lý nhỏ nhìn lên với khuôn mặt như muốn giết người: “Còn không phải Tần…a, chị Tinh.”
Cô ấy vội vàng đứng dậy, lúc này Tô Yểm Tinh nhìn thấy trên màn hình điện thoại của cô ấy, màn hình vẫn ở trên một mẩu tin tức.
Ảnh đi kèm là bức ảnh đoạt giải năm ngoái của Tần Lộ Lệ, cô ta mặc chiếc váy Prada màu đen, cầm cúp Giai điệu vàng rồi tỏ ý với khán giả, chiếc cúp vàng và phong cách trang điểm theo phong cách heavy metal trên gương mặt cô ta hài hoà đến lạ.
Dòng sau:
“Tần Lộ Lệ từ chối danh hiệu “Tiểu Yểm Tinh”, nói Tô Yểm Tinh là tiền bối mà cô kính trọng, tiền bối không đoạt giải nhưng cô lại đoạt được, chứng tỏ trong lĩnh vực âm nhạc không dựa vào trình độ mà dựa vào thực lực. Cô cũng cho biết, giải Giai điệu vàng năm nay cô vẫn sẽ dốc hết toàn lực, không vì áp lực mà bỏ cuộc.”
“Chị Tinh, chị xem cô ta quá đáng như vậy!”, Trợ lý nhỏ nói, “Rõ ràng từ khi ra mắt, cô ta đã kéo tên của chị vào để PR cho bản thân, gì mà Tiểu Yểm Tinh, gì mà một ngôi sao mới trong giới âm nhạc, bây giờ nhận được giải thưởng lại bắt đầu từ chối nhận, dẫm lên chị để nâng cô ta lên, nói chị không có thực lực bằng cô ta, còn ám chỉ chị cậy già lên mặt chèn ép cô ta…”
Trợ lý không vui, hừ một tiếng: “Rõ ràng lớn tuổi hơn chị, lão thái bà lại sơn màu xanh lá cây…”
Tô Yểm Tinh vẫn có chút không vui, nghe những gì trợ lý nhỏ nói, cô bật cười: “Em đó, miệng của em thật độc.”
“Em đang nói sự thật.”, Trợ lý nhỏ chẹp miệng, “Còn nữa, chị Tinh, chị không biết đâu, cô ta cọ nhiệt với chị thì không sao, nhưng bây giờ cô ta thật sự nhắm vào anh Lục…”
Cô nhấp vào hotsearch trên Weibo.
Sau đó Yểm Tinh mới phát hiện, Tần Lộ thật sự like Weibo của Lục Dã, cũng đã xoá nó trong vài giây.
Một lát sau liền gửi một tuyên bố, nói là trượt tay, nói cô ta là fan của Lục Dã, mong có ngày sẽ được hợp tác với anh ấy. Đồng thời, có một số thuỷ quân xuất hiện, đưa ra một tin bí mật.
[ Tin đồn từ bạn bè trong giới, nghe nói nam diễn viên sắp tham gia Luyến Tống, khách mời hợp tác chắc chắn là Tần Lộ. ]
Vì liên quan đến Lục Diễm, chủ đề này đột nhiên được đưa ra. Phải biết, độ nổi tiếng của Lục Diễm hiện tại đang ở cấp quốc gia.
Trong sáu năm kể từ khi anh tiến vào giới giải trí, mỗi năm đều sản xuất hai bộ phim và đều đã đoạt giải, có rất ít người ở Trung Quốc chưa từng xem phim của anh ấy—chỉ có một từ để dành cho phim của anh: “Linh.”
Giống như linh hồn của nhân vật trong phim đã thoát ra khỏi cơ thể và chiếm lấy anh ấy, anh có thể đóng vai một tên côn đồ, cũng có thể đóng vai một nhà quý tộc cao quý và kiêu hãnh, có thể đóng vai một nhà thơ lãng mạn, cũng có thể hành động như một vị tướng trên chiến trường…Không có gì anh ấy không thể.
Với một diễn viên được ông trời ưu đãi như vậy, có chút tuỳ hứng là chuyện bình thường. Lục Dã nổi tiếng là lười biếng. Fan của anh khóc trên Weibo mỗi ngày, họ thúc giục “Anh trai hãy làm ăn nhiều hơn.”, nhưng anh chỉ vui vẻ đăng ảnh giơ hai ngón tay vàng khi đi quảng bá, đăng một blog kinh doanh, về cơ bản, anh vẫn luôn ẩn mình, đến mức anh có thể trở thành một hotsearch khi tình cơ đăng một Weibo.
[Dưa giả! Ngôi sao điện ảnh sẽ tham gia một chương trình tạp kỹ? Excuse me? Thôi nào, nam diễn viên thậm chí còn không xuất hiện trên các chương trình hợp tác quảng bá.]
[Tần cọ cọ giỏi thật đấy.]
[Nhưng có rất nhiều chi tiết, có chút chân thực, xem thế nào…]
Cùng với fan Tần, fan Lục, ngày càng có nhiều người qua đường tham gia thảo luận, chủ đề lập tức bùng nổ.
#Lục Dã Luyến Tống#, #Tần Lộ Lệ Lục Dã#, #Tần Lộ Lệ xoá trong vài giây#, ngay lập tức nhảy lên top ba hotsearch. Dẫn trước #Tần Lộ Lệ Tô Yểm Tinh# mười xếp hạng.
“Da mặt dày thật.”, Tô Yểm Tinh kinh ngạc, chỉ là tin đồn chưa được kiểm chứng.
Trợ lý không nghe rõ, “Chị Tinh, chị đang nói gì vậy?”
“Không có gì.”
Tô Yểm Tinh trả lại điện thoại cho cô ấy, thấy trợ lý nhỏ vẫn còn tức giận, không thể không buồn cười.
“Đi thôi, về nhà.”
Cô vừa nói vừa đi về phía trước. Một đôi chân thon thả thẳng tắp trong chiếc quần thể thao màu xám, đôi giày màu trắng rơi trên nền gạch, lộ ra sinh lực của tuổi trẻ.
Trợ lý nhỏ dừng lại một chút rồi bắt kịp: “Chị Tinh, chị có biết một số tin tức nội bộ không?”
Cô ấy nói luyên thuyên, “Chị không biết đâu, fan của anh Lục ở khắp mọi nơi…sao anh có thể tham gia một chương trình tạp kỹ, anh ấy thường không xuất hiện trên các chương trình truyền hình, nhưng bên phía studio của anh không xuất hiện để bác bỏ tin đồn, lẽ nào là sự thật, nhưng sao lại là với Tần Lộ? Hai người đứng cùng không phải nhìn như mẹ và con trai sao….”
Bước chân Tô Yểm Tinh dừng lại: “Tiểu An.”
Trợ lý nhỏ: “Ah?”
Ngón trỏ của Tô Yểm Tinh chạm vào môi cô, “Suỵt”.
Cô cười, đôi mắt dường như chứa đầy ánh sao.
Trợ lý nhỏ chết lặng, quên ngay câu hỏi vừa rồi, “ô ô” hai lần, bước theo cô.
“Chị Tinh, chị đợi em với!”
***
Tô Yểm Tinh lại lên xe.
Thân xe màu đen hoà vào dòng xe cộ một cách nhẹ nhàng, dọc theo đường Lý Kinh, lái xe đến Vịnh Thanh Sơn.
Khi đến đèn giao thông, xe bảo mẫu dừng lại. Đèn đường chiếu qua gương cửa sổ, Tô Yểm Tinh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh sáng trên bảng đèn trước bến xe buýt cách đó không xa. Lục Dã đút tay vào túi, nhướng mắt nhìn cô, pháo hoa khắp thành phố như rót vào đôi mắt của anh, có một sự dịu dàng vượt thời gian.
Tô Yểm Tinh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó, đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên gặp Lục Dã.
Đó là vào một kỳ nghỉ hè.
Cô vừa hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học, cãi nhau với Thẩm Ngạn sau đó chạy tới nhà em họ.
Em họ cô đang ở trong lớp, vì vậy cô mang dĩa trái cây vào cho dì, vừa mở cửa đã thấy Lục Dã ngồi trước cửa sổ.
Mặt trời mùa hè nóng bỏng chiếu qua những chiếc lá xanh, rơi xuống chiếc áo sơmi trắng của chàng trai, phản chiếu lên anh một ánh sáng dịu nhẹ.
Đó là lần đầu tiên Tô Yểm Tinh nhìn thấy một người đẹp như vậy trong thực tế. Như Apollo, vị thần cai quản ánh sáng trong thần thoại Hy Lạp, như hoa thuỷ tiên trong dòng nước, mọi hình ảnh đẹp đẽ liền hiện lên trong tâm trí cô.
Ánh nắng quyến luyến lượn lờ xung quanh anh. Dường như nghe thấy tiếng động, chàng trai ngẩng đầu lên, đầu tiên anh sửng sốt, sau đó anh mỉm cười với cô.
Thế là, nắng cũng rơi vào mắt anh, đồng tử nông hơn người thường đột nhiên lấp lánh như bầu trời sao.
Lúc đó Tô Yểm Tinh nghe thấy tiếng pháo hoa nổ trong lòng, lần đầu tiên cô biết, trên đời này quả thật có cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Sau đó cô biết đôi mắt đó của Lục Dã là mắt hoa đào, một nụ cười làm lay động tâm trí.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
2. Giọt Lệ Tình
3. Cuộc Dây Dưa Không Lường Trước!
4. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
=====================================
…..
Đèn đỏ chuyển sang xanh, Tô Yểm Tinh thu lại suy nghĩ của mình, không nhìn vào biển hiệu đó nữa.
Xe bảo mẫu rời khỏi ngã tư, chung cư Tô Yểm Tinh đang sống gần Vịnh Thanh Sơn, bất động sản cao cấp mới phát triển.
Chi phí bất động sản cao, nhưng điều kiện an ninh cực kỳ tốt, cô thích an toàn nên đã mua một căn hộ hai trăm mét vuông tại đây, khi không có gì để làm cô rất thường đến đây.
Xe bảo mẫu chạy xuống tầng dưới, Tô Yểm Tinh xuống xe. Trợ lý nhỏ và tài xế trở tay không kịp, chia thành hai nhóm dưới lầu.
Tô Yểm Tinh xách túi đi thang máy.
Tầng hai mươi sáu.
Sau khi mở khoá vân tay, một tiếng “ding” cánh cửa mở ra, Tô Yểm Tinh còn chưa kịp đứng vững thì đã bị một thân thể mềm nhũn vồ lấy, cái đầu to nóng hổi của nó cứ vùi vào vòng tay cô, khiến cô ngứa ngáy không thôi.
Cô cười, “Được rồi, được rồi, đại thúc à, Lục đại thúc, dừng, dừng lại đi!”
“Để tao đứng yên một chút!”
Lục đại gia không dừng lại, hai chân trước kéo người cô, nếu không phải vì Tô Yểm Tinh quanh năm ở phòng gym, chỉ sợ cô sẽ bị tình yêu to lớn này đè bẹp ngay tại chỗ.
Cô mỉm cười sờ đầu chó của Lục đại thúc, “Được rồi, lùi lại đi.”
Cô làm một động tác rút lui.
Lục đại gia lùi lại một bước, ngồi xổm bằng hai chân trước, dùng đôi mắt đen láy nhìn cô.
“Đừng chạm nữa, đừng hòng cám dỗ tao.”
Có lẽ là nhớ tới chủ cũ của nó nên Tô Yểm Tinh không muốn chạm vào. Đúng vậy, Lục đại thúc là chó của Lục Diễm.
Nói chính xác hơn thì nó là con chó do cả hai cùng nuôi, ngoài ra còn có một con chó bông, Lục Dã đặt tên nó là Tô công chúa.
Sau này họ chia tay, hai chú chó này cũng chia tay.
Cô thích những thứ to lớn nên đã chọn đại thúc ngu ngốc này, Lục Dã thích những thứ bé nhỏ nên đã chọn công chúa nhõng nhẽo.
Nghe có vẻ buồn cười nhưng nó không buồn cười tí nào, cô vẫn nhớ cảm giác của mình khi nhìn thấy chiếc tổ trống rỗng bên cạnh Lục đại thúc.
Chỉ có Lục đại thúc này, hôm nay không quen nhưng hôm sau lại vui vẻ đi đến bên cô. Lục đại thúc không biết gì về sự oán giận của Tô Yểm Tinh, vẫn đang cố gắng đặt cái tai vểnh mềm mại của nó vào tay cô.
Tô Yểm Tinh bắt gặp ánh mắt của nó, được rồi, một con chó thì có lỗi gì, cô vuốt vuốt tai nó.
“Đại thúc, vào nhà thôi.”
Tô Yểm Tinh đổi giày, cô bước vào nhà, Lục đại thúc hào hứng theo sau. Khi cô bước vào, đèn được bật sáng, căn phòng ngập tràn ánh sáng dịu nhẹ, máy xông tinh dầu được bật lên, những tấm rèm màu xanh được dịch chuyển sang một bên, ánh trăng chiếu rọi khắp nơi.
Tô Yểm Tinh đi đến phòng khách rót cho mình một cốc nước, trên bàn ăn có một mảnh giấy, là của người giúp việc: “Tô tiểu thư, tôi không biết khi nào cô sẽ trở lại, bữa tối để trong tủ lạnh.”
Tô Yểm Tinh xoa tờ giấy ném nó vào thùng rác, đi đến tủ lạnh lấy bữa tối ra. Nói là bữa tối, thật ra chỉ là một nắm cơm gạo lức, một đĩa salad rau củ, vài lát ức gà luộc. Tô Yểm Tinh đã quen với kiểu ăn tối này.
Các nghệ sĩ cần phải ăn ảnh, lượng thức ăn của họ khắc khe hơn người bình thường rất nhiều, dầu và muối quá nhiều là không thể chấp nhận được.
Tô Yểm Tinh thích đẹp, đương nhiên cô sẽ không thích gương mặt phù nề của mình trong máy ảnh, vì vậy cô luôn giữ chế độ ăn kiêng nghiêm ngặt, không qua loa.
Sau một bữa ăn vô vị, Tô Yểm Tinh chất bát đũa vào bồn, ngày mai dì giúp việc sẽ rửa. Sau đó cô lê dép vào phòng tắm, tắm rửa. Ra khỏi bồn tắm, cô mặc áo choàng ngồi trên ghế sofa.
Ánh Trăng của Claude Debussy phát ra từ loa, Tô Yểm Tinh nhắm mắt lại, sau đó một mớ lộn xộn trong đầu mới rõ ràng.
Lục đại gia nằm cuộn tròn dưới chân cô, cô thở dài: “Đây mới là cuộc sống.”
Nhưng người nào đó lại không muốn cô sống yên, một lúc sau, điện thoại rung lên, Tô Yểm Tinh mở mắt ra.
Cô lấy điện thoại, nhìn thấy một tin nhắn Wechat từ người bạn thân nhất của cô, Trình Mạt.
[Thật ra là một bông hoa nhài: Mẹ kiếp, Tiểu Tinh Tinh, tên hỗn đản họ Tần kia lại là bạch nguyệt quang của Dã ca của tớ? Là thật hay giả?]
Bạch nguyệt quang?
Tô Yểm Tinh cau mày.
Nghĩ đến gì đó, cô bấm vào Weibo. Sau một thời gian ngắn lên men, tin tức về mối quan hệ đối tác của Lục Dã và Tần Lộ đã tăng lên, ngay cả tên CP cũng đã được chọn, thậm chí có những cư dân mạng siêu nhiên đã nhặt được tin Lục Dã và Tần Lộ Lệ đã tổ chức cùng một bữa tiệc năm mới trong những năm đầu tiên.
[Theo nguồn đáng tin cậy, Tần Lộ Lệ lớn hơn Lục Dã ba tuổi, cả hai cũng đồng tổ chức tiệc năm mới ở Thanh Bắc.]
Kèm theo là một bức ảnh nhóm của bữa tiệc. Trong nháy mắt có thể nhìn thấy Lục Dã trong bức ảnh, khuôn mặt lạnh lùng, cao gầy đẹp trai.
Đứng cạnh anh là Tần Lộ Lệ, tóc đen váy đen, ngoài ra còn có một bông hồng trên thắt lưng.
[Bắt gặp một anh Lục yên tĩnh.]
[Cho nên, Tần Lộ Lệ cư nhiên lại tốt nghiệp ở Thanh Bắc và Lục Diễm lại là cựu sinh viên?]
[Không có khả năng? Nếu đó là sự thật, trước khi tấm ảnh được tung ra, sao có thể giấu nó đi?]
[Thông tin nội bộ, Lục Dã là thành viên của Sở tài chính Thanh Bắc, thủ khoa chính, Tần Lộ đến từ khoa nghệ thuật nên được cộng thêm điểm.]
[Tuyệt vời! Các bạn biết đấy, một kẻ như tôi không thể nào vào cửa Thanh Bắc dù có thêm một số 0 ở cuối.]
[Không, điều tôi quan tâm là ảnh nhóm, váy đen, tóc đen, hoa hồng…có ai thấy quen không?]
[Khai thác. Da gà tôi nổi lên hết rồi, tôi đã tìm thấy nó.]
Ai đó đã đăng một mẩu giấy bên dưới bình luận, trên mẩu giấy có viết một loạt chữ, được viết bằng bút mực màu vàng, nét chữ mạnh mẽ mảnh khảnh:
[…..
Lần đầu tiên tàn sát
Giai điệu ngọt ngào của em
Xảo quyệt với những lời nói dối và nụ hôn
Ta ôm nhau trong đống đổ nát
Khiến cho hoang vu sinh ra hoa hồng
Ốc đảo mọc lên từ đất cháy
….
Tình yêu cháy trong ngọn lửa
Tóc đen giết chết cái ác
Váy đen tạo ra cái ác
Khao khát như một vùng hoang dã cuồng nhiệt
Tôi quỳ xuống
Run rẩy hôn nơi đã sinh ra hoa hồng
Con chim sơn ca đẫm máu đang hót
Chết vào buổi bình minh của tình yêu
…..]*
*Đoạn này edit còn nhiều thiếu sót, mong các bạn bỏ qua.
Cả đoạn giống như một bài thơ hoặc một bài hát sao chép từ đâu đó, nhưng điều đáng chú ý là bức tranh được vẽ bằng bút ở góc giấy.
Tóc đen váy đen, một hoa hồng nở rộ. Không có nét mặt mà chỉ có vài nét thấm đẫm cảm xúc của người hoạ sĩ.
Khi mảnh giấy này được xuất hiện, nó vẫn còn ở Thanh Bắc, họ nói nó bị rơi từ cuốn sách của Lục Diễm khi anh đang nghiên lịch sử văn học phương Tây, sau đó người nhặt được đã đăng lên web của trường học, sau đó lan truyền trên Internet.
Sau đó, mọi người biết được:
Trong tim ảnh đế Lục Dã có một bạch nguyệt quang.
Vì bạch nguyệt quang này, chàng trai nổi tiếng lười biếng trong mọi việc trừ việc quay phim đã thực sự sao chép một bài thơ và bí mật vẽ một bức tranh.
Ánh mắt Tô Yểm Tinh rơi vào tờ giấy, cô biết đây không phải là bài thơ Lục Dã sao chép, Lục Dã có thể viết nhạc, bài hát đầu tiên mà cô phát hành, là do Lục Dã sáng tác. Bài hát này cũng được viết bởi Lục Dã.
Khi mảnh giấy này xuất hiện, cô và Lục Dã đã chia tay, nhưng vì điều này, cô còn đặc biệt lôi anh ra khỏi danh sách đen, hung dữ trách mắng anh không ngừng.
Mắng anh vì ăn cái trong nồi mà nghĩ tới cái trong bát, có lẽ Lục Dã có chút cắn rứt lương tâm, cũng không trả lời, Tô Yểm Tinh chửi xong liền thấy thoải mái, cúp máy xong lại chặn anh.
Nhưng…Tần Lộ Lệ là bạch nguyệt quang của Lục Dã? Cô không tin điều đó.
Tô Yểm Tinh thu hồi sự chú ý của mình, nhưng công chúng về cơ bản đã tin. Các bình luận đã nằm ngoài tầm kiểm soát, thật ra còn có liên quan đến cô.
Fan của cô và fan của Tần Lộ đang cãi nhau ở phía dưới.
[Cho nên, Tần Lộ Lệ của tôi thật sự là bạch nguyệt quang của ảnh đế? Đúng là, xuất sắc luôn đi kèm với xuất sắc, không như ai đó.]
[Thảo nào nam diễn viên thậm chí còn không xuất hiện trong các chương trình giải trí mà lại xuất hiện trong chương trình tạp kĩ.]
[Mọi thứ còn tuỳ thuộc vào thông báo bên phía phòng làm việc của Lục Dã, từ chối đăng lại, từ chối ràng buộc.]
[Từ chối các tin tức mẹ-con.]
[Phụt, lầu trên quá độc.]
[Khuôn mặt Tần Lộ Lệ lớn như cái chậu, tôi mặc váy đen không có hoa hồng, chẳng lẽ nói tôi là bạch nguyệt quang của ảnh để sao? Cô ta không thường soi gương sao?]
[Hmmm nói cũng hợp lý, trong giới giải trí, nếu như có khuôn mặt có thể sánh đôi với ảnh đế, chỉ có Tô Yểm Tinh, phải không?]
[Bà có nghĩ Tô Yểm Tinh là bạch nguyệt quang đó không?]
[Ai không biết chủ tử của mấy người và nam diễn viên đó không hợp nhau, nhìn nhau bằng nửa con mắt, miếng bánh lớn này có rơi xuống thì cũng rơi trúng Tần Lộ Lệ, không thể nào rơi trúng Tô Yểm Tinh.]
Khi mọi người đang tranh cãi, Tần Lộ đăng một Weibo.
[ Tần Lộ Lệ phải làm việc chăm chỉ V: Cảm ơn vì đã mời tôi. @We Are Together V. ]
Kèm theo đó là chuyển tiếp một blog quảng cáo vừa được phát hành bởi nhóm chương trình.
Lúc này, toàn mạng bùng nổ.
[Thông báo! Thông báo chính thức! Tần nhà tôi thật đáng tự hào!]
[Chết tiệt…yêu thật sao? Bạch nguyệt quang của ảnh đế….]