Chương 6
“Làm thủ tục đăng ký quá phiền phức, hơn nữa trong ký túc xá có người khác, càng phiền, nơi này lại an tĩnh lại tự do, so với ký túc xá tốt hơn nhiều.” giọng Chiêm Cẩm Dương không vui nói: “Cậu có ngủ hay không thì tùy đi, xem như lòng tốt của tôi không đúng chỗ đi.” Nói xong không hề để ý đến cậu, nằm xuống đệm đưa lưng về phía cậu.
Tô Hòa xác thật không nghĩ tới mình lại lấy dạ tiểu nhân so lòng quân tử.
“Thật xin lỗi.” Cậu nhỏ giọng xin lỗi, Chiêm Cẩm Dương vẫn là không để ý đến cậu, cậu cũng chậm rãi nằm xuống, sợ sẽ phát ra âm thanh làm phiền đến Chiêm Cẩm Dương.
Nằm ở trên đệm mềm xác thật là thoải mái rất nhiều so với bàn cứng, Tô Hòa nằm một lát liền mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi.
Chiêm Cẩm Dương nghe được tiếng hít thở đều đều mới mới trở mình qua, hắn biết Tô Hòa khẳng định là đưa lưng về phía mình, cái ót tròn tròn, cổ thon dài, tấm lưng gầy yếu đến thẳng tắp, ngày thường đối mặt hắn lại luôn cúi đầu, không biết muốn đem bản thân mình giấu đi nơi nào.
Đầu gối hơi cong, tư thế này thích hợp bị hắn ôm vào trong lòng ngực, nắm lấy eo cậu, hôn lên vai thì thầm tai những lời yêu thương.
Má nó, ở cái tuổi trẻ trâu này, chỉ nghĩ tới thôi cũng khiến hắn cứng.
Hắn đúng là cũng những đứa biến thái trong nhóm khác không gì nhau, suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện 18+.
Hắn cưỡng ép chính mình đè nén xuống xúc động, lấy ra tai nghe, tìm « tâm kinh » và chọn một vòng lập lại duy nhất.
Tô Hòa ngủ một giấc đến hết giờ nghỉ trưa, tỉnh lại nhìn thấy Chiêm Cẩm Dương hai chân bắt chéo, nằm ở một bên chơi game điện thoại, không khỏi hỏi: “Cậu không có ngủ sao?”
Chiêm Cẩm Dương sắc mặt không tốt mà liếc mắt nhìn cậu, cậu ngủ ở bên cạnh, hắn sao có thể ngủ được hả!
Hắn tắt game, đứng dậy xách lên cái đệm thả lại chỗ cũ.
Thấy vậy, Tô Hòa cũng kéo cái đệm kia của mình, cậu không khỏe bằng Chiêm Cẩm Dương, không thể dọn toàn bộ, càng không có sức lực đem cái đệm chồng lên trên cùng, đành phải đứng ở một bên chờ Chiêm Cẩm Dương lại giúp.
Chiêm Cẩm Dương không nói gì, cũng không nhìn cậu, ánh mắt chỉ dừng trên đệm, đem hai cái đệm đều để trên tầng.
Tô Hòa biết, hắn còn tức giận. Chiêm Cẩm Dương đang định mở cửa đi ra ngoài, cậu vội vàng nắm cổ tay hắn: “Thật xin lỗi, tớ không nên nghĩ cậu như vậy, cậu đừng giận.”
Sự tức giận của Chiêm Cẩm Dương liền biến mất, này còn phải nhờ ngôn ngữ Trung Quốc thâm thúy, Tô Hòa nói câu kia có thể hiểu thành hai ý, trong giọng điệu của cậu là nói xin lỗi, nhưng Chiêm Cẩm Dương hoàn toàn có thể bẻ cong thành một ý khác.
“Ừm, không giận.” Nhưng là cậu phải suy nghĩ nhiều tới hắn mới được.
Sự tha thứ tới quá nhanh khiến Tô Hòa không biết nên nói tiếp như thế nào: “hả? Ò.”
“Sắp tới giờ học rồi, đi thôi.” Chiêm Cẩm Dương nắm lấy tay Tô Hòa, dẫn cậu cùng nhau về phòng học.
Tuy rằng Tô Hòa cảm thấy hơi kỳ, nhưng mới làm hòa lại bởi vì nắm tay mà cãi nhau, hình như không tốt lắm? Huống chi, Chiêm Cẩm Dương nói đúng, đều là con trai, cần gì để ý tới mấy chuyện này, ngượng ngùng lo sợ có vẻ như cậu không rộng rãi.
Sau khi tan học buổi tối, Chiêm Cẩm Dương vốn định đưa Tô Hòa về nhà, hai người đi đến cổng trường, lại bị bọn Dương Tuấn quấy rầy kế hoạch.
Gọi điện thoại liên tục còn chưa nói, lại dám đứng trước cổng trường.
“ấy yô! Anh Dương! Không thể xa nhau sao?” Một đám người lại huýt sáo ồn ào thét to, Chiêm Cẩm Dương nhìn liền đau đầu, kêu Tô Hòa về nhà trước.
Tô Hòa không hiểu những người đó ở hưng phấn cái gì, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn mình quá mức trần trụi, cậu không thích loại cảm giác này, hên là Chiêm Cẩm Dương không cho cậu đi cùng chào hỏi, cậu cõng cặp sách không chút do dự rời đi.
“Ủa, sao đi rồi? Anh Dương, anh hết đường rồi!” Dương Tuấn còn muốn quấy rối, suýt đuổi theo đem người kéo lại.
Chiêm Cẩm Dương đương nhiên sẽ không cho cậu ta cơ hội này, vỗ một cái vào đầu cậu ta: “Mày la cái gì? Ở đây đến lượt mày la à? Cẩn thận tao chém mày!”
Dương Tuấn lập tức oa oa giả khóc, lao vào vòng tay của những anh em khác: “Thật quá đáng! Thấy đẹp quên nghĩa, này vẫn là Dương ca vĩ đại mà chúng ta kính trọng không?”
Chiêm Cẩm Dương đem cậu ta từ trong lòng người nọ kéo ra, không nói hai lời mà trực tiếp vỗ vô đầu cậu ta: “Suốt ngày nhiều chuyện! Tao thấy mày đang thiếu một đấm từ anh mày!”
Dương Tuấn kêu gào muốn né tránh, một đám người hùng hổ rời khỏi cổng trường.
Nhân viên bảo vệ đang sợ hãi cuối cùng cũng thở phào: “rốt cuộc cũng yên rồi!”
Tô Hòa tâm tình không tồi mà về đến nhà, mới vừa đổi dép lê, điện thoại rung lên nhận được một tin WeChat.
Là yêu cầu kết bạn của Chiêm Cẩm Dương, cậu đã đồng ý.
“Về đến nhà chưa?” Chiêm Cẩm Dương trả lời thật nhanh.
“Tới rồi.” Tô Hòa vốn muốn hỏi hắn về đến nhà chưa, lại nghĩ tới mới vừa ở cổng trường gặp được đám kia người, đoán chừng hắn còn ở bên ngoài chơi.
“Được, ngày mai gặp[ ❤️ ]”
Tô Hòa nhìn trái tim màu đỏ đang đập, thật kỳ lạ, nhịp tim cậu cũng điên cuồng đập nhanh.
“Ừm, ngày mai gặp.”
Đã hẹn ngày mai gặp, nhưng Chiêm Cẩm Dương tan học mới đến trường, chủ nhiệm lớp ở trên bục giảng dặn dò, cuối tuần về nhà đừng chỉ lo chơi, còn phải chăm chỉ ôn tập, tuần sau có một bài kiểm tra.
Chiêm Cẩm Dương từ cửa sau đi vào không chào hỏi, chủ nhiệm lớp bị cắt ngang, cau mày không nói gì, thấy Chiêm Cẩm Dương trở lại chỗ ngồi của hắn, liền tiếp tục đề tài vừa rồi: “Hy vọng các bạn học đều có thể tự giác, hiện tại các em chơi đến vui vẻ, tương lai sẽ có bao nhiêu hối hận. Được rồi, cô cũng không nói nhiều, trực nhật đừng quên quét dọn vệ sinh, các em đều về nhà sớm một chút, đừng ở bên ngoài quậy phá, gây chuyện rắc rối.”
Rõ ràng câu cuối chủ nhiệm lớp là nói với Chiêm Cẩm Dương, cô vẫn lo lắng hắn sẽ ảnh hưởng đến thành tích Tô Hòa, Tô Hòa chính là át chủ bài có thể một mình nâng điểm trung bình cả lớp, cô không muốn con át chủ bài này gục ngã.
Chiêm Cẩm Dương không thèm để ý, chủ nhiệm lớp đi rồi lớp lại như cái chợ, mọi người đều thảo luận kế hoạch cho thứ bảy và chủ nhật.
“Cuối tuần đi chơi với tôi nha?” Chiêm Cẩm Dương trong lòng lẩm nhẩm một câu, nhưng không hiểu sau lúc nói ra lại đổi giọng, muốn hỏi ý kiến của cậu.
“Tớ muốn cuối tuần ở nhà ôn tập.” Tô Hòa vội vàng từ chối.
Chiêm Cẩm Dương mặc kệ: “ Ôn tập cái gì? Chẳng lẽ cậu còn muốn đứng nhất khối?”
Tay Tô Hòa đang dọn sách dừng lại một chút, Chiêm Cẩm Dương cũng ý thức được lời mình nói có khả năng sẽ tổn thương đến cậu, hắn không thích học tập không quan tâm thành tích, nhưng không đồng nghĩa Tô Hòa cũng không để bụng, nhìn bộ dáng cậu ngày thường đi học nghiêm túc, có lẽ là rất muốn lấy được thành tích tốt.
“À ừm, lớp một thi dễ dàng như vậy, thi không đậu cũng bình thường, chỉ cần cậu nỗ lực, cho dù thi đứng cuối cùng, cũng xứng đáng với mình.” Chiêm Cẩm Dương cố gắng hết sức để tìm lời an ủi.
“Ừm.” Tô Hòa kéo khóa cặp lại, cậu đã thay đổi suy nghĩ về Chiêm Cẩm Dương, hóa ra hắn cũng sẽ an ủi người khác.
Chiêm Cẩm Dương cho rằng mình lại nói sai lời, thầm mắng mình ngu ngốc, hỏi cậu: “ Lần trước cậu thi được mấy điểm? Có lẽ cách vị trí thứ nhất không xa hả?”
Tô Hòa ngượng ngùng cười với hắn: “Tớ vẫn luôn là hạng nhất.”
Chiêm Cẩm Dương hai mắt sáng lên, Tô Hòa thế nhưng lại cười, hơn nữa là cười với hắn, trong lòng chỗ nào đó như là ấm áp muốn tan chảy, từ trong lòng gợn sóng khắp toàn thân, đầu tựa như choáng váng.
Tô Hòa đeo cặp lên muốn về nhà, Chiêm Cẩm Dương đi theo, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào: “Vậy cần gì ôn tập? Cùng tôi ra ngoài chơi đi!”
Tô Hòa vẫn lắc đầu: “Cần phải ôn tập.” Gần đây bởi vì Chiêm Cẩm Dương, cậu đi học cũng chưa thể nghe giảng rõ được.
Chiêm Cẩm Dương bám riết không tha: “Vậy thì chỉ một ngày thôi? Thứ bảy đi! Thứ bảy cậu cùng tôi đi chơi, còn một ngày chủ nhật cho cậu ôn tập, như thế nào?”
Tô Hòa có chút dao động: “Cậu muốn đi đâu chơi? Cậu muốn đi cùng nhóm bạn kia sao?” Nếu đi cùng nhau, cậu chắc là sẽ không đi.
“Không có bọn họ, chỉ có hai người chúng ta.” Chiêm Cẩm Dương nhớ tới vẻ mặt hóng chuyện ăn dưa của Dương Tuấn, nắm tay liền ngứa.
Tô Hòa mặt hơi đỏ lên, từ trong miệng Chiêm Cẩm Dương nói ra “ Hai người chúng ta”, dường như mang lại cảm giác thân mật đến khó tả, làm tim cậu lại bắt đầu đập nhanh: “Vậy được rồi.”
Chiêm Cẩm Dương mừng đến mức muốn đem người ôm vào lòng, nhưng xung quanh còn có những học sinh khác, hơn nữa Tô Hòa kia lá gan nhỏ không chừng sẽ dọa cho sợ hãi, đành phải đổi thành khoác vai Tô Hòa: “Đi, đưa cậu về nhà.”
Tô Hòa ngạc nhiên: “Không cần, nhà tớ cách trường học rất gần, đi hơn mười phút là đến rồi.”
“Cậu đếm xem một ngày cự tuyệt tôi bao nhiêu lần, tôi nói đưa cậu sẽ đưa ngươi, vô nghĩa nhiều như thế làm gì? Vừa lúc tôi đi dạo, trước đó ở trường học ăn một tô mì lớn,.” Chiêm Cẩm Dương nghĩ rằng, mình phải đem tất cả tật xấu của Tô Hòa sửa lại, bị người khác bắt nạt không hé răng, người khác đối xử tốt lại nhanh trốn.
Tô Hòa nhấc dây quai đeo cặp lên, Chiêm Cẩm Dương tiếp tục đè nặng vai cậu.
Chiêm Cẩm Dương chưa bao giờ mang ba lô, trên người chỉ có ví tiền cùng điện thoại di động là đủ rồi, nhìn đôi vai gầy gò của Tô Hòa, hắn nhấc quai đeo cặp lên ước lượng, thuận tay đem cặp sách từ trên lưng cậu xuống, rồi vác lên vai mình, cái khác thì vác bên còn lại: “Nhìn cậu gầy như khỉ con vậy, còn ăn không nhiều, cặp cũng xách không nổi.”
Tô Hòa đỏ mặt phản bác: “Tớ xách nổi mà.”
Chiêm Cẩm Dương đẩy cậu ra đoạt cặp lại: “Tiết kiệm sức lực đi, không bằng nghĩ ngày mai nên đâu.”
Tô Hòa hỏi hắn: “Cậu cũng chưa kế hoạch sao?”
“Có á, nhưng hiện tại nghĩ lại, chỗ tôi muốn chơi, cậu chắc là không muốn đi.” Ví dụ như quán bar gì đó, chỉ sợ cửa Tô Hòa cũng không dám vô, lại như khu trò chơi, sợ là cậu cũng không biết chơi như thế nào.
Tô Hòa cũng cảm thấy như vậy: “Đi thư viện đọc sách?” cậu ngày thường giải trí cũng chỉ có cái này.
Chiêm Cẩm Dương xoa xoa thái dương, cảm nhận được làm học sinh giỏi không thú vị: “Tôi mới là nhất, tuy rằng cậu đứng nhất khối, nhưng cũng không cần vất vả như vậy!”
Tô Hòa xấu hổ mà cười cười: “ Vẫn là cậu nghĩ đi.”
Chiêm Cẩm Dương nhất thời cũng lấy không nghĩ ra ý gì: “Không sao, còn có cả đêm, từ từ nghĩ.”
Đi được về nhà được nữa đường, Tô Hòa thấp thỏm hồi lâu, vẫn không kiềm nén được hỏi hắn: “Sao hôm nay cậu đi muộn vậy?” Tối hôm qua bọn họ đã hẹn ngày mai gặp, hôm nay cậu đặc biệt đến sớm mở cửa phòng học ra, cậu bày bài tập ra từng trang một, đấu dấu những trang lại, chờ Chiêm Cẩm Dương tới chép.