Chương 383
Di vật của người mẹ quá cố không phải chuyện đùa, Mạnh Nghênh vội vàng cúi người mở ngăn kéo dưới bàn trà, lấy chiếc bông tai ra trả lại cho anh: “Không có vứt đi, chỉ là cảm thấy không vừa mắi. ..”
Hứa Dịch Châu buồn cười nhận lấy: “Bông tai của anh đã chọc giận em sao? Sao em lại thấy không vừa mắt?”
Mạnh Nghênh cắn một miếng táo, ngượng ngùng giải thích: “La Uyển Oánh nói đây là vật làm tin của hai người.”
Hứa Dịch Châu đã thu nụ cười lại và đi đến bên cạnh cô: “Khi mẹ anh mất, bố anh đã ném tất cả đồ đạc của bà, anh chỉ tìm thấy đôi bông tai này. Nó vốn có một đôi, sau đó làm mất một chiếc, nếu làm mất nữa thì không còn nữa, cho nên anh luôn đeo nó. “
“Không liên quan gì đến La Uyển Oánh cả.” anh rất nghiêm túc, “Nếu em không thích thì sau này anh sẽ không đeo nó nữa.”
“Anh cứ đeo đi.” Mạnh Nghênh nói, “Tôi không có ý kiến gì về nó, bây giờ tôi thấy rất vừa mắt.”
Hứa Dịch Châu cầm chiếc bông tai đó và nhìn cô một lúc rồi hỏi: “Thật sự không giận anh nữa sao?”
“Tối qua anh đã quỳ xuống xin lỗi tôi rồi.” Mạnh Nghênh nói, “Nể tấm chân tình của anh, tôi tha thứ cho anh rồi.”
Hứa Dịch Châu: “Không thể nào, sao anh lại có thể làm một việc như vậy.”
“Anh không muốn thừa nhận à?”
Khuôn mặt của Hứa Dịch Châu hơi cứng đờ, anh quay mặt đi một lúc và quay lại nói: “Anh đã quỳ xuống thật sao?”
“Nói dối anh làm gì, sảnh thang máy có camera quan sát, hay là lát nữa tìm quản lý tòa nhà lọc ra cho. anh xem.”
“Quản lý tòa nhà không có quyền gắn camera ở đó.” Hứa Dịch Châu đưa tay ra véo và mặt cô rồi mỉm cười nói: “Thấy anh say mà dọa anh sao?”
Anh không thừa nhận, Mạnh Nghênh lại không nói được, cô bực tức nói: “Vậy được rồi, nếu anh không thừa nhận điều đó, thì tôi sẽ không tha thứ cho anh nữa.”
Nói xong cô đang từ ghế sô pha đứng dậy.
Hứa Dịch Châu nhanh chóng nắm lấy cổ tay kéo cô lại và thỏa hiệp: “Được rồi được rồi, anh thừa nhận.”
Vậy thì còn được. Mạnh Nghênh ngồi xuống. “Anh chưa từng quỳ gối với ai trong đời, chỉ có mình em thôi.” Hứa Dịch Châu có chút xấu hổ và bất lực, “Em có thể tha thứ cho anh thì tốt rồi.”
Anh đan ngón tay của mình qua những ngón tay của Mạnh Nghênh, mười ngón tay đan xen vào nhau và anh hôn lên tay cô: “Mạnh Nghênh, anh thực sự đã nằm trên tay em rồi.”
Mạnh Nghênh thích nghe những lời này.
Cô đắc ý nói: “Anh biết thì tốt, sau này biết ai nắm quyền trong nhà rồi chứ?”
“Là em, là em, em là bà chủ.” Hứa Dịch Châu ôm lấy cô, hôn phớt lên môi cô vài cái rồi đặt lên môi cô một nụ hôn nồng sâu.
Nửa quả táo của Mạnh Nghênh vẫn chưa ăn xong, cô cầm nó trên tay cả buổi, đã bị Bao Chửng nhân cơ gội gặm đi mất.
Nụ hôn dài đã kết thúc, hơi thở của hai người bị nhuộm màu với hương vị táo ngọt ngào.
Hai mang tai và gò má của Mạnh Nghênh đỏ ửng. Hứa Dịch Châu ôm lấy cô và hôn nhẹ vào khóe môi, anh hơi cúi đầu xuống nói với cô: “Nếu biết trước quỳ gối có thể khiến em nguôi giận thì anh đã quỳ từ sớm rồi.”
Mạnh Nghênh liếm môi và tiếc nuối nói: “Nếu em biết anh sẽ quỳ thì tối qua em đã lấy điện thoại quay lại rồi.”
Hứa Dịch Châu:
Để ăn mừng Hứa Dịch Châu thoát ế ở tuổi 28, cuối cùng đã kết thúc sự nghiệp độc thân, Trình Vũ Ngũ đã tổ chức ăn mừng ở Five-.Joy.
Vừa khéo Chung Lê cũng về nước vào ngày này.
Khi Hoàng Mao và Lục Mao biết được anh Châu của họ và chị Nghênh Nghênh yêu nhau, thì họ đã bất ngờ đến không ngậm được mồm.
Chỉ có Trình Vũ Ngũ biết một chút nội tình, khi kể chuyện La Uyển Oánh mạo danh Mạnh Nghênh và Hứa Dịch Châu nhận nhầm người thì mọi người đã tỏ thái độ: Chất tiệt, đáng đời anh Châu ế lâu năm như vậy.
Nhờ có Chung Lê mà sự tích anh quỳ gối để xin Mạnh Nghênh tha thứ được phanh phui, khiến cho Trình Vũ Ngũ, Hoàng Mao nhảy cẵng lên, trêu chọc anh một phen.
Bây giờ Hứa đại thiếu gia không muốn nghe hai từ quỳ gối nữa, anh đối xử với bọn họ không dịu dàng như Mạnh Nghênh, anh tối sầm mặt và trừng trị từng người một.