Chương 224 Đàn anh!”
Người còn lại nhếch môi: “Kệ đi, không làm gì là được, tôi vẫn khá coi thường loại này, có tay có chân mà phải dùng thân xác để đổi lấy cuộc sống giàu sang, xí!”
“Cao ngạo gì thế, nếu chủ tịch vừa mắt cô, cô không muốn sao?”, mọi người cười đùa.
Mặt cô gái kia đỏ lên: “Nói vớ vẩn gì đấy…”
“Ơ kìa, đỏ mặt gì vậy? Nói đi, có phải cô thích thầm chủ tịch không?”
“Chẳng lẽ các người không có sao?”
“Tôi không có nha, chủ tịch đáng tuổi bố tôi mà… nhưng nếu chủ tịch vừa mắt tôi, không chừng tôi sẽ thay đổi ý kiến…”
“Đúng là không biết xấu hổ ha…”
Mọi người cười đùa, cô gái vừa móc mỉa quay đầu sang nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt có sự ưu thương.
Xe dừng ở ngoài một khách sạn xa hoa.
Tài xế mở cửa, Dư Kiều xoay người xuống xe, đã có nhân viên đứng cửa tiến lên đón.
Dư Kiều vừa đi vào cổng xoay thì một nhân viên khác tinh mắt cầm một bó hoa hồng trắng tiến tới trước mặt cô.
Dư Kiều ngạc nhiên nhận lấy, nói cảm ơn, vừa quay lại thì thấy một người đàn ông tuấn tú đeo kính gọng vàng mỉm cười bước tới chỗ cô.
Dư Kiều ngẩn ngơ.
Khi người đàn ông kia nhìn thấy cô thì hoảng hốt dừng chân.
Dư Kiều không ngờ sẽ gặp đàn anh Tống Vấn từng đeo đuổi mình trong tình huống này.
Mà Tống Vấn cũng không ngờ đối tượng coi mắt của mình là A Kiều.
Trước đó chủ tịch Thời từng nhắc vài lần, anh ấy không tiện từ chối nên chỉ có thể ậm ừ đồng ý đại, may mà bên phía chủ tịch Thời cũng không hối thúc nên anh ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Ai ngờ mấy hôm trước, chủ tịch Thời lại nhắc tới chuyện này, anh ấy vốn định từ chối luôn nhưng khi nghe thấy cái tên A Kiều, chẳng hiểu sao anh ấy lại đồng ý.
Thật ra Tống Vấn cũng không ôm hi vọng gì nhiều, chỉ nghe thấy cái tên giống của cô nên mới mềm lòng.
“A Kiều?”
Tống Vấn thử gọi một tiếng.
Tim anh ấy đập nhanh, bốn năm không tin tức gì, thậm chí bên ngoài từng có tin đồn cô đã chết nhưng anh ấy không tin, thời gian bốn năm lại dài như thế nên anh ấy cũng dần tin…
“Đàn anh!”
Dư Kiều thở dài trong lòng, thật ra cô có thể vờ như không biết anh ấy, tiếp tục là Tô Kiều, sau đó lạnh lùng và lịch sự từ chối.
Nhưng thấy biểu cảm lúc này của đối phương, cô không thể giữ vẻ thờ ơ nữa.
Có người lo lắng cho mình, nhớ tới mình như thế, cảm giác này làm người ta cảm thấy rất cảm động.
“A Kiều… thật sự là em sao?”, Tống Vấn vẫn không thể tin nổi, anh ấy tiến lên, nắm chặt tay Dư Kiều, cẩn thận quan sát cô, vành mắt đỏ hoe, nước mắt xuất hiện: “Em có thể nói chuyện rồi sao A Kiều?”
Dư Kiều gật đầu, mắt cũng đỏ lên: “Đan anh, giờ em nói chuyện trôi chảy lắm!”