Chương 223 “Cô đúng là khéo chọn!”
Mà vào ngày thôi nôi của Nhất Niệm, Thời Viễn Sơn đã tặng cô bé cả một bộ sưu tập Hermes bản giới hạn, gồm váy, mũ, giày và túi xách mini.
Thời Viễn Sơn đối xử với mẹ con họ như đang đối xử với vợ con mình, Dự Kiều cũng biết đúng mực, chưa từng dựa vào mối quan hệ của mẹ để hưởng không. Thậm chí mấy năm nay cô càng thêm cố gắng, sau khi có thể kiếm được tiền, cô cũng dùng hết tất cả để báo ơn.
Dù những món quà cô tặng không quá quý giá nhưng tấm lòng thì lại được Thời Viễn Sơn vui mừng đón nhận.
Cô thấy thật sự rất may mắn khi Tô Tẩm gặp được người như Thời Viễn Sơn, từ lúc Nhất Niệm sinh ra tới nay, dù cô không nói, họ cũng không ép hỏi đứa bé là con ai, chỉ cho cô sự tôn trọng và bảo vệ.
“Cô Tô, ông Thời đối xử với cô tốt quá…”
Thợ makeup thấy cô dễ nói chuyện thì cũng không khỏi nhiệt tình một chút.
Dẫu sao làm ở công ty lâu như vậy, đây là lần đầu họ được ông Thời yêu cầu tạo hình cho một cô gái, còn để bụng cẩn thận như thế.
“Tôi gọi chủ tịch Thời là chú, bác!”
Dự Kiều lạnh nhạt đáp một tiếng.
Thợ makeup thấy cô không quá nhiệt tình thì chẳng dám nhiều chuyện, động tác cũng nhẹ nhàng hơn, vì váy của Dự Kiều là màu hồng khói nên phong cách trang điểm cũng tự nhiên.
Sau khi làm xong, Dự Kiều nhìn mình trong gương, cô thấy mình như quả đào mọng nước vậy.
Thợ makeup uốn tóc cô thành lọn có hơi phồng nhẹ, sau đó dùng lược làm rối chút xíu, đôi bông tai trân châu được đeo lên tai, sau đó thợ makeup mới khẽ gọi: “Cô Tô, xong rồi!”
Dự Kiều đứng lên, làn váy hồng nhạt phủ xuống như nước, ôm trọn thân hình nhỏ xinh nhưng mỹ miều của cô.
Vì đuôi tóc được uốn cong xoã trên đôi vai ngọc ngà, lúc cô cử động thì có thể thấp thoáng thấy đôi bông tai trân châu lấp lánh ẩn hiện trong tóc mai.
Sau đó nhân viên mang tới cho Dự Kiều một đôi cao gót Bling Bling, giúp cô mang vào nhưng Dự Kiều lại nói: “Tự tôi mang cũng được!”
Cô cúi nhẹ người đổi giày, gót giày khá nhọn nên cô có chút không quen, khi đứng vững, đi hai bước mới phát hiện dù trông nó không chắc chắn lắm nhưng đi đường khá vững vàng.
“Cô Tô, cô chọn túi nào?”
Trợ lý của bên trang điểm đẩy tới một cái giá đỡ, bên trên có móc một loạt túi xách thương hiệu nổi tiếng để Dự Kiều chọn lựa.
Thật ra năm nào tới sinh nhật hay lễ lộc, Thời Viễn Sơn cũng tặng cô và Tô Tẩm mấy cái túi hàng hiệu.
Nhưng trước nay Dự Kiều không phải người thích khoe khoang nên thường ngày cô chỉ dùng mấy loại bình dân.
“Cái này đi!”
Dự Kiều chọn một túi xách ngọc trai trắng, khá là hợp với phong cách hôm nay của cô.
“Cô đúng là khéo chọn!”
Thợ makeup nịnh vài câu, Dự Kiều cũng chỉ cười cho qua.
Sau khi xong thì cô xuống lầu, Thời Viễn Sơn đã cho tài xế tới đón, hôm nay cô mang giày cao gót nên không tiện lại xe, tài xế mở cửa, Dự Kiều cũng nhanh chóng ngồi vào.
Thấy xe đã chạy xa, ê kíp tạo hình mới nhìn nhau, tự mình thu dọn đồ lên xe, sau đó mới nhỏ giọng bàn tán: “Mấy người nói xem cô Tô này có quan hệ gì với chủ tịch Thời?”
“Vừa rồi tôi đã thấy trong nhà cô ấy còn trẻ con, liệu có phải tình nhân mà chủ tịch bao nuôi không nhỉ? Đứa bé kia có phải con của chủ tịch không ta?”
“Chủ tịch chúng ta cũng hơn bốn mươi rồi mà vẫn chưa kết hôn, nhiều năm qua cũng chưa có scandal gì!”
“Đúng vậy, nhưng trông chủ tịch Thời không giống trung niên, nói ông ấy mới ba mươi chắc cũng có người tin!”
“Dù thế nào thì chúng ta cũng không thể làm mích lòng cô Tô này!”