Chương 222 Cô đã thay đổi quyết định.
- Trang Chủ
- Người vợ câm của Tiêu tổng - Dư Kiều (full)
- Chương 222 Cô đã thay đổi quyết định.
Trong lòng Tô Tẩm nghĩ mình đã kết hôn và có con, năm xưa còn phụ tình Thời Viễn Sơn, trong khi ông ấy vẫn còn độc thân nên nếu ông ấy lấy mình thì thiệt thòi quá.
Thời Viễn Sơn thật lòng yêu thương và tôn trọng Tô Tẩm, bà không đồng ý thì ông ấy cũng không ép.
Vì vậy, suốt bốn năm qua, dù sống chung một mái nhà nhưng Thời Viễn Sơn luôn giữ lẽ, chưa từng mạo phạm đến Tô Tẩm.
Vốn Dư Kiều không muốn can thiệp vào chuyện riêng của mẹ mình, cô thấy mẹ đã chịu vất vả nhiều nên chỉ muốn mẹ có một cuộc sống hạnh phúc, vì vậy không gây áp lực gì cho bà.
Nhưng đã bốn năm rồi, mẹ cô vì mang thai ngoài ý muốn nên mới lấy Dư Văn Xương. Giờ bà đã ngoài bốn mươi, coi như sống nửa đời người rồi, nếu có người trong lòng ở bên thì không nên chậm trễ nữa.
“Nhưng…”
“Mẹ đừng nhưng nhiếc gì nữa, hôm nay con chỉ hỏi mẹ một câu thôi”.
“A Kiều…”
“Mẹ, trong lòng mẹ có chú Thời không?”
“A Kiều!”
Tô Tẩm xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ lẻ nào chui xuống, sao con gái bà lại hỏi câu này chứ? Lại còn ngay trước mặt Thời Viễn Sơn và Nhất Niệm.
Bà nào còn là cô thiếu nữ ngây thơ, suốt ngày chỉ biết đến chuyện tình yêu. Ở tuổi như bà thì sao có thể dễ dàng nói ra mấy chuyện đó?
“Mẹ chỉ cần nói là có hay không thôi”.
Dư Kiều quyết hỏi đến cùng và không chịu buông tay Tô Tẩm ra: “Chú Thời của con sắp 46 rồi, khổ thân chú đến giờ này vẫn chưa có vợ. Mẹ, nếu mẹ thật sự không thích chú ấy thì phải nói cho chú còn biết đường tìm vợ khác chứ”.
“Mẹ, mẹ…”, Tô Tẩm thật lòng khó mở lời, bà ngần này tuổi rồi sao dễ nói ra lời yêu đương với Thời Viễn Sơn nữa.
“Được rồi A Kiều”.
Thời Viễn Sơn thấy Tô Tẩm bị dồn vào thế bí nên đau lòng, ông ấy không muốn bà bị khó xử.
Khi họ mới quen nhau, Tô Tẩm đã vậy, bà hay e thẹn và ngại ngùng, bắt bà mở miệng nói ra lời này còn khó hơn lên trời.
Thật ra ông ấy rất hài lòng với hiện tại rồi, có thể ở bên bà dù không danh chính ngôn thuận nhưng mỗi ngày được nhìn thấy bà thì ông ấy cũng không mong gì hơn nữa.
“Chú Thời…”, Dư Kiều tức giận giậm chân như đứa trẻ: “Chú chiều mẹ cháu quá, cháu thấy thiệt thòi thay cho chú đấy…”
“Chú không thấy thiệt đâu, A Kiều, chú hài lòng lắm rồi. Chỉ cần được ở cạnh mẹ cháu, để bà ấy được sống hạnh phúc là quá đủ với chú rồi”.
Nói rồi, Thời Viễn Sơn lại dịu dàng vuốt tóc Tô Tẩm, sau đó nắm tay bà rồi nhẹ nhàng nói: “Chúng ta về thôi, bà bảo muốn mặc đồ ngày mai đi chơi cho tôi xem mà”.
Thời Viễn Sơn nói xong thì nói với Dư Kiều: “Cháu với Nhất Niệm cũng về nghỉ sớm đi, à nhớ trưa mai đấy nhé”.
“Vâng”, Dư Kiều ngoan ngoãn gật đầu, Thời Viễn Sơn vui vẻ dắt Tô Tẩm rời đi.
Dư Kiều dắt Nhất Niệm về nhà.
Nhìn bóng lưng của mẹ mình cùng Thời Viễn Sơn rời đi, trong lòng cô vô cùng ngưỡng mộ nhưng cũng hơi bùi ngùi.
Không biết cô có thể gặp được một người đàn ông như vậy trong đời hay không?
Nghĩ tới chuyện này, trong đầu cô chợt hiện lên hình bóng của Tiêu Định Bân.
Đêm trên khoang tàu hôm đó, biển cùng bóng tối như biến thành phông nền, anh đứng cạnh cô chống tay lên lan can, gió thổi bay tóc anh, cô chỉ cần nhìn sang là thấy được góc nghiêng của anh.
Rõ ràng hai người ở gần như vậy nhưng lại như vô cùng xa cách.
Anh không biết gì cả.
Mà cô cũng không thể nói gì.
Vì có nhiều chuyện cùng hậu quả mà cô không thể dự trước cũng như gánh vác được.
Nhà họ Tiêu là gia tộc danh giá, thứ họ quan tâm nhất là danh tiếng.
Có thể cuối cùng, cô sẽ không giữ được con gái ở cạnh bên.
Dẫu sao Nhất Niệm cũng là máu mủ của Tiêu Định Bân, mà dòng họ nhà anh lại luôn hiếm con cháu.
Cô không dám mạo hiểm và cũng không thể chấp nhận được nếu chuyện này xảy ra.
Khi còn ở Thuỵ Sỹ, Thời Viễn Sơn cũng từng nói muốn giới thiệu bạn trai cho Dư Kiều nhưng cô đã từ chối.
Sau khi về nước, Thời Viễn Sơn liên tục nhắc tới một cô vấn pháp lý trẻ tuổi của công ty mình, còn bảo người này đẹp trai trẻ trung, tài hoa hơn người, nhân phẩm cũng tốt. Tô Tẩm nghe xong thì ưng lắm, suốt ngày hỏi Dư Kiều có muốn gặp hay không.
Trước đó thì Dư Kiều không cần nghĩ mà từ chối ngay.
Nhưng sau hôm từ du thuyền trở về, cô đã thay đổi quyết định.
Biết được điều này, Tô Tẩm nói với Thời Viễn Sơn ngay. Khi ông ấy nhắc đến chuyện đi xem mắt cùng người đó, Dư Kiều đã đồng ý.
Thời Viễn Sơn luôn rất yêu thương cô nên chắc chắn người ông ấy giới thiệu cho cô rất tài giỏi.
Cô biết Thời Viễn Sơn và Tô Tẩm đều mong cô tìm được bến đỗ của đời mình, vì cô vẫn còn rất trẻ.
Khi cô đồng ý đi xem mắt, hai người rất vui, nhưng có lẽ cô sẽ khiến họ thất vọng thôi.
…
Kỳ nghỉ hè sắp đến, thời tiết cũng nóng lên.
Buổi sáng, Thời Viễn Sơn cho người đưa Nhất Niệm đi học, sau đó gọi người phụ trách phục trang cùng trang điểm đến nhà.
Dư Kiều đã chọn một chiếc váy liền màu khói, da cô trắng nên trông rất bắt mắt trong đám đông. Chiếc váy này càng tôn nước da của cô lên, phối hợp cùng lớp trang điểm tinh tế khiến cô càng xinh đẹp hơn.
Thợ trang điểm liên tục khen da cô đẹp, dáng người chuẩn, tóc cũng mượt, vừa đen vừa bóng.
Dư Kiều nghe xong chỉ mỉm cười.
Vì váy là kiểu chui đầu nên cô đành mặc xong mới trang điểm.
Dư Kiều ngồi trước gương, thợ trang điểm bắt đầu đắp mặt nạ cho cô, còn trợ lý của cô ấy thì làm móng cho Dư Kiều.
Thật ra bình thường Dư Kiều không hay trang điểm, cũng không bao giờ làm móng, tóc cũng chỉ cắt tỉa qua loa chứ không tạo kiểu bao giờ.
“Cô Tô, lát sẽ hơi nóng một xíu, cô chịu được không?”, thợ trang điểm lịch sự nói.
Dư Kiều khẽ gật đầu.
Quần áo cùng trang sức mà Thời Viễn Sơn mang đến đều của các nhãn hàng nổi tiếng, trong đó không thiếu các mẫu thuộc bộ sưu tập giới hạn.
Dù Dư Kiều không tìm hiểu về mấy thứ này thì cũng có thể nhận ra chúng có giá không hề nhỏ.
Thật ra nhiều năm qua, cô có thể cảm nhận được tuy Thời Viễn Sơn rất khiêm tốn, xe với đồng hồ cũng bình thường, nhưng sự thực là thân thế của ông ấy rất bức người.
Dẫu sao ở đâu cũng có công ty của ông ấy, thậm chí có một năm Tô Tẩm đòi đi xem núi tuyết, ông ấy đã đưa họ ngồi máy bay tư nhân bay đến núi Alpes và ở đó tận hai tuần liền.