Chương 221 Con gái và mẹ là giới hạn cuối cùng của cô.
- Trang Chủ
- Người vợ câm của Tiêu tổng - Dư Kiều (full)
- Chương 221 Con gái và mẹ là giới hạn cuối cùng của cô.
“Thật sự có thể ư? Còn nhà họ Dư…”
“Đâu liên quan gì đến mẹ con mình?”, Dư Kiều thờ ơ nói: “Mẹ, bốn năm trước, khi chúng ta được chú Thời cứu thì mình đã không còn dính dáng gì tới mấy người đó nữa rồi. Vì thế, tại sao mình phải suy nghĩ cho những người không liên quan chứ?”
“A Kiều, mẹ chỉ sợ con gặp phiền toái…”
“Mẹ yên tâm”, Dư Kiều vén lại tóc mai cho mẹ mình: “Có chú Thời và con đây rồi, một khi mẹ đã về đây thì cứ mạnh dạn mà ra ngoài chơi”.
Tô Tẩm sáng mắt lên: “Thật ra… Thật ra mẹ rất nhớ Bích Vân và A Quán, lâu lắm hội mẹ không gặp nhau rồi…”
A Kiều biết Kiều Bích Vân, đó là vị phu nhân của nhà họ Khương năm xưa. Bốn năm trước, khi họ rời khỏi đây đi Thuỵ Sỹ, Thời Viễn Sơn đã cố ý tung ra một ít tin tức, nghe nói khi ấy vị phu nhân này rất tức giận, thậm chí còn có vài lần châm chọc Triệu Như trước mặt nhiều người.
“Vây mẹ đi gặp các cô ấy đi, chắc các cô cũng nhớ mẹ lắm”.
“Có thật là được không con?”
“Mẹ phải tin con chứ”.
Có lúc trốn tránh lại khiến người ta lập mưu, ví dụ như lần này, cô đã liên luỵ đến Nhất Niệm.
Điều duy nhất an ủi cô chính là dẫn Nhất Niệm đi gặp bác sĩ để kiểm tra xong thì bác sĩ đã bảo cô bé vẫn khoẻ.
Nếu đã vậy thì sao cô không hiên ngang ra ngoài, mạnh dạn phơi bày thân phận của mình, khéo lũ chuột cống kia lại luống cuống và không biết phải làm gì cũng nên.
Dẫu sao dù họ có ghét Dư Văn Xương đến đâu thì cũng có một sự thật Tô Tẩm từng là vợ của ông ta.
Mà sự thật này vừa hay lại là bóng đen không thể xoá nhoà trong lòng Triệu Như.
Dư Kiều muốn để Triệu Như nếm trải mùi vị hận thấu xương mà không thể làm gì được.
“Thế mai mẹ sẽ bảo Viễn Sơn hẹn mấy bà ấy cho mẹ…”
Tô Tẩm vui hẳn lên, bà đã trải qua nhiều sóng gió nhưng suy nghĩ vẫn rất đơn thuần.
Khi còn nhỏ, bà được bố mẹ bao bọc, lớn lên lấy Dư Văn Xương thì cũng được ông ta yêu thương những năm đầu, về sau lại có Thời Viễn Sơn ở bên và cưng chiều hết mực.
Sau khi Dư Kiều khỏi bệnh, tinh thần của Tô Tẩm càng ổn định hơn, bà gần như đã coi Thời Viễn Sơn và Dư Kiều là chỗ dựa của mình.
Nếu con gái đã nói là được thì bà cũng không lo có gặp lại Dư Văn Xương và Triệu Như hay không nữa.
Trái lại, bà bắt đầu vui vẻ nghĩ về cuộc gặp gỡ bạn bè vào ngày mai, bà nên mặc gì, chỗ hẹn ở đâu, họ nên đi ăn ở quán quen ngày xưa hay tới những quán nổi tiếng nhất ở đây.
Bà nên tặng họ quà gì? Đã nhiều năm không gặp, họ lại lớn lên cùng nhau nên tình cảm rất sâu đậm.
Dư Kiều thấy mẹ vui như vậy thì cũng thấy hân hoan, cô đi theo xem Tô Tẩm thử đồ, chọn trang sức cùng hai món quà.
Quà không quá đắt giá, chủ yếu ở tấm lòng.
Họ chọn mãi, cuối cùng đã chọn một đôi vòng tay trông khá giống chiếc vòng mà Tô Tẩm đang đeo. Ba người mà cùng đeo thì người ngoài vừa nhìn đã biết là chị em thân thiết ngay, khéo còn tưởng họ là họ hàng nên Tô Tẩm rất hài lòng.
Đến tối, Thời Viễn Sơn đón Nhất Niệm về nhà. Tô Tẩm lập tức mừng rỡ nói cho ông ấy biết chuyện này. Dư Kiều mỉm cười dẫn Nhất Niệm đi tắm rửa. Trong lúc đó, cô vẫn nghe thấy Tô Tẩm vui mừng kể cho Thời Viễn Sơn nghe mình đã chuẩn bị quần áo cùng trang sức hế nào, còn hỏi ông ấy có đẹp không.
Thời Viễn Sơn luôn rất dịu dàng với Tô Tẩm, trong mắt ông ấy không ai trên đời quý giá hơn mối tình đầu này.
Dù Tô Tẩm không còn nhan sắc như thuở trẻ, nhưng ông ấy vẫn thấy đến nếp nhăn của bà cũng khiến mình yêu thích.
Tô Tẩm nói gì ông ấy cũng đồng ý, còn cẩn thận quan sát đồ mà bà khoe, sau đó không hề khen theo kiểu lấy lệ. Tô Tẩm càng vui hơn nên vừa dọn đồ vừa ngâm nga hát.
Nhất Niệm không nhịn được hỏi Dư Kiều: “Bà ngoại vui quá, lâu lắm rồi con không thấy bà vui như vậy…”
“Sau này, bà sẽ luôn vui như vậy”, Dư Kiều xoa đầu cô bé.
“Con muốn bà vui, ông cũng vui, mẹ càng cui, Dự An vui, chú Tiêu vui, cả Nhất Niệm cũng vui nữa”.
Nhất Niệm giơ tay ra đếm, sau đó còn không quên bổ sung một câu: “Còn dì Gia Nam nữa”.
“Yên tâm, những người mà con nhắc đến sẽ đều vui vẻ”.
Dư Kiều ngắm nhìn Nhất Niệm hoạt bát đáng yêu, lại nhìn sang người mẹ xinh đẹp khoẻ mạnh của mình, cùng Thời Viễn Sơn luôn theo đuổi mẹ cô. Cô muốn niềm hạnh phúc này kéo dài mãi mãi.
Nhớ tới chuyện xảy ra trong khoang tàu hôm đó, hình như sau khi tỉnh lại thì Nhất Niệm đã quên rồi, vì thế cô cũng thấy mừng thầm.
Con gái và mẹ là giới hạn cuối cùng của cô.
Ai động tới hai bọn họ thì còn hơn cả lấy mạng cô.
Ăn cơm xong, Dư Kiều dẫn Nhất Niệm tiễn Thời Viễn Sơn và Tô Tẩm về.
Căn hộ mà Thời Viễn Sơn mua ở ngay sau nhà Dư Kiều nên chỉ đi vài phút là tới.
Bọn họ đi xuống dưới, Dư Kiều dắt tay Nhất Niệm đang nhảy nhót, còn Thời Viễn Sơn nắm tay Tô Tẩm.
Tô Tẩm đang rất vui, bình thường bà ít nói, nhưng nay lại hoạt ngôn hơn hẳn.
Nhưng dù bà có nói gì thì Thời Viễn Sơn cũng mỉm cười nhìn bà, sau đó gật đầu phụ hoạ và dịu dàng vuốt tóc bà.
Dư Kiều mềm lòng, cô bước nhanh lên trước rồi nói: “Chú Thời, mẹ”.
“Sao thế?”, nụ cười trên mặt Tô Tẩm chợt tắt, Thời Viễn Sơn nắm tay bà rồi cùng quay lại nhìn Dư Kiều. Dư Kiều thấy lòng mình nóng lên, sau đó quyết định nói ra lời trong lòng đã lâu: “Mẹ lấy chú Thời đi”.
Tô Tẩm ngẩn ra, Thời Viễn Sơn sững người nhưng sau đó đã vui mừng nhìn sang Tô Tẩm: “Tiểu Tẩm…”
Nhất Niệm nhảy lên vỗ tay: “Bà ngoại sắp làm cô dâu rồi…”
Tô Tẩm đỏ mặt, nghe Nhất Niệm nói vậy, bà càng xấu hổ hơn nên che mặt quay người định bỏ đi, nhưng đã bị Dư Kiều giữ lại: “Mẹ…”
“Con nói linh tinh gì thế, mẹ phải về rồi, tối nay muốn ngủ sớm để mai đi chơi…”
“Con có nói linh tinh đâu, nhiều năm qua chú Thời đối đãi với mẹ ra sao con đã rất rõ, hai người nên kết hôn sớm đi…”
Thật ra khi ở Thuỵ Sỹ, Thời Viễn Sơn đã đề cập đến chuyện kết hôn nhưng Tô Tẩm đã từ chối.