Chương 220 “Thế chờ cô xem mắt xong rồi tính”.
- Trang Chủ
- Người vợ câm của Tiêu tổng - Dư Kiều (full)
- Chương 220 “Thế chờ cô xem mắt xong rồi tính”.
Tống Kiều không thể hiểu được dụng ý của sếp nhà mình.
Những ưu ái mà Dư Kiều đang có đến ảnh đế của Xán Tinh cũng không được nhận.
Bây giờ gần như công ty đang làm thuê cho Dư Kiều vậy.
Lẽ nào thật sự chỉ vì cậu chủ nhỏ thôi ư?
“Đều không phải”.
“Cô Tô… cô có yêu cầu gì cứ nói, chỉ cần Xán Tinh làm được thì sẽ không từ chối”.
“Tôi không có yêu cầu gì hết, chỉ là không muốn nhận thôi”.
Dư Kiều nhẹ nhàng nói, nhưng làm Tống Kiều mãi không biết phải trả lời sao.
Anh ta đành che ống nghe điện thoại rồi nhìn Tiêu Định Bân bằng ánh mắt cầu cứu: “Sếp, anh xem…”
Ban nãy Tống Kiều mở loa ngoài nên Tiêu Định Bân có thể nghe thấy rõ những lời của Dư Kiều.
“Không muốn nhận thì thôi, kệ cô ấy”.
Tiêu Định Bân trầm giọng nói một câu, Tống Kiều không khỏi á khẩu, sau đó đành bình tĩnh lại rồi cười nói: “Cũng được, vậy mấy ngày tới cô cứ nghỉ đi, sau mà có sắp xếp gì thì tôi sẽ bảo người đại diện thông báo cho cô”.
“Sau cũng đừng xếp việc gì cho tôi cả, trợ lý Tống, phiền anh nói với sếp Tiêu, tôi sẽ không nhận bất kỳ việc gì hết…”
Dư Kiều đang đứng dưới một cái cây nhãn, cô quật cường mím môi, đôi mắt đen nhìn về phía đèn giao thông ở gần đó rồi nhìn từng số giảm dần.
Cô không phải người tuỳ hứng, nhưng giờ muốn như vậy một lần.
Anh không thích A Kiều, thậm chí còn ghét, dù cô chết rồi thì vẫn còn giữ thành kiến với cô.
Sau đó nói ra những lời làm tổn thương người khác.
Vậy cô càng muốn làm anh thích cô.
Càng muốn khiến anh động lòng.
Tiêu Định Bân nhìn Tống Kiều rồi giơ tay ra: “Đưa điện thoại cho tôi”.
Tống Kiều như được đại xá, vội vàng đưa điện thoại cho anh rồi rất biết điều mà lủi ngay, còn không quên đóng cửa lại.
“Cô Tô, tôi Tiêu Định Bân đây”.
“Anh Tiêu, rất xin lỗi vì tôi đã không nhận công việc mà Xán Tinh sắp xếp”.
“Chờ cô hết mệt rồi nhận cũng được”.
“Chắc sau này cũng vậy thôi”.
“Hả?”
“Sắp tới, tôi sẽ đi xem mắt. Cho nên chẳng mấy sẽ tái hôn, e là sẽ không có thời gian dành cho công việc nữa…”
“Chuyện yêu đương kết hôn đâu ảnh hưởng đến công việc, hơn nữa theo tôi biết thì công việc mà Xán Tinh sếp cho cô cũng không nhiều”.
“Anh Tiêu, nếu anh không đồng ý thì chúng ta thanh lý hợp đồng”.
Dư Kiều ngắt lời anh.
Khi giọng nói của cô vang lên nghe rất êm tai, một giọng nói mềm mại lại cho ra những lời kiên cường đến thế.
Tiêu Định Bân híp mắt lại, anh đứng trước cửa sổ sát đất rồi nhìn ra dòng xe bên ngoài.
Anh chợt nhớ tới lúc gặp cô lần cuối trên du thuyền.
Chiếc váy dài, mái tóc xoã trên vai, cách nói chuyện của cô vẫn nhẹ nhàng và lịch sự.
Dù đứng cạnh anh nhưng cô vẫn không nhìn thẳng vào anh.
Khi cô đỏ măt, đến vành tai cũng đỏ ửng.
Mọi ấn tượng cô để lại cho anh hình như đều là sự dịu dàng.
Đúng, chỉ trừ hôm Dư Tiêu Tiêu gây rối, sau đó Dư Kiều phản ứng lại tát Dư Tiêu Tiêu để trút giận thay bạn mình là Lâm Gia Nam ra thôi.
Vậy là sự khác lạ bây giờ của cô có cách giải thích rồi.
“Cô xem mắt rồi à?”
“Vẫn chưa”.
“Thế chờ cô xem mắt xong rồi tính”.
“Có thành công hay không thì tôi cũng không muốn nhận việc”.
Cách nói chuyện của cô như đang làm nũng với anh.
Nhưng hình như cô không hề nhận ra.
Đáy mắt Tiêu Định Bân ẩn hiện ý cười: “Khi nào cô xem mắt?”
Dư Kiều thấy không chọc giận được anh nên bực tức nói: “Ngày mai!”
“Ừm”.
Anh chỉ đáp một tiếng rồi cúp máy.
Mãi sau Dư Kiều mới phản ứng lại rồi nhìn màn hình tối đen, sau đó cô sững người mất một lúc mới quay người đi về nhà.
Anh ừm như thế là có ý gì?
Cô nghĩ mãi mà vẫn không hiểu.
Vả lại, cô đi xem mắt thì liên quan gì đến anh chứ?
Dư Kiều cất điện thoại vào túi rồi đi về nhà.
Tô Tẩm và Thời Viễn Sơn đã đưa Nhất Niệm đi học từ sớm, sau đó Thời Viễn Sơn phải đến công ty xử lý vài việc, còn Tô Tẩm đến dọn nhà cho Dư Kiều.
Khi Dư Kiều về thì thấy Tô Tẩm đang tưới hoa ngoài ban công.
Lúc mở cửa ra và nhìn thấy mẹ, Dư Kiều chợt thấy hơi đau lòng.
Thời gian qua, Tô Tẩm sống ở Thuỵ Sỹ rất ổn định. Thời Viễn Sơn rất tốt với bà, quan tâm chăm sóc tận tình nên bệnh của bà đã đỡ hơn, cơ thể cũng khoẻ mạnh hơn.
Có thể nói, thời gian sống bên Thuỵ Sỹ của Tô Tẩm rất hạnh phúc.
Nhưng bà đã về nước vì cô và Nhất Niệm, sau đó suốt ngày ở nhà, thậm chí khi đưa đón Nhất Niệm cũng chỉ ngồi trên xe chứ không bước xuống.
Chứ đừng nói đến việc đi mua sắm hay gặp gỡ bạn bè.
Nếu là trước đây, Dư Kiều sẽ muốn sống bình yên một năm này, không gây ra chuyện gì hết. Nhưng bây giờ, suy nghĩ của cô đã hoàn toàn thay đổi.
Người sai không phải cô và Tô Tẩm, tại sao mẹ con cô phải trốn tránh?
Tô Tẩm nên được đi dạo, mua sắm hay đi spa, găp gỡ bạn bè như khi ở Thuỵ Sỹ. Thậm chí, bà còn phải ăn mặc thật đẹp, sau đó khoác tay Thời Viễn Sơn đi dự tiệc.
Chứ không phải suốt ngày ru rú ở nhà, mỗi khi đi đâu cũng phải che chắn vì sợ bị người khác phát hiện.
“Mẹ”, cô khẽ gọi một tiếng rồi đi tới ôm Tô Tẩm.
Tô Tẩm sững người, sau đó bỏ bình nước xuống rồi dịu dàng véo má Dư Kiều: “Sao tự dưng lại nũng nịu thế? Lớn rồi, còn làm mẹ rồi đấy…”
“Mẹ, sau này chú Thời có đi xã giao thì mẹ đi cùng đi”.
“Sao con lại nhắc chuyện này? Mẹ không thích ra ngoài mà…”
“Nhưng khi ở Thuỵ Sỹ, mẹ cùng vài người bạn vẫn thường đi mua sắm, tuần nào cũng tổ chức tiệc, mẹ rất vui mà”.
“Buổi sáng Nhất Niệm đi học rồi thì mẹ hẹn các bạn cũ đi uống trà, dạo phố đi, đừng ở nhà mãi thế”.
Tô Tẩm sáng mắt lên, nhưng loáng cái lại lắc đầu nói: “A Kiều, mẹ thấy giờ cũng tốt lắm, thật đấy, mẹ không lừa con đâu…”
Nhưng hôm nay Dư Kiều rất cố chấp: “Mẹ nghe lời con đi, thích làm gì thì làm, như khi bên Thuỵ Sỹ ấy”.
Tô Tẩm là người đơn giản, dù sau này gặp nhiều biến cố, chịu nhiều đả kích đến mức tinh thần bất ổn, nhưng khi Thời Viễn Sơn đưa bà sang Thuỵ Sỹ thì bà rất nhanh trở lại như con người ngày xưa.