Chương 219 Là Tống Kiều gọi tới.
Dư Văn Xương vừa nói xong, Nhất Niệm đang ngủ say chợt tỉnh lại. Nhưng vừa dậy, cô bé đã khóc toáng lên kêu đau bụng, cả người co quắp lại, tiếng khóc cũng nhỏ dần…
“Cho nó uống một viên là hết ngay”.
Dư Văn Xương bỏ lọ thuốc vào tay Dư Kiều.
Bông pháo hoa cuối cùng nổ tung trên bầu trời, như thắp sáng cả nền trời tối đen.
Dư Kiều bế Nhất Niệm đã ngủ rồi lê từng bước về phòng.
Cô bé ngủ rất say, trong mơ lông mày đã giãn ra, khoé miệng còn mỉm cười.
Dư Kiều ngân ngấn nước mắt, cúi xuống thơm cô bé.
Khi còn nhỏ, cô là cục cưng của bố mẹ, ông bà ngoại rất yêu thương cô.
Vì thế, cô rất ngây thơ, trong sáng, vui vẻ sống tới gần mười tuổi. Sau đó, toàn bộ thế giới của cô đều chỉ còn một màu u ám.
Chẳng ai mới sinh ra đã biết đấu đá với nhau, ủ mưu tính kế, cũng không ai muốn ôm hận sống qua ngày.
Sau khi có Nhất Niệm, điều duy nhất cô muốn là sống an yên với con gái cùng mẹ đến cuối đời.
Nhưng đến giờ phút này, Dư Kiều mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Có lẽ chỉ cần cô sống trên đời này một ngày thì vẫn là cái gai trong mắt người khác, sự bình yên mà cô muốn chỉ như lâu đài cát, rất dễ sụp đổ.
Dư Kiều nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Nhất Niệm, đôi mắt sưng húp của cô nhìn ra màn trời tối đen bên ngoài.
Đêm đã khuya, nhưng bình minh sẽ ở phía trước.
Khi du thuyền sắp cập bến, điện thoại của Dư Kiều lại đổ chuông.
Cô nhìn dãy số rồi bình tĩnh nghe máy.
“Cô Tô, sao mãi cô không nghe máy?”
“Ồn quá nên tôi không nghe thấy”.
“Thế à!”, Tống Kiều nhìn Tiêu Định Bân và Tiêu Dự An ở bên cạnh rồi nói: “Thuyền sắp cập bến rồi, cô…”
“Nhất Niệm ngủ rồi, mai chúng tôi sẽ về luôn”.
“Được, vậy tôi không làm phiền cô nữa, chúc cô Tô ngủ ngon”.
“Vâng”.
“Cô Tô bảo mai hai mẹ con sẽ xuống thuyền rồi về nhà”.
Tiêu Định Bân không nói gì, chỉ khẽ xoa đầu Tiêu Dự An: “Muộn rồi đấy, con đi ngủ đi”.
Anh vừa nói xong thì Dư Tiêu Tiêu đi tới, cô ta mím môi rồi dè dặt nói: “Dự An, tối nay mẹ ngủ với con nhé?”
Tiêu Dự An đứng im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu.
Dư Tiêu Tiêu mừng như điên rồi tiến tới nắm tay cậu bé.
Thấy hai mẹ con đã đi xa, Tống Kiều cảm thán nói: “Không ngờ mới ở trên du thuyền có mấy hôm mà mối quan hệ của cậu chủ nhỏ với mẹ đã tốt hơn rồi”.
“Thì hai người vốn là mẹ con mà”.
“Vâng, mẹ con thì luôn gắn kết với nhau nhất”.
Đúng vậy, tình mẹ con không gì có thể tách rời. Dù Dư Tiêu Tiêu có làm gì sai đến mấy thì cô ta cũng đã sinh Dự An cho Tiêu Định Bân.
“Anh đi nghỉ đi, tôi muốn ở đây một mình một lát”.
“Sếp cũng nghỉ sớm đi ạ!”
Tống Kiều đi rồi, chỉ còn lại mình Tiêu Định Bân ở đây. Anh nhìn biển đêm cùng bầu trời tối đen trước mắt, trái tim như trôi dạt theo sóng biển.
…
Sau khi rời khỏi du thuyền, Dư Kiều và Nhất Niệm đã nghỉ ở nhà vài hôm.
Buổi lễ tối đó của Tiêu Thị đã thành công thu hút sự chú ý của công chúng, sau khi Dư Kiều về thì mỗi lần đến chỗ giáo sư Triệu học đều sẽ bắt gặp các phóng viên đang ngồi dài chờ mình.
Người đại diện của cô họ Vương, tên là Tuyết, Dư Kiều gọi cô ấy là chị.
Ngày thứ hai trở về, Vương Tuyết đã gọi điện hẹn gặp Dư Kiều.
Khi gặp nhau, Vương Tuyết lấy vài bản hợp đồng ra, một bản là ca khúc chủ đề của một bộ phim, ngoài ra còn có hợp đồng quảng cáo.
Dư Kiều nhìn các hợp đồng quảng cáo đó thì thấy đều là các nhãn hàng nổi tiếng, đại ngộ họ dành cho cô rất được.
Vương Tuyết rất khách sáo, vừa gặp Dư Kiều đã cười tươi nói: “Thật ra còn nhiều nhạc phim muốn được em trình bày lắm, nhưng chị chỉ chọn phim này thôi. Một là vì đây là phim được nước ngoài đầu tư, hai là vì đạo diễn cũng nổi, nhạc sĩ của nhạc phim cũng nổi đình nổi đám, nhiều người mong không được đâu, em thấy sao? Còn quảng cáo thì cũng có mấy nhãn hàng không nổi lắm, nhưng phí họ trả cao nên sau khi bàn với giám sát Kiều xong, chị vẫn nhận. Tuy em là người mới, nhưng có khởi đầu tốt, vì thế không thể hạ giá nhận những nhãn hàng kém quá được, mình phải hướng tới các nhãn hàng cao cấp…”
“Chị Tuyết, chị nghĩ thấu đáo quá ạ”, Dư Kiều gập hợp đồng lại rồi nói với Vương Tuyết: “Nhưng em không muốn nhận”.
Vương Tuyết ngẩn ra: “A Kiều, em không hài lòng ở đâu à?”
“Không, chị nghĩ rất tốt cho em, em thật lòng cảm ơn chị. Nhưng em có lý do riêng…”
Vương Tuyết tỏ rõ vẻ không vui, nhưng vẫn cố không thể hiện ra.
Nực cười, cô ấy là người đại diện nổi tiếng nhất, các ngôi sao nổi tiếng mà cô ấy đang hợp tác đếm không hết. Nếu là người khác thì cô ấy đã bỏ đi ngay rồi.
Nhưng giám sát Kiều đã dặn cô ấy rất nhiều là cô Tô này là người mà đích thân sếp Tổng chọn.
“Thế em đợi chút, chị đi gọi điện”.
Dư Kiều biết Vương Tuyết đi gọi cho Tiêu Định Bân.
Nhưng cô không ngăn cản.
Cô yên lặng ngồi đó rồi nhàn nhã uống cà phê.
Khoảng năm phút sau, Vương Tuyết đã quay lại.
“Chuyện này tạm gác lại đã, mấy hôm trước bận tối mắt nên chắc em mệt lắm rồi, chờ em nghỉ ngơi xong rồi tính tiếp nha”.
Vương Tuyết cất hợp đồng đi, sau đó ngồi trò chuyện thêm với Dư Kiều rồi rời đi.
Dư Kiều nhìn Vương Tuyết lên xe bỏ đi rồi cũng đứng dậy, sau đó cầm túi xách rời khỏi quán.
Quán này cách nhà cô rất gần, đi vài phút là tới nên cô không lái xe.
Khi sắp đến cổng tiểu khu thì điện thoại cô đổ chuông.
Dư Kiều cúi xuống xem rồi cong miệng cười.
Là Tống Kiều gọi tới.
Anh ta là trợ lý thân cận của Tiêu Định Bân, cho nên cô biết rõ ai bảo anh ta gọi cuộc này.
Dư Kiều chờ cuộc gọi gần bị nhỡ thì mới nghe.
“Cô Tô, cô có rảnh nói chuyện không?”, Tống Kiều có thái độ rất lịch sự.
Dư Kiều cười đáp: “Có, có việc gì thế?”
“Cô không hài lòng với mấy nhãn hàng hay chê phí thấp?”
Tống Kiều cũng không hiểu toàn nhãn hàng nổi tiếng, một người mới như Dư Kiều nhận thì là quá tốt rồi. Hơn nữa, lương cũng cao, vậy mà cô…
Tống Kiều không nhịn được mà liếc sếp nhà mình một cái, không rõ vì sao anh lại dành cho cô Tô này nhiều ưu ái thế.