Chương 218 “Rốt cuộc ông đã làm gì Nhất Niệm…”
- Trang Chủ
- Người vợ câm của Tiêu tổng - Dư Kiều (full)
- Chương 218 “Rốt cuộc ông đã làm gì Nhất Niệm…”
Dư Văn Xương hơi nghiêng người lên phía trước để nhìn Dư Kiều, ánh mắt ông ta bất động như thể muốn khẳng định xem người trước mặt có đúng là con gái mình hay không.
Dư Kiều ngồi dựa vào tường, miệng cô bị dán miếng băng dính to, mái tóc dài bung xoã bên vai, nhưng đôi mắt đen lại sáng kỳ lạ.
“Văn Xương, ông phí lời với nó làm gì, thời gian của mình có hạn thôi…”
Triệu Như sốt sắng nói.
Dư Văn Xương chầm chầm ngồi thẳng người, sau đó nhìn Dư Kiều từ trên cao rồi ngạo mạn nói: “A Kiều, nể tình cha con, nếu con đã thoát chết trong vụ hoả hoạn năm xưa thì lần này, bố sẽ cho con một con đường sống, nhưng phải xem con có cần không…”
“Mà thật ra con cũng không có quyền lựa chọn đâu, giờ con cũng đã làm mẹ rồi thì phải suy nghĩ cho sự an nguy của con cái, đúng không?”
Dư Văn Xương nhìn Nhất Niệm đang ngủ say rồi nói: “Nhìn đi, cháu ngoại của bố đáng yêu biết bao. A Kiều, chắc con không nỡ nhìn nó bé thế đã bị ném xuống biển cho cá ăn đâu nhỉ?”
Dư Kiều luôn lạnh lùng suốt nãy giờ cuối cùng đã nổi giận, cô hung hăng nhìn Dư Văn Xương. Nếu có thể, cô thật sự muốn ăn tươi nuốt sống ông ta.
“Bố biết, năm xưa bố đã không phải với mẹ con con. Nhưng dù sao thì bố cũng vì tương lai của nhà mình thôi. Con thấy đó, bây giờ chị con đã là bà chủ nhà họ Tiêu rồi, còn sinh được cháu đích tôn cho nhà họ nữa. Nhà họ Dư chúng ta cũng đã khác xưa, nếu con chưa chết và đã có con rồi thì chắc hẳn cũng muốn được hai mẹ con được bình yên sống hết đời. Thế này đi, bố cho con một triệu, con hãy dẫn con bé rời khỏi đây. Chỉ cần con hứa sẽ không bao giờ quay về nữa, bố cũng thề với con là sẽ không làm hại con gái con… con thấy sao?”
Dư Văn Xương nói xong thì ra hiệu cho thuộc hạ tháo băng dính miệng cho Dư Kiều: “Nếu con đồng ý thì tấm chi phiếu này sẽ là của con”.
Dư Văn Xương lấy một tấm chi phiếu trong túi ra rồi ném trước mặt Dư Kiều: “Hai mẹ con cô nhi quả phụ chắc cũng sống không dễ dàng gì, nếu con dùng tiết kiệm thì ngần này đủ nuôi lớn con gái đấy”.
Dư Kiều nhìn tờ chi phiếu bay xuống đất rồi cong miệng cười.
“Con cười gì?”, Dư Văn Xương ghé sát mặt tới.
Ông ta đã bị rượu bào mòn cơ thể, mặt mũi thì phù thũng, đôi mắt vẩn đục, người cũng béo ra, cái bụng bia to bự, không còn một nét nho nhã nào của ngày xưa nữa.
Đúng là nhà họ Dư bây giờ lên như diều gặp gió, từ cách ăn vận của ông ta cùng Triệu Như có thể thấy được điều này. Nhưng cái thói thô bỉ, ích kỷ của họ thì đã ăn sâu vào xương tuỷ.
“Dư Văn Xương”, Dư Kiều chầm chậm lên tiếng, sau đó ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt, đây chính là bố đẻ của cô.
“Con muốn nói gì”.
“Ông biết không?”, ý cười trong mắt Dư Kiều càng đậm hơn: “Con chuột cống thì mãi mãi vẫn là chuột cống, dù nó có mặc long bào rồi sống trong cung điện thì vẫn là loài sinh vật khiến người ta ghét bỏ nhất. Dư Văn Xương… ông chính là loài chuột ấy, dù giờ ông đang tắm trong ánh hào quang nhưng sự thô bỉ, đê hèn thì đã ngấm trong xương ông rồi, không loại bỏ được đâu”.
“Mày im mồm ngay cho tao! Con khốn! Mày cũng khốn nạt hệt con mẹ mày!”
Dư Văn Xương nổi trận lôi đình rồi tát cho Dư Kiều một cái, Dư Kiều không né đi nên ăn trọn cái tát vào mặt, ngay sau đó một nửa bên mặt của cô đã sưng phù.
“Dư Văn Xương, sau cái tát này thì tôi với ông không còn quan hệ gì nữa hết!”
“Mày nghĩ hay quá nhỉ! Mày là con tao, tao muốn mày sống hay chết thì mày đều phải nghe lời”.
Dư Văn Xương chỉ vào mặt Dư Kiều rồi lạnh giọng nói: “Mày với con mẹ mày đúng là một khuôn đúc ra, lúc nào cũng coi thường tao. Nhưng tao sẽ cho mẹ con mày thấy tao thăng hoa thế nào, mày bảo tao là con chuột dưới cống ư? Mày với con mẹ mày mới là chuột cống! Bốn năm trước, tao đã bóp chết được mẹ con mày thì giờ cũng vậy thôi…”
“Ông đừng có mơ, tôi nói cho ông biết. Nếu sau tối nay, tôi với Nhất Niệm được bình an xuống khỏi du thuyền thì mọi chuyện ông, Triệu Như và Dư Tiêu Tiêu làm bốn năm trước sẽ phơi bày trước mặt mọi người…”
“Giỏi, mới bốn năm mà mày đã khá lên trông thấy đó!”
Triệu Như cười khẩy một tiếng, song vẫn không chút lo sợ nói: “Nhưng làm gì cũng phải có bằng chứng, mày ngây thơ quá rồi!”
“Nếu các người không tin thì cứ thử đi, tôi và Nhất Niệm mà chết thì ba người cũng chôn cùng, vậy coi như huề”.
Giọng điệu của Dư Kiều rất kiên định, điều này khiến Triệu Như bắt đầu đắn đo.
Nhưng sau bốn năm, mọi dấu vết đã bị xoá hết, bệnh của Tiêu Định Bân cũng đã khỏi, dù Dư Kiều có bằng chứng thì cũng không thể gây sóng to gió lớn được.
Tuy nhiên tình cảm mấy năm qua của Tiêu Định Bân và Dư Tiêu Tiêu không mấy đặm đà, đúng là không nên có thêm sóng gió.
Triệu Như biến sắc mặt rồi nhìn sang Dư Văn Xương.
Thời gian không còn sớm nữa, pháo hoa đã sắp bắn xong.
“A Kiều”, Dư Văn Xương chợt nói, lúc này giọng điệu đã dịu hơn hẳn: “Nếu con chưa chết thì chắc mẹ con cũng còn sống, chắc giờ cuộc sống của bà ấy êm đềm lắm. Con không muốn mẹ mình lại phải chịu khổ đâu nhỉ?”
“Đương nhiên”.
“Con cầm tờ chi phiếu này đi, nó sẽ giúp mẹ con sống tốt hơn. Sau tối nay, mẹ con con sẽ an toàn rời khỏi đây, nhưng…”
Dư Văn Xương khom người xuống rồi chợt lạnh giọng nói: “Ban nãy lúc người của bố bắt con gái con đã cho nó uống một thứ”.
Dư Kiều trợn trừng mắt: “Dư Văn Xương, ông mà làm gì con gái tôi, chính tay tôi sẽ giết ông”.
“Yên tâm, không nguy hiểm đến tính mạng đâu. Nhưng con cũng biết đấy, nhà ông ngoại con làm y nhiều năm, sau khi họ chết, bố đã lấy được khá nhiều đồ hay trong kho của họ”.
Dư Văn Xương cười khẽ nói: “Con biết thừa ông ngoại con siêu thế nào rồi mà…”
“Rốt cuộc ông đã làm gì Nhất Niệm…”
Dư Kiều cố kìm nước mắt rồi nhìn về phía con gái đang ngủ say, cô thật sự muốn cắn chết Dư Văn Xương. Ông ta không phải là người, mà là loài cầm thú.
“Đừng lo, không chết được đâu. Chỉ cần con nghe lời, cầm tiền rồi rời khỏi đây, không bao giờ trở lại nữa thì đương nhiên con bé cũng bình an vô sự”.
“Sao tôi tin ông được? Dư Văn Xương, sao tôi có thể tin loài không bằng súc sinh như ông chứ?”
“Con còn sự lựa chọn khác à?”
Dư Văn Xương lấy một cái bình trắng ra đưa cho Dư Kiều: “Trong này có sáu viên thuốc, mỗi khi con gái con đau bụng thì cho nó uống một viên. Khi nào con chịu rời khỏi đây thì bố sẽ cho người mang thuốc giải đến”.