Chương 217 “Tôi rất quý Nhất Niệm”.
Sự thật là cô chưa từng nhận lời yêu của học trường Tống Vấn, cũng chưa từng dùng chiêu lạt mềm buộc chặt với ai.
Sự thực là người được coi là chồng sắp cưới của cô – Triệu Cường chỉ là công cụ mà mẹ con Dư Tiêu Tiêu dùng để chơi chiêu với cô.
Chân tướng là cô chỉ cảm thấy biết ơn và tôn trọng với Tiêu Bình Sinh, chứ chưa từng có ý quyến rũ anh ấy.
Sự thật là từ đầu đến cuối, trong lòng cô chỉ có anh.
Nhưng anh lại chưa từng tin một đứa câm dở như A Kiều, tin tưởng một người không thể biện hộ và giải thích cho mình, mà chỉ biết ngậm đắng nuốt cay.
“Chồng sắp cưới của cô ấy không tốt đẹp gì, tôi cũng từng bảo cô ấy bỏ đứa bé đi. Cô ấy làm việc ở nhà tôi cũng biết điều, lại chăm chỉ nên tôi đã nói chỉ cần biết giữ phận thì tôi sẽ tìm cho cô ấy một người đàn ông tốt…”
“Anh Tiêu”.
Dư Kiều không thể nghe tiếp được nữa, cô lên tiếng cắt ngang lời anh: “Xin lỗi, giờ tôi có việc phải đi rồi”.
Dứt lời, cô quay người rời đi, sau đó nhanh chóng giơ tay lên lau nước mắt.
Lúc cô quay lại thì vẻ mặt đã bình thường như không có gì xảy ra: “Mấy ngày qua, Nhất Niệm đã phiền mọi người nhiều rồi, cũng may tối nay là duy thuyền quay về bờ…”
“Tôi rất quý Nhất Niệm”.
Dư Kiều mỉm cười nói: “Dù sao thì cũng cảm ơn vợ chồng anh”.
Dư Kiều cúi người xuống: “Tôi xin phép!”
Cô quay người đi, gió biển thổi tung làn váy, khiến chiếc váy ôm sát vào vòng eo manh mải của cô.
Tiêu Định Bân lại nhớ đến A Kiều, cô cũng có dáng người thanh mảnh như vậy nên trông rất đáng thương.
“Cô Tô”.
Tiêu Định Bân khẽ gọi, Dư Kiều khựng lại nhưng không quay đầu, sau đó cô cất bước đi tiếp, chẳng mấy đã biến mất khỏi tầm nhìn của Tiêu Định Bân.
Chim hải âu tung cánh bay che kín bầu trời.
Thật ra, ban nãy anh có lời khác muốn nói, nhưng lại chẳng thốt được nên lời. Có lẽ cả đời này anh cũng không còn cơ hội để giãi bày nữa.
Dù A Kiều có như thế nào thì anh cũng không phủ nhận được một điều là cô luôn giữ một vị trí nho nhỏ trong tim anh.
Anh càng không thể phủ định rằng lúc hôn cô, anh đã rung động.
Lúc cô tỉnh dậy rồi ôm chầm lấy anh trong phòng sách, anh cảm thấy rất thích.
Khi cô nấu nướng cho anh ăn, cơm bưng nước rót, hay khi dẫn anh đi đường, anh thường cố ý tỏ ra mất kiên nhẫn. Nhưng thật ra, điều anh mong chờ là con đường có thể dài ra, bữa ăn cũng sẽ ăn mãi không xong.
Nếu cô không đính hôn với Triệu Cường và mang thai con của hắn thì…
Không, kể cả về sau cô bỏ đứa bé ấy đi thì anh vẫn chấp nhận được.
Anh sẽ chăm sóc cô thật tốt, để cuộc đời của cô trôi qua suôn sẻ hơn. Không đến mức về sau lại mất một cách bất ngờ cùng với đứa bé chưa chào đời như vậy.
Những điều này đã trở thành bí mật sâu thẳm trong trái tim anh sau khi cô mất.
Anh là người thừa kế của nhà họ Tiêu, cũng là bố của Tiêu Dự An, chồng của Dư Tiêu Tiêu.
Dù anh chưa từng yêu Dư Tiêu Tiêu, nhưng những chuyện bên trên là sự thật không thể thay đổi được.
Cô nàng A Kiều bị câm ấy vừa khiến anh ghét bỏ, vừa làm anh động lòng.
Thời gian cứ thế trôi đi, không còn ai nhớ đến cô nữa.
Ngay tới anh chắc cũng sẽ hoàn toàn lãng quên cô vào một ngày nào đó thôi.
Tiêu Định Bân châm một điếu thuốc, cho tới khi thuốc cháy hết thì anh mới rời đi.
Du thuyền sẽ cập bến vào sáng mai.
Chín giờ sẽ bắt đầu tổ chức bắt pháo hoa trong hai tiếng.
Nhất Niêm mong chờ tiết mục này đã lâu, chưa đến chín giờ mà cô bé đã háo mức đến mức chạy lên boong thuyền, Dư Kiều luôn trông chừng cô bé vì sợ cô bé đi lạc trong đám đông.
Khi tiết mục bắn pháo hoa chuẩn bị bắt đầu, Nhất Niệm chợt nhận được điện thoại của Tiêu Dự An, cậu bé mời cô bé lên chỗ mình xem pháo hoa. Ở chỗ đó ít người, rất an toàn, cậu bé đã nhờ Tống Kiều xuống đón Nhất Niệm rồi.
Dư Kiều dẫn Nhất Niệm cùng niềm vui hân hoan rời khỏi đám đông để chờ Tống Kiều.
Nhất Niệm cuống lên nên Dư Kiều đành dẫn cô bé đi tới thang bộ lên tầng cao nhất để chờ Tống Kiều.
Lúc này, mọi người đều tập trung ở boong thuyền nên ở đây không có ai. Để màn bắn pháo hoa thêm đặc sắc, đèn ở đây đã được tắt hết. Lúc Dư Kiều đi tới chỗ khuất thì chợt giật mình rồi nắm chặt tay Nhất Niệm.
Song, đúng lúc này, cô lại nhìn thấy một cái bóng dài. Cô nhanh chóng quay đi, nhưng lại có mấy người ở phía sau lặng lẽ che miệng và mũi của cô lại.
Sau đó, Nhất Niệm cũng bị bịt miệng bế lên, hai mẹ con cô đã bị đưa vào một khoang tàu đóng chặt gần đó.
Lúc cửa đóng lại, pháo hoa đã bắn lên trời, mọi người hoan hô rất lớn.
Cùng lúc đó, Tống Kiều cũng xuất hiện ở gần đấy.
Anh ta nhìn quanh nhưng không thấy Dư Kiều và Nhất Niệm đâu nên đành gọi cho cô.
Điện thoại của Dư Kiều rung lên bần bật trong khoang tàu đóng kín, mấy người kia không tắt máy của cô mà chỉ tắt tiếng rồi mặc cho nó rung.
Tống Kiều gọi lại lần nữa nhưng không có ai nghe máy, anh ta nghĩ chắc tại ồn quá nên Dư Kiều không nghe thấy chuông điện thoại. Lúc này, mọi người đang rộn rã xem pháo hoa, tiếng hoan hô của phụ nữ và trẻ em như tiếng sóng biển. Tống Kiều tìm hai mẹ con Dư Kiều thêm một lúc, nhưng mãi không thấy đâu nên đành về báo cáo lại tình hình.
Dư Kiều tuyệt vọng nhìn chiếc điện thoại im lặng, tia hi vọng mong manh cuối cùng đã hoàn toàn tan biến.
Không biết những người kia đã làm gì Nhất Niệm, cơ thể nhỏ bé của cô bé nằm co ro dưới sàn, hình như đã ngủ say.
Trong khoang thuyền tối đen, khoảng năm phút sau lại có vài người đi vào.
Lúc này, mắt của Dư Kiều đã dần thích ứng được với bóng tối, cô lờ mờ nhìn rõ mặt của những người đó.
“Mở đèn lên”.
Triệu Như lên tiếng. Khi Dư Kiều nghe thấy giọng nói này, cô chợt bình tĩnh lại.
Khi đèn toả sáng, Dư Kiều hơi nhắm mắt lại, ánh sáng bất ngờ khiến cô chưa thể thích ứng được.
“Con… là A Kiều thật à?”
Đây là câu hỏi của Dư Văn Xương.
Thật là bi thương, một người bố mà lại hỏi con gái ruột của mình một câu như vậy.
Nhưng Dư Kiều lại nghe ra, ý của ông ta thực chất là “Sao mày vẫn chưa chết?”
“Giờ… con nói được rồi ư?”, Dư Văn Xương vẫn có vẻ chưa thể tin được.
Năm đó, tuy ông ta không đích thân kiểm tra hai thi thể kia, nhưng luôn khẳng định là hai mẹ con yếu ớt đó không thể mọc cánh mà bay được. Dẫu sao, biệt viện ấy cũng là của nhà họ Dư, tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của ông ta.