Chương 215 “Tôi đương nhiên còn nhớ”.
- Trang Chủ
- Người vợ câm của Tiêu tổng - Dư Kiều (full)
- Chương 215 “Tôi đương nhiên còn nhớ”.
Nhưng nhìn dáng vẻ của cô ta lúc này, Tiêu Dự An cơ hồ có chút buồn bã.
“Dự An, phải làm thế nào mới khiến con để ý đến mẹ…”
Dư Tiêu Tiêu che mặt thấp giọng khóc.
“Tiêu Dự An, cậu không thể đối xử với mẹ như vậy, đây là mẹ của cậu, đứa trẻ nào cũng phải yêu thương bảo vệ mẹ của mình!”
Khuôn mặt nhỏ của Nhất Niệm đanh lại, cô bé cảm thấy Tiêu Dự An làm vậy là không đúng, rất là sai!
Tiếng khóc của Dư Tiêu Tiêu càng lớn hơn, cô ta nức nở vô cùng đáng thương.
“Đừng khóc nữa!”, Tiêu Dự An đột nhiên nói, Dư Tiêu Tiêu ngừng khóc, cô ta ngước đôi mắt ướt nhòe nhìn Tiêu Dự An: “Dự An?”
Mặt Tiêu Dự An vẫn không đổi sắc, nhưng vẫn đưa tay lên lau nước mắt cho Dư Tiêu Tiêu: “Buổi tối con muốn ăn thịt bò”.
Dư Tiêu Tiêu như thể không ngờ được Tiêu Dự An sẽ thay đổi thái độ, toàn thân phấn khích đến mức gần như không nói nên lời, mãi cho đến khi Tiêu Dự An nắm tay Nhất Niệm tiến ra cửa, cô ta mới vui vẻ đáp lại: “Ôi chao, được rồi, buổi tối mẹ sẽ làm thịt bò cho con, tự tay mẹ sẽ làm…”
Tiêu Dự An không nói thêm lời nào, mở cửa đi ra ngoài.
Nhất Niệm lại quay đầu cười tít mắt với Dư Tiêu Tiêu, ngọt ngào nói: “Tạm biệt dì!”
Cánh cửa đóng lại, nét vui mừng trên mặt Dư Tiêu Tiêu cũng dần thu lại.
Mẹ nói không sai, cho dù tính cách Tiêu Dự An có kì quái và trưởng thành đến đâu thì nó vẫn chỉ là đứa trẻ bốn tuổi, chỉ cần cô ta dụng tâm, chắc chắn sẽ có khả năng thay đổi thế cục này.
Dư Tiêu Tiêu quay đầu nhìn phòng bếp, có lẽ tối nay sẽ làm mỳ thịt bò cho Tiêu Dự An, đây là một cơ hội hiếm có.
…
Tiêu Định Bân tắt video trước mặt, ngẩng đầu nhìn Giang Nguyên: “Tối qua bị ngắt điện khoảng hai mươi phút, từ camera giám sát cho thấy không có người thứ ba bước vào phòng tôi trong vòng hai mươi phút đó”.
Giang Nguyên gật đầu: “Chính xác là vậy, chúng tôi đã kiểm tra kĩ tất cả camera giám sát dẫn lên tầng 2, vào khoảng thời gian đó, xác thực không có ai ra vào”.
Tiêu Định Bân khẽ gật đầu, sau hai mươi phút đồng hồ, Giang Nguyên, Tống Kiều cùng những người khác đã nhanh chóng lao vào phòng, anh vẫn còn đang ngủ thiếp đi trên tấm thảm.
Giang Nguyên cẩn thận quan sát mới phát hiện khóe miệng anh có vết máu, ban đầu anh còn nghĩ do đột ngột mất điện nên khiến bệnh cũ tái phát, sau đó không cẩn thận bị thương, nhưng sau khi bác sĩ Du kiểm tra lại cẩn thận, lại không phát hiện vết thương nào trên người anh, trên miệng cũng không hề bị thương.
“Giang Nguyên, cậu có còn nhớ lần xảy ra sự cố ở quán bar vào bốn năm trước không?”
“Tôi đương nhiên còn nhớ”.
“Lúc các cậu tìm thấy tôi ở quán bar, có phải cũng giống như đêm hôm trước không?”
Giang Nguyên gật đầu: “Đúng vậy”.
Tiêu Định Bân từ từ đứng dậy: “Nhưng đêm qua trong phòng tôi, ngoại trừ Dự An, cũng chỉ có Tô Kiều”.
Giang Nguyên đột nhiên ngẩng đầu, là cấp dưới đáng tin cậy nhất của Tiêu Định Bân, anh ta đương nhiên biết mọi thứ liên quan đến Tiêu Định Bân, sự cố ở quán bar bốn năm trước, mấy người thân cận bọn họ đều biết, là mợ Tiêu bây giờ – trước kia là cô Dư đã cứu cậu chủ.
Tuy bây giờ Tiêu Định Bân đã có thể phục hồi lại bình thường, nhưng cũng không thể quên được việc mợ chủ đã liều mạng truyền máu cứu cậu chủ trong những năm đó.
“Cậu đi điều tra cô Tô Kiều đó một chút!” Tiêu Định Bân nhìn Giang Nguyên: “Không cần vội, bất cứ việc gì cũng phải điều tra từng bước cẩn thận”.
Tim Giang Nguyên đập như đánh trống, lập tức đáp lời: “Vâng”.
…
Đến giờ ăn tối, Tống Kiều đưa hai đứa nhỏ trở về, Nhất Niệm còn xách theo một cái xô nhỏ đựng tôm hùm, là do đoàn thủy thủ thấy họ đứng trên boong tàu xem đánh bắt tôm hùm đã tặng cho họ.
Tống Kiều gọi điện cho Dư Kiều, nói rằng đợi sau khi ăn tối xong sẽ đưa Nhất Niệm về.
Nhìn xô tôm hùm này, hai đứa trẻ đều không nỡ ăn, Tống Kiều đành tìm một cái bể cá thả chúng ở trong đó, Nhất Niệm cầm một chiếc lưới nhỏ bắt tôm hùm, chơi rất vui vẻ, Dự An đối với loại trò chơi trẻ con này không mấy hứng thú, nhưng thấy Nhất Niệm chơi vui, cậu cũng chơi cùng với cô bé.
Dư Tiêu Tiêu cho đầu bếp về nghỉ ngơi, còn mình thì ở nhà bếp làm mỳ thịt bò, lúc Tiêu Định Bân về, liền thấy một khung cảnh rất đẹp mắt.
“Mỳ thịt bò đã làm xong, các con đi rửa tay trước rồi ra ăn”.
Dư Tiêu Tiêu từ trong nhà bếp ló đầu ra nói với hai đứa nhỏ.
Vừa dứt lời, đã nhìn thấy Tiêu Định Bân, Dư Tiêu Tiêu giật thót, lập tức tỏ vẻ hơi sợ hãi nói: “Định Bân, anh về rồi… là Dự An nói muốn ăn thịt bò em làm, nên em mới cho đầu bếp nghỉ…”
Tiêu Định Bân có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu.
Dư Tiêu Tiêu lúc này mới thả lỏng đôi chút “Vậy em đi cắt thịt bò…”
Lúc hai đứa nhỏ trở lại nhà ăn sau khi đã rửa tay, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Dư Tiêu Tiêu phát ra từ trong bếp, Tiêu Định Bân đứng dậy đi vào bếp, Nhất Niệm cũng kéo Dự An chạy vào.
Tay Dư Tiêu Tiêu chảy rất nhiều máu, ngay cả chiếc khăn dùng để bụm vết thương cũng ướt sũng.
“Dự An… mẹ cậu chảy máu rồi!”, Nhất Niệm sợ hãi không dám nhìn, Tiêu Dự An mím môi, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Khi Tiêu Định Bân khử trùng và băng bó tay cho cô ta, vẻ mặt của Tiêu Dự An rất nghiêm túc, cho đến khi vết thương của Dư Tiêu Tiêu ngừng chảy máu, cậu bé mới thả lỏng.
“Mấy ngày tới đừng làm gì hết, vết thương khá sâu, đừng đụng vào nước…”
“Mỳ làm sắp nấu xong rồi…”, Dư Tiêu Tiêu mắt ửng đỏ nhìn Tiêu Định Bân: “Khó khăn lắm Dự An mới muốn ăn mỳ em làm, để em nấu cho xong đã…”
Cô ta nói xong muốn đứng dậy, Tiêu Định Bân lại giữ lại: “Nghỉ ngơi một lúc đi, để anh làm”.
“Nhưng mà Dự An…”, Dư Tiêu Tiêu cúi thấp đầu, từng giọt nước mắt rơi xuống: “Có phải em rất vô dụng, ngay cả làm một bát mỳ thịt bò cũng để cắt vào tay… Em thực sự không phải là người mẹ tốt…”
Một bàn tay nhỏ nhắn khẽ lau đi giọt nước mắt trên mặt cô ta, Dư Tiêu Tiêu kinh ngạc ngẩng đầu, “Dự An…”
“Đừng khóc!”
Dư Tiêu Tiêu ôm cậu bé vào trong lòng: “Được, được, mẹ không khóc, không khóc…”
Dường như Tiêu Dự An vẫn chưa quen với sự gần gũi như vậy, hơi vùng vẫy một chút, nhưng cuối cùng, Dư Tiêu Tiêu vẫn ôm chặt cậu bé.
…
Ngày thứ ba, chiếc du thuyền khổng lồ bắt đầu hành trình trở về.
Những vị khách trên tàu có chút tiếc nuối, suy cho cùng, ba ngày vừa rồi là thời gian nhàn rỗi hiếm có, trên du thuyền có đủ loại phương tiện giải trí, môn cờ vua mà nam giới yêu thích, đua ngựa, đấu trường thể thao… đều thuộc hạng cao cấp nhất, còn có khu làm đẹp cho phụ nữ, các cửa hàng boutique sang trọng cao cấp, hàng loạt nhà hàng năm sao đẳng cấp quốc tế, muốn gì có nấy, nói đơn giản nó giống như một thiên đường biển di động.
Trong ba ngày qua Lâm Gia Nam cũng không hề quay lại phòng của Dư Kiều, lúc nói chuyện điện thoại, Dư Kiều cũng không hỏi han đến những vấn đề cá nhân của cô ấy.
Ban ngày Nhất Niệm hầu như đều sẽ đến chơi cùng Dự An, Dư Kiều quả thực có rất nhiều thời gian rảnh rỗi.
Đến ngày thứ ba khi trở về, Dư Kiều ăn xong bữa sáng, Tống Kiều đón Nhất Niệm đi, cô lại không vội rời đi mà đứng hóng gió biển trên boong tàu một lúc, đang tính rời đi thì có một thanh niên rất đẹp trai đã ngăn cô lại.