Chương 214 Mẹ rất nhớ con”.
“Không thể để cho nhà họ Tiêu biết được tất cả những chuyện trong quá khứ, càng không thể để cho Định Bân biết! Mẹ, mẹ hãy giúp con với..”.
Dư Tiêu Tiêu nắm chặt cánh tay của Triệu Như, toàn thân cô ta run rẩy không ngừng.
Nếu như trước kia chỉ là phỏng đoán, thì bây giờ, cô ta đã đã tin đến 80%.
Dư Kiều chưa chết, đứa con gái trong cặp song sinh long phượng trong bụng cô cũng được sinh ra một cách thuận lợi!
Hai mẹ con họ đã trở lại đây, họ muốn đòi lại tất cả những gì đã từng bị cô ta lấy mất.
“Con tỉnh táo lên đi! Sợ cái gì chứ!”. Triệu Như khẽ giọng trách mắng: “Không phải nó dẫn theo cả con gái về đây sao?”
Triệu Như cười khẩy một tiếng: “Bốn năm trước, chúng ta đã nắm trong tay ‘mạng sống’ của Tô Tẩm, bốn năm sau, chúng ta cũng sẽ nắm giữ ‘mạng sống’ của con gái bà ta trong tay. Dù cô ta có bản lĩnh như thế nào, thì cũng sẽ phải ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của chúng ta thôi”.
“Mẹ… ý mẹ là lợi dụng con gái của cô ta?”
Hai mắt Dư Tiêu Tiêu bỗng sáng bừng lên, đúng vậy, cô ta còn sợ cái gì, hiện tại cô ta có địa vị, có thân phận, cùng lắm là chuyện bốn năm trước lại tái hiện lần nữa, có gì phải sợ chứ?
Triệu Như nhìn ra biển cả mênh mông vô tận bên ngoài cửa sổ: “Bây giờ chúng ta đang ở trên cùng một chiếc thuyền, ông trời cũng đang giúp chúng ta. Nếu cô ta biết điều, thu dọn hành lý, ngoan ngoãn rời đi, không bao giờ xuất hiện nữa, thì giữ lại cho cô ta một mạng cũng coi như là để tích đức. Nhưng nếu cô ta không chịu..”.
“Đúng thế, biển cả rộng lớn như vậy, hai người sống sờ sờ mà rơi xuống đó, e là cũng sẽ bị cá ăn sạch cả xương thôi”.
Dư Văn Xương dập tắt tàn thuốc vào trong gạt tàn, trong đôi mắt đục ngầu kia hiện lên ánh nhìn hung ác man rợ.
Vì vinh hoa phú quý, một bước lên mây, trên tay ông ta đã nhuốm không ít máu, nên ông ta cũng chẳng bận tâm, nếu có phải nhuốm máu thêm một nữa.
“Còn nữa, Tiêu Tiêu, con nhất định phải nghĩ cách gần gũi với đứa trẻ Dự An kia. Dù sao thì nó cũng là con trai của con, cũng là hy vọng duy nhất của tương lai nhà họ Dư chúng ta, cũng như nửa đời sau của con. Bây giờ nó mới bốn tuổi, nhân lúc nó con nhỏ, phải nhanh chóng giải quyết vấn đề này, chờ đến khi nó lớn hơn một chút, có lẽ sẽ càng khó khăn phức tạp hơn”
Triệu Như lại dặn dò một lần nữa, Dư Tiêu Tiêu cắn chặt răng: “Con biết rồi, con sẽ tìm cách”.
Khi Dư Tiêu Tiêu trở lại khoang cao nhất của du thuyền, Tiêu Định Bân đã ăn trưa cùng hai đứa trẻ, bây giờ đang xử lý công việc trong phòng sách.
Tống Kiều thì đang trông Tiêu Dự An và Nhất Niệm chơi Rubik trong phòng khách.
Thấy Dư Tiêu Tiêu trở về, Tống Kiều vội vàng đứng dậy, lễ phép nói: “Mợ chủ, cô đã về rồi ạ”.
Dư Tiêu Tiêu khẽ mỉm cười, nhìn Nhất Niệm với ánh nhìn đầy tò mò, khi bắt gặp đôi mắt hạnh nhân sáng trong, đen láy của cô bé, tim Dư Tiêu Tiêu khẽ đập thình thịch.
Hơn nữa, cảnh tượng con bé đáng ghét này và Tiêu Dự An ngồi chơi cùng nhau hòa thuận đến mức bất ngờ, chỉ sợ người nào không biết, nhìn thấy sẽ nghĩ chúng là một cặp anh em song sinh.
“Ô, cô bé này là ai vậy?”
Dư Tiêu Tiêu điều chỉnh lại tâm trạng, hỏi một câu hỏi.
Tống Kiều vội vàng nói: “Là bạn thân ở trường của cậu chủ tên là Tô Nhất Niệm, cậu chủ rất thích chơi với cô bé”.
Trên mặt Dư Tiêu Tiêu làm ra vẻ tò mò: “Thật sao? Chuyện này hiếm thấy đó, Dự An của chúng ta từ nhỏ chưa từng thích ai, cũng không thích chơi cùng các bạn nhỏ khác”.
Dư Tiêu Tiêu vừa nói, vừa chậm rãi đi về phía trước, rồi lại nhìn kỹ Nhất Niệm một cái: “Trông xinh xắn đáng yêu ghê, chẳng trách Dự An lại thích”.
“Chào dì ạ”. Mặc dù Nhất Niệm cảm thấy ánh mắt của dì này nhìn mình có gì đó rất lạ, nhưng cô bé vẫn ngoan ngoãn đứng dậy, lễ phép chào hỏi.
Tiêu Dự An nãy giờ vẫn đang chơi không ngừng tay đột nhiên dừng lại, cậu bé ngước mắt liếc nhìn Dư Tiêu Tiêu một cái, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, không hề có chút ấm áp nào.
Tuy rằng Dư Tiêu Tiêu đã quen nhìn vẻ mặt này của cậu bé, nhưng bị cậu bé nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng như vậy, trong lòng cô ta vẫn khẽ run lên.
Từ đáy lòng không khỏi chửi thầm, quả nhiên là đứa con từ trong bụng con tiện nhân Dư Kiều chui nha, trời sinh đã thích đối đầu với cô ta!
Tiêu Dự An liếc nhìn cô ta, đặt khối Rubik trong tay xuống, kéo theo Nhất Niệm rồi quay người bước ra ngoài.
“Tiêu Dự An, chúng ta làm gì thế?”
Nhất Niệm hơi chút khó hiểu, Tống Kiều cũng vội vàng đi theo: “Cậu chủ, cậu muốn đi ra ngoài sao?”
Tiêu Dự An khẽ gật đầu, chỉ về phía boong tàu bên ngoài cửa sổ, Tống Kiều vội vàng nói: “Được, tôi đi cùng cậu, trên boong tàu có thuyền viên đang câu tôm hùm đó, cậu và Nhất Niệm có thể đi xem một chút..”.
“Dừng lại”. Dư Tiêu Tiêu hơi nheo mắt lại, nhìn bóng lưng Tiêu Dự An: “Tiêu Dự An, mẹ đang nói chuyện với con, con không nghe thấy sao?”
“Mợ chủ…”, Tống Kiều có chút bất an: “Cô cũng biết đấy cậu chủ vẫn luôn như vậy”.
“Vậy sao? Tôi thấy, không phải nó rất thân thiết với cô bé này với cái người lòng dạ khó lường không biết từ đâu chui ra đó sao”.
Dư Tiêu Tiêu cười khẩy một tiếng: “Tống Kiều, cậu lui ra chỗ khác đi, đây là chuyện riêng của nhà họ Tiêu chúng tôi, cậu là người ngoài, đừng nhúng tay vào”.
“Mợ chủ…”
“Còn về phía Định Bân, tôi sẽ đích thân nói với anh ấy, đi ra ngoài đi”. Dư Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn Tống Kiều một cái: “Lời của mợ Tiêu, không phải cậu cũng không nghe đấy cứ, trợ lý Tống?”
Tống Kiều không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi.
“Tiêu Dự An…”. Nhất Niệm cảm thấy có chút sợ hãi khó tả, từ khi sinh ra cô bé đã lớn lên trong một gia đình vô cùng thân thiện hòa thuận, cô bé cũng chưa từng thấy đứa trẻ nào lại xa cách với mẹ mình như vậy.
Hơn nữa, người mẹ này của Dự An, lần đầu tiên nhìn thấy, cô bé đã có cảm giác không được thoải mái.
Tiêu Dự An nắm tay cô bé hơi siết chặt, như muốn an ủi, Nhất Niệm cũng theo bản năng trốn sau lưng Tiêu Dự An.
Dư Tiêu Tiêu nhìn hai khuôn mặt có phần giống nhau ở trước mặt, trong một khoảnh khắc nào đó, cô ta thực sự rất muốn xé xác hai đứa thấp hèn này thành từng mảnh, khiến chúng biến mất hoàn toàn không để lại dấu vết gì trên thế giới này.
Cửa sổ đang mở một nửa, gió biển mát lạnh thổi vào, chiếc váy dài trên người Dư Tiêu Tiêu khẽ tung bay theo gió, trông mềm mại thướt tha một cách khó tả.
Thế nhưng biểu cảm trên khuôn mặt hơi tái nhợt của cô ta lại chẳng ấm áp chút nào.
“Dự An!”
Dư Tiêu Tiêu khẽ hạ giọng xuống, hơi khom người chìa tay về phía cậu bé: “Dự An, đến bên cạnh mẹ được không?”
Tiêu Dự An đứng yên tại chỗ, hàng lông mi đen dày hơi cụp xuống, che khuất đi đôi mắt sáng xinh đẹp của cậu bé, khuôn mặt nhỏ nhắn thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng, bình tĩnh, không có một chút biểu cảm nào.
“Dự An, tâm trạng mẹ không tốt, hơn nữa từ khi mẹ chuyển ra khỏi nhà ở Hoa Nguyệt Sơn, đã lâu rồi mẹ chưa được gặp con… Mẹ rất nhớ con”.
Dư Tiêu Tiêu vừa nói, bên trong hốc mắt, những giọt nước mắt cũng dần lăn xuống: “Cho dù con có không thích mẹ đi chăng nữa, thì con vẫn là con do mẹ sinh ra, con đã sống trong bụng mẹ chín tháng mười ngày, là cục thịt được cắt ra từ người mẹ mà, Dự An…”
Dư Tiêu Tiêu chậm rãi tiến lên hai bước, “Hai ngày nữa, thuyền sẽ cập bến, cha con sẽ lại đưa mẹ đi về biệt viện, mẹ sẽ lại không thể gặp con, Dự An à…”
“Tiêu Dự An, cậu mau qua đó đi, mẹ cậu đang khóc kìa…”. Tiếng khóc, lời nói của Dư Tiêu Tiêu vô cùng lay động lòng người, Nhất Niệm vừa nghe thôi đã thấy trong lòng đau nhói, vội vàng khẽ đẩy Tiêu Dự An.
Tiêu Dự An từ từ ngước mắt lên, nhìn Dư Tiêu Tiêu trước mặt.
Mẹ hình như gầy đi một chút, khuôn mặt vốn dĩ rất xinh đẹp cũng hiện lên vẻ phờ phạc tiều tụy, cậu bé không hề ghét mẹ mình, chỉ là cậu không có cách nào có thể gần gũi mẹ mình được mà thôi.