Chương 144: 0,95% (h)
Sự ma sát ở phía dưới càng lúc càng nhanh và sâu khiến cô tê dại điên người, xuống giọng: “ Chẳng phải anh nói sẽ nhẹ nhàng mà”.
“ Đây là nhẹ nhàng nhất rồi”, anh trả lời như không làm cô hết biết hồi đáp.
Vĩ Thành mút mạnh vào hõm cổ, để lại dấu ấn ửng đỏ tràn ngập mùi tình yêu nồng cháy. Phía dưới đã dần trở nên ẩm ướt, hơi thở cũng dốc hơn. Thiên Kỳ nắm lấy vai anh, bấu víu vào vai áo rồi ngước đôi mắt long lanh nhìn anh: “ E… Em chịu… hết nổi rồi”.
Vừa dứt lời, cả cơ thể cô giật mạnh, tựa đầu vào bờ ngực anh thở dốc. Dưới đũng quần dần lộ ra một mảng ướt, anh lấy tay mình ra rồi thản nhiên nói: “ Em ra nhiều thật”.
“ Anh… Quá đáng lắm!”, cô dung chút sức còn lại để mắng anh.
Một nụ cười tự tin trên môi anh, đây là điều mà anh muốn.
Một lúc sau Mộng Dao và Tử Kỳ trở về thì thấy cả hai đang ngồi ở phòng khách. Thiên Kỳ hỏi han: “ Hai em đi đâu thế?”
“ Em muốn ăn kem nên rủ cậu trai này đi chung, ở gần đây có tiệm kem rất là ngon”, Mộng Dao nhanh nhảu đáp.
Tử Kỳ phản bác: “ Là bà chị kéo em đi chứ không phải rủ”.
Mộng Dao sốc ngang vì nghe cậu gọi mình như thế: “ Bà chị sao? Tôi chỉ lớn hơn cậu có hai tuổi, cậu thế mà lại coi tôi là một bà chị già”.
“ Đó là chị nói, tôi không biết”, cậu hững hờ.
Dường như cả hai không mấy hợp nhau, ngay lập tức ngoảnh mặt đi không hề ưa đối phương.
Vĩ Thành đứng dậy: “ Cũng không còn sớm nữa, anh phải về, Mộng Dao nhờ em”.
“ Ừm”, cô gật đầu cười hài lòng.
Tử Kỳ cũng xin phép: “ Em cũng về nhé chị”.
Cô tiễn hai người ra cửa, Vĩ Thành ngỏ lời: “ Anh đưa em về”.
Cậu không nói gì, chỉ gật đầu rồi đi trước. Thiên Kỳ cười trừ: “ Tử Kỳ đã ủng hộ chuyện của chúng ta rồi, anh đừng quá lo lắng”.
“ Anh hiểu rồi, em nghỉ ngơi sớm đi”. Nói rồi anh nhẹ nhàng đặt môi lên trán, cô cười hạnh phúc.
Thiên Kỳ vào trong nhà thấy Mộng Dao ngồi ở phòng khách, cô nhiệt tình: “ Mộng Dao, chị dẫn em vào phòng”.
Mộng Dao đi theo đến phòng ngủ, đây là căn phòng trống chưa có ai ngủ qua nên rất sạch sẽ, gọn gàng. Cô hài lòng đáp: “ Thời gian này nhờ chị giúp đỡ rồi”.
“ Không có gì! Em cứ tự nhiên đi nhé, có cần gì thì nói với chị”.
Mộng Dao đi đến gần: “ Chị thật sự rất xinh đẹp đó”.
Lời khen của cô khiến Thiên Kỳ bất ngờ, không phải vì chưa từng được khen nhưng lần này lại mang đến cảm giác đầy ẩn ý. Mộng Dao nói thêm: “ Em rất mong chờ mọi chuyện sẽ nhanh chóng kết thúc, em chẳng thích nhìn anh hai trong tình trạng như thế này mãi đâu. Dù như thế nào hãy vẫn ở bên cạnh nhau, vậy nhé… Em buồn ngủ rồi, chúc chị ngủ ngon!”.
“ Chúc em ngủ ngon!”, cô cũng đáp lại rồi cửa cũng đóng.
Thiên Kỳ hiểu được em gái anh nói như vậy là ủng hộ mình, có lẽ cô ấy cũng đã biết một chút gì đó về những gì đã xảy ra.
…
Ở phía dưới chung cư, Vĩ Thành theo kịp Tử Kỳ: “ Để anh đưa em về”.
Cậu quay người lại nghiêm túc: “ Mặc dù tôi đã chấp nhận anh nhưng nếu chị tôi còn gặp nguy hiểm, người đầu tiên tôi tìm đến là anh”.
“ Anh sẽ không để điều đó xảy ra, vì chắc chắn cô ấy sẽ được an toàn”, anh với dáng vẻ nghiêm túc đáp lại.
Tử Kỳ nhìn vào ánh mắt kiên định của đối phương trong vài giây rồi tin tưởng: “ Nói được thì phải làm được”.
…
Trong một phòng chăm sóc đặc biệt của một bệnh viện lớn, bác sĩ đang kiểm tra tình trạng của bệnh nhân. Người đang nằm trên giường không ai khác là Chu Hắc Minh, người bị đánh đập tàn nhẫn và chôn sống ở một nơi hẻo lánh.
Bác sĩ và y tá đi ra thông báo tình trạng của anh với người cứu sống: “ Cô Lý! Với tình hình hiện tại thì tôi e rằng rất có thể bệnh nhân sẽ không tỉnh lại. Anh ấy bị chấn thương nặng ở rất nhiều chỗ trên cơ thể, phần đầu cũng bị tác động”.
Thiên Kỳ hỏi han: “ Liệu có còn cách nào khác không?”
“ Vẫn có thưa cô, nhưng trường hợp đó chỉ chiếm 0,95%. Đó là sự đấu tranh của bệnh nhân”, bác sĩ nói rõ.
Sau khi bác sĩ và y tá rời đi, cô bước vào phòng nhìn Hắc Minh bị Ninh Hinh hành hạ.
Khi nghe Tử Kỳ cảnh báo, cô đã thuê thám tử theo dõi Hắc Minh và Trạch Dương. Vì thám tử báo về việc anh bị bắt cóc nên cô đã đến nơi hoang vắng ấy và đã chứng kiến hết sự việc tàn nhẫn đó.
Ngay sau khi hai tên kia rời đi, cô và thám tử đã đào đất lên và cứu sống Hắc Minh. Cũng may là được cấp cứu kịp thời nên anh mới sống sót, nhưng lại bất tỉnh nhân sự, phần trăm tỉnh lại gần như bằng 0.
…
Công ty Hà Thị đang gặp khó khăn về thị trường, các sản phẩm bị đình lại một nửa vì không xuất ngoại được. Vĩ Thành đang tìm cách giải quyết thì thư ký đi vào báo tin: “ Thưa Hà tổng! Công ty có tin tốt ạ”.
“ Là tin gì?”, anh vừa bận rộn với máy tính vừa hỏi.
Thư ký Châu đưa cho anh máy tính bảng cầm trên tay: “ Phía bên resort Paradise ngỏ ý muốn đầu tư vào Hà Thị với nguồn vốn và cả xuất khẩu thị trường ở Châu Mỹ. Họ không đưa ra bất cứ điều kiện lợi nhuận nào, điều họ muốn duy nhất là anh thưa Hà tổng”.
Anh nghi hoặc: “ Họ muốn tôi làm gì?”
“ Đơn giản là một bữa tối tại khu nghỉ dưỡng ở thành phố Bắc Hải vào cuối tuần này”, thư ký thông tin.
Từ đây đến đó còn 3 ngày, rốt cuộc là tại sao lại có điều kiện đơn điệu như vậy.
Thư ký Châu nói thêm: “ CEO của Paradise trước đến nay chưa hề lộ diện, ngay cả nhân viên cũng không biết người ấy là nam hay nữ”.
“ Gọi điện nói với họ tôi sẽ đến, nhưng nguồn vốn đó hãy để sau khi bữa tối kết thúc”, anh yêu cầu.
“ Vâng thưa Hà tổng!”.
Vĩ Thành tò mò về thân phận của người này hơn là vốn đầu tư. Lần đầu anh nghe có người hợp tác mà không cần lợi nhuận hay điều kiện có giá trị. Một bữa ăn… xem ra phải đi một chuyến rồi.