Chương 114 - Tai nạn giao thông
Anh ngồi xuống ghế hỏi han: “ Cô còn đau không?”
“ Một chút… Có lẽ ngày mai sẽ hết ấy mà”.
Cô nhìn anh cảm thấy có lỗi: “ Phiền anh quá! Đang vui mà phải đưa tôi đến bệnh viện, đáng lẽ tôi nên cẩn thận hơn”.
“ Không có gì! Cô không ảnh hưởng gì nhiều là tốt rồi”, anh yên lòng.
Nhớ lại dáng vẻ lo lắng của anh khi mình bị thương, cô bật cười. Anh thấy vậy liền hỏi: “ Cô cười gì đó?”
Rachel đáp: “ Tôi nghĩ đến chuyện vừa rồi… Tôi chỉ là bạn bè bình thường thôi mà anh đã lo sốt vó đến vậy, không biết nếu là bạn gái thì sẽ như thế nào đây? Chắc còn lo hơn thế này nữa”.
“ Tôi cũng không biết nữa”, anh cười buồn.
“ Hay là chúng ta thử hẹn hò xem sao?”, cô tự tin đề nghị khiến anh bất ngờ..
“ Tôi độc thân, anh độc thân, tại sao lại không thử?”, cô tiếp tục tấn công.
Diệc Thần mỉm cười: “ Cô đang đùa đấy sao?”
Cô thẳng thắn đáp: “ Lần này thì là thật… Chuyện đêm hôm đó chúng ta vẫn còn chưa xong, anh có muốn tiếp tục không?”
Cảnh tượng đưa nhau vào phòng và hôn hít được gợi lại, cái cảm giác môi chạm môi ám muội khiến anh hừng hực trong người. Diệc Thần bối rối đứng lên: “ Cũng trễ rồi, cô nghỉ ngơi sớm đi nhé”.
Anh quay đi được vài bước thì cô nhìn xuống nhớ ra cái áo vest ngoài nên đứng lên đuổi theo: “ Diệc Thần! Áo của… ưm~”.
Vì chân đang bị thương nên khi chạm đất thì bị ảnh hưởng mà đau rát. Nghe tiếng rên, anh quay người lại đỡ lấy ngay lúc cô mất thăng bằng. Cả hai cứ thế chạm vào nhau, người ngước mắt lên, người nhìn xuống. Không gian yên tĩnh, chỉ có sự lan tỏa của hương vị tình yêu vừa chớm nở.
Ánh mắt say đắm, hai người từ từ tiến đến và nhẹ nhàng trao cho nhau nụ hôn còn e ấp. Một cái chạm môi vài giây rồi dứt ra, ánh nhìn vẫn là không rời đối phương.
“ Như thế này liệu có ổn không?”, anh thì thầm, vẫn tôn trọng hỏi ý cô trước.
Rachel thả chiếc áo xuống sàn, nhắm mắt và vòng tay ôm cổ anh hôn mãnh liệt. Anh cũng không e dè như ban đầu mà siết chặt lấy eo nàng, kéo sát vào người mình.
Cả hai vừa hôn vừa di chuyển vào phòng ngủ, anh ôm cô nằm xuống chiếc giường lớn êm ái, chàng trên nàng dưới thật ám muội.
Diệc Thần dứt môi, nhìn vào đôi mắt long lanh ấy: “ Tôi có chút lo lắng”.
“ Lần đầu sao?”
Anh phủ nhận hỏi ngược: “ Nhìn tôi giống như là lần đầu à?”
Biểu hiện nhạy cảm này không thể qua mắt Rachel, cô cười nhẹ vuốt ve khoé môi anh đáp lại: “ Vậy… để tôi dạy anh”.
Ngay sau đó từng món đồ trên người lần lượt rơi xuống dưới sàn, bây giờ chỉ còn hai cơ thể trần như nhộng vận động trên giường.
Cả hai đều tận hưởng, trải qua một đêm dài ân ái hoà vào nhau.
….
Sáng sớm hôm sau, Thiên Kỳ thường lệ chuẩn bị rời nhà để đi làm. Cô ung dung xuống bãi đổ xe và lái đi.
Vừa rời nhà không lâu đến ngã tư đường, đèn xanh bật lên cô liền đạp ga cho xe đi. Đột nhiên một chiếc xe bên tay phải lao vào va chạm mạnh khiến Thiên Kỳ sững người, chiếc xe mất lái tông thẳng vào cột đèn phía trước.
Người gây ra tai nạn không ai khác chính là Mộc Hoa, cô hoảng sợ nhanh chóng lái xe khỏi hiện trường.
Thiên Kỳ với đầu chảy máu, không biết chết sống đang nằm bất động trong xe. Người dân thấy tai nạn lập tức gọi cảnh sát và xe cứu thương đến đưa cô vào bệnh viện.
Mộc Hoa lái xe đến điểm hẹn, ở tại đây gặp Ninh Hinh. Người phụ nữ này đã cho người theo dõi và biết được chính thư ký đã hành động.
“ Làm tốt lắm! Đây là phần còn lại”, Ninh Hinh đưa cho thư ký một phong bì dày cộm.
Khi này đầu óc Mộc Hoa trống rỗng, cô sợ đến xanh cả mặt mày: “ Nếu tôi bị phát hiện thì phải làm sao? Tôi không muốn bị bắt đâu phu nhân”.
Ninh Hinh nhếch môi: “ Yên tâm! Cô cứ nghe lời tôi, không ai có thể bắt cô đâu, tôi sẽ lo liệu”.
Mộc Hoa nhận tiền và lái xe đi, chưa được bao xa thì ở đây Ninh Hinh đã gọi điện cho ai đó: “ Hành động đi… Tất cả tốt nhất nên đi vào dĩ vãng”.
Ở trên con đường vắng, thư ký Triệu thấy phía trước có một chiếc xe màu đen đậu giữa đường. Cô đợi không nổi nên đành xuống xe xem tình hình. Bỗng có người đàn ông ở phía sau đi tới chụp thuốc mê khiến cô ngất lịm. Anh ta bế cô vào bên trong, một người khác lái xe cô đi theo.
Chiếc xe đậu ở gần bờ sông, người đàn ông ném cô xuống dưới, dàn dựng hiện trường như là một vụ tự sát rồi thản nhiên rời đi. Trong xe còn để lại một bức thư tuyệt mệnh vì trả thù nên muốn giết người, sau đó hối hận việc đâm xe hại Cẩn Du nên tự kết liễu đời mình.
Xong việc thì người đàn ông gọi báo tin cho Ninh Hinh: “ Mọi chuyện đã xong”.
“ Tốt! Số tiền đó là của các anh”.
Số tiền vừa đưa cho Mộc Hoa sau lại là tiền thưởng cho hai người giết cô.
….
Quay lại với tình hình của Thiên Kỳ, cô được đưa vào phòng cấp cứu. Người đầu tiên được báo là Trạch Dương, dù sao thì danh tính của cô hiện tại đang là Ngô Cẩn Du.
Một lúc sau, Trạch Dương và Tử Kỳ chạy đến bệnh viện. Lúc này trong phòng cấp cứu, bác sĩ vẫn đang cực lực phẫu thuật.
Vĩ Thành biết tin cũng ngay lập tức chạy đến, vừa đúng lúc bác sĩ và y tá đi ra báo cáo kết quả: “ Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch nhưng hiện tại sức khỏe vẫn còn yếu, hôn mê sâu. Nếu sau 7 ngày bệnh nhân tỉnh lại thì có khả năng sẽ hồi phục. Còn ngược lại, cô ấy phải nằm như vậy suốt cả quãng đời còn lại”.
Lời thông báo như một trận sét giáng xuống đầu Vĩ Thành, anh không nói được gì, khoé mắt đỏ hoe.
Cánh cửa mở ra, Thiên Kỳ được đẩy ra ngoài. Mọi người đi theo bên cạnh, nhìn xuống gương mặt nhợt nhạt, Vĩ Thành không khỏi xót xa. Tử Kỳ thì không kìm được nước mắt, vừa theo vừa gọi: “ Chị! Chị tỉnh lại đi mà!… Chị à!…”.
Y tá đẩy giường bệnh vào phòng hồi sức, tạm thời không cho bất cứ người thân vào để theo dõi tình hình.
Lúc này có hai người cảnh sát đi đến: “ Xin chào! Vụ tai nạn của Ngô Cẩn Du chúng tôi đã có kết quả điều tra. Xin hỏi ai ở đây là Hà Vĩ Thành?”
“ Là tôi”, anh lên tiếng.