Chương 2922: Tham chiến
Trần Bình nhìn thấy vẻ mặt nóng lòng muốn thử của mọi người, anh cũng không nhịn được mà lắc đầu đầy bất đắc dĩ.
Nếu anh đã đến đây rồi, tất nhiên là muốn tham dự một trận.
Cho dù đám người này không yêu cầu mình thì anh cũng sẽ để cho bọn nhỏ nhà mình đi dự thi thôi.
Rất nhanh mọi người rất hưng phấn tiến đến bảo danh, mỗi người đều lấy được một bảng tên thuộc về mình, ngay sau đó tên của bọn họ cũng đã xuất hiện bên trên tấm bia đá khổng lồ.
Chẳng qua là phía trên tên của mọi người đều có số 0. Rất rõ ràng bởi vì bọn họ đều chưa từng xếp thứ bậc nào cả, vì vậy số liệu mới sạch sẽ như thế.
“Ôi. Thế mà lại đột nhiên có nhiều nhóc con đến đây báo danh như vậy. Đây thật là thú vị”.
“Nơi này của chúng ta đã lâu không có một vài giọt máu mới mẻ rồi, thế mà người này lại muốn đến báo danh. Đúng là thú vị”.
Tất cả mọi người đều cảm thấy cực kỳ có hứng thú đối với máu của đám người mới gia nhập này, trong mắt bọn họ đám người này chỉ là vật hi sinh mà thôi.
Hơn nữa tuổi tác trung bình của những người này cũng khá nhỏ, căn bản là không giống bộ dạng như người có thực lực gì đó.
“Thiếu niên thiên tài trên thế giới có thể có bao nhiêu đâu chứ? Mấy người giống bọn họ vậy chẳng qua chỉ là ít lại càng ít mà thôi.”
“Càng nhiều thiếu niên trẻ tuổi cũng chỉ có thể bị biến thành vật hi sinh đáng thương thôi.”
Mỗi một người đều thảo luận cực kỳ hưng phấn về mấy cậu thiếu niên trẻ tuổi này, trong lòng bọn họ rất khinh thường đối phương.
Sau khi Trần Phong Mặc nghe thấy những lời này ông ta không nhịn được mà lắc đầu đầy bất đắc dĩ.
“Không có cách nào khác, đám người này sẽ không muốn tin tưởng các người dễ dàng đầu. Hơn nữa trong ván cược tiếp theo cũng tuyệt đối không có khả năng đặt tiền cho các người.”
Trần Phong Mặc cực kỳ tin tưởng vào thực lực của đám nhóc kia, dù sao nơi này cũng cách xa như vậy, cho nên chuyện về Tháp Lưu Ly không bị truyền tới.
Cảm nhận được sự bất đắc dĩ của Trần Phong Mặc khiến cho Trần Bình cảm thấy rất buồn cười.
“Cái này thì có gì mà bất đắc dĩ đầu chứ. Đám người này không muốn tin tất nhiên là tốt nhất rồi đúng không? Vừa đúng lúc chúng ta có thể dựa vào cơ hội này mà thắng được một khoản tiền.”
Không ai chê mình tiền nhiều cả, bao gồm cả Trần Bình, anh chưa bao giờ cảm thấy mình kiếm được nhiều tiền cả.
Trần Bình cười tủm tỉm lấy túi tiền từ bên cạnh ra, anh trực tiếp ngoắc ngoắc tay với Sư Chấn Thiên. “Cậu phân phó chuyện này xuống, tiếp theo chúng ta sẽ làm như vậy…”
Kế hoạch này của Trần Bình nhận được sự đồng ý của mọi người rất nhanh, trên mặt mỗi người đều lộ ra một tia hưng phấn, bọn họ hận không thể lập tức tham dự vào trận chiến đấu này luôn.
“Lão đại anh yên tâm đi, dựa vào bản lĩnh của chúng tôi mà muốn thành công kiếm ít tiền lời, chẳng lẽ còn rất khó sao”.
Sư Chấn Thiện bàn giao toàn bộ chuyện này ra ngoài rất nhanh, trên mặt anh ta mang theo vẻ hưng phần, anh ta hận không thể thu hết toàn bộ tiền của những người này vào trong túi ngay lập tức.
Lúc này, lời nói của Trần Bình đã truyền đến tai mọi người.
Cổ Nhạc Nhạc là một thanh niên trẻ tuổi, tất nhiên anh ta có chút khẩn cấp mà trực tiếp lựa chọn tham chiến.
Bởi vì bọn họ bày ra thực lực không mạnh, hơn nữa lại là một đám người mới, cho nên bố trí đối thủ cũng rất nhẹ nhàng.
Đương nhiên, trong đó cũng có không ít tình huống thao tác ngầm.
Cũng giống như đá bóng cũng sẽ đá giả vậy, mấy trận đấu này xuất hiện một chút giả thì có gì kỳ lạ đâu.
Sàn đấu sinh tử tuyệt đối không phải dành cho những người thiếu tiền, bọn họ thường xuyên tìm những người lợi hại này để hoàn thành một trận chiến đấu giả, tất cả mọi người đặt đến cùng, hơn nữa lại sẽ cho ra một kết quả rất hợp lý mà lại hoàn mỹ.
Nói tóm lại, tiền của không ít người đều không hiểu tại sao bị mất là như vậy.
Đương nhiên Trần Bình biết rõ mấy điều cổ quái trong đó, người như anh từ trước đến nay đều không thích cược cho người xa lạ.
“Ôi, không nghĩ tới cậu thiếu niên trẻ tuổi kia thể mà lại thật sự muốn ra sân, tôi thấy bộ dáng cậu ta hình như cực kỳ tự tin”.
“Có lẽ thằng nhóc này chỉ mới mười mấy tuổi thôi, có thể có cảnh giới như vậy thì đã không tồi rồi. Đáng tiếc người mà cậu ta đối đầu kia cũng không chắc là người tốt.”
Tất cả mọi người đều cảm thấy thoạt nhìn Cổ Nhạc Nhạc không tồi, là một đệ tử rất thích hợp để bồi duõng.
Nhưng nếu đối phương gặp phải mấy tên muốn ra tay độc một chút, vậy thì xong đời rồi.
Có người tu hành cũng sẽ không cho đối phương bất kỳ mặt mũi nào, anh ta không nói hai lời trực tiếp mạnh tay lấy tính mạng của đối phương.
Tuy thủ đoạn như vậy cực kỳ độc ác, nhưng cũng rất bình thường.
Mà phần lớn người tu hành đều là có qua có lại, mọi người cũng sẽ không gây ra chuyện gì quá mức quá đáng, chỉ là đặt đến khi ngừng mà thôi.
Cổ Nhạc Nhạc lên sân khấu rất nhanh, anh ta có chút hưng phấn chào hỏi với mọi người một chút, anh ta cảm thấy rất thỏa mãn đối với loại khiêu chiến cực hạn này.
Ngay lúc này, đối thủ của Cổ Nhạc Nhạc cũng tùy tiện nhảy lên đài thi đấu theo.
Sau khi nhìn thấy đối thủ của Cổ Nhạc Nhạc, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt tiếc hận, tựa như đang cảm thấy đáng thương thay cho Cổ Nhạc Nhạc vậy.
Rất rõ ràng, mỗi một người bọn họ đều biết đối thủ này của Cổ Nhạc Nhạc, thậm chí bọn họ còn rất quen thuộc đối với người kia.
Trần Bình không nhịn được mà hỏi thăm người xung quanh một chút, anh muốn biết rốt cuộc người này là cái thứ gì.
“Người này là ai vậy? Vì sao tất cả mọi người đều bày ra một bộ dạng cực kỳ đáng tiếc vậy? Chẳng lẽ người kia rất mạnh hơn nữa lại rất khủng bố sao?”
Lời nói của Trần Bình khiến cho những người khác chú ý, bọn họ đều không nhịn được mà nhìn Trần Bình với vẻ tò mò.
“Vừa nhìn là biết cậu là người mới tới rồi. Đúng vậy, quả thật thực lực của người kia không khinh thường được. Ông ta không chỉ được coi là khá mạnh, thậm chí luôn xuống tay cực kỳ hung ác.”
Bởi vì mỗi nơi đều có quy tắc, cho nên người ở trước mắt kia lại trở thành người không tuân theo quy tắc nhất.
“Ngày thường ông ta chiến đấu với người khác trên cơ bản đều là ra tay giết chết, mà người khác đối đãi với ông ta lại cực kỳ nhẹ nhàng”.
“Bởi vì sau lưng người này có bối cảnh hùng mạnh, tuy không biết rốt cuộc là bối cảnh thế nào,
nhưng hễ là người muốn trêu chọc ông ta thì đều sẽ bị tra tấn.”
Nghe thấy lời này, Trần Bình không nhịn được mà cười lạnh. Xem ra người này cũng khá biết cách ỷ thế hiếp người, ông ta giết người khác thì được, người khác giết ông ta lại không được.
“Vậy thì thật sự là quá đáng tiếc rồi.” Trần Bình không nhịn được mà lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ, anh tỏ vẻ cảm thấy tiếc sâu sắc đối với việc này.
Nghe nói như thế, đám người qua đường ở xung quanh không nhịn được mà gật đầu, bọn họ cảm thấy vô cùng đáng tiếc thay cho Cổ Nhạc Nhạc.
“Đến lúc đó nếu Cổ Nhạc Nhạc trực tiếp giết chết ông ta, vậy chắc chắn là lại sẽ chọc phải vô số phiền toái, đây thật sự là rất đau đầu.”.
Trần Bình nói xong lời này, anh trực tiếp đặt hết tiền lên trên người Cổ Nhạc Nhạc.
Anh có sự tin tưởng hết mức đối với thực lực của Cổ Nhạc Nhạc, cho dù là cậu thiếu niên tên là Lý Phong Vân vừa mới chiến một trận kia thì cũng tuyệt đối không thành vấn đề.
Đám người qua đường nghe anh nói như thế đều thiếu chút nữa bị sặc chết tại chỗ. Bọn họ không nghĩ tới thế mà Trần Bình lại nói ra lời như vậy.
“Anh có lầm không vậy? Tôi nói là cái người tên Cổ Nhạc Nhạc kia rất đáng thương, cậu ta căn bản không có khả năng thẳng đối phương.”