Chương 2901: Tông chỉ xuất quan
- Trang Chủ
- Người thừa kế hào môn – Trần Bình (full) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: Đại Gia
- Chương 2901: Tông chỉ xuất quan
Nghe xong những lời nói này, khóe miệng Chiến Thiên Cơ giật giật, ông ta luôn cảm thấy tên này có chút không biết xấu hổ.
“Chắc ông chưa có tư cách này đâu”
Lúc trước Chiến Thiên Cơ không quá hiểu về Trần Bình, cho nên cảm thấy mình cũng coi như là cúi đầu nhân nhượng với Trần Bình, nhưng thông qua đoạn thời gian này, ông ta càng hiểu Trần Bình hơn, mới phát hiện hóa ra do mình may mắn mới có thể quen biết với Trần Bình.
Nếu như cậu ta chỉ là một người bình thường, vậy thì chỉ cần hoàn thành lời hứa của mình là được, nhưng Trần Bình không phải là một người bình thường, ngược lại còn có thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Cho nên bây giờ ông ta đang nghĩ nên dùng cách gì mới có thể giữ Trần Bình ở bên cạnh mình mãi mãi.
Chỉ cần có thể giữ Trần Bình ở bên cạnh, vậy ông ta có thể nhận được vô số cơ duyên rồi.
Đạn dược mà Trần Bình tùy ý lấy ra thôi cũng đã đủ khiến mình ngạc nhiên rồi, hơn nữa Trần Bình vừa ra tay một cái đã là trạng thái trời long đất nở. Đây thật sự khiến người khác vô cùng đố kỵ.
Cho dù ông ta ở thời kỳ hưng thịnh, ông ta cũng không thể làm được lợi hại như vậy.
Cho nên lúc này trong lòng ông ta đã đưa ra quyết định hoàn hảo rồi, cho dù thế nào cũng nhất định phải nịnh nọt Trần Bình, làm tay sai cho Trần Bình.
Tất nhiên Trần Bình không hề biết suy nghĩ này của đối phương, anh chỉ im lặng quan sát Đại trưởng lão, anh luôn cảm thấy trong cơ thể người này có một tia khí tức như có như
không.
Thứ này không phải là Chính đạo, nguyên khí cũng không phải là năng lực của Ma đạo, khiến người ta có chút không rõ.
“Hình như Vân Phi Long này có chút vấn đề. Đi, bây giờ chúng ta đi gặp anh ta”
Trần Bình trực tiếp lấy khí tức kỳ lạ trong cơ thể Đại trưởng lão vào trong túi, dẫn theo Chiến Thiên Cơ nhanh chóng đi đến chỗ Thiên Đạo giao giới.
Lúc này Tứ trưởng lão ngẩn ra đứng một bên, ông ta không biết mình nên làm thế nào mới tốt, xoắn xuýt một lúc lâu vẫn quyết định tạm thời đi an ủi đệ tử một chút.
Mặc dù lời nói của Đại trưởng lão rất có tác dụng với đệ tử, nhưng mọi người vẫn càng tin tưởng Tứ trưởng lão hơn.
Dù sao có nói thế nào thì người ta cũng là người tin cậy trước mặt Tông chủ, cho nên tất cả những lời ông ta nói ra đều có thể khiến mọi người tin tưởng.
Ngay khi tất cả các đệ tử đều đang vui vẻ thu dọn đồ đạc, đứng đợi ở trong võ quán thì Tứ trưởng lão xuất hiện thông báo cho bọn họ một tin dữ.
“Mọi người không cần phải chuẩn bị nữa, bây giờ chúng ta đã không có cách nào để liên lạc với bên Đại trưởng lão rồi”
Lời này vừa nói ra, tất cả các đệ tử đều lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, bọn họ không biết rốt cuộc lời nói này là có ý gì.
“Tình huống gì vậy chứ? Chẳng lẽ bây giờ Đại trưởng lão đã đi rồi sao? Hay là Đại trưởng lão đã trở thành Người bảo vệ Thiên Đạo, hoàn toàn rời xa chúng ta rồi.”
Mọi người đều có chút không hiểu, không biết tình hình ra sao.
Rõ ràng Đại trưởng lão đã đồng ý sẽ dẫn bọn họ đến chỗ Thiên Đạo giao giới, mà bây giờ mọi người đã chuẩn bị đầy đủ rồi. Nhưng chỉ sau mấy phút, mọi thứ đã biến thành như vậy, khiến mọi người có chút khó bề tưởng tượng.
“Lúc trước Đại trưởng lão đã sớm bị người Ma đạo khống chế, cho nên những lời mà ông ấy vừa nói với mọi người chỉ là để đánh lừa mọi người đi chết mà thôi.”
“Bây giờ Đại trưởng lão đã bị người Chính đạo trực tiếp giết chết rồi, nếu mọi người không tin có thể đi xem đèn trường minh của ông ấy có phải đã bị tắt rồi không?
“Về phần chuyện này, tôi phải báo với Tông chủ, để phía bên Tông chủ xác định. Mọi người cứ đợi ở đây trước đi, đừng nghĩ đến chuyện đi tìm chết nữa”
Nói xong, ông ta trực tiếp sải bước rời đi.
Chuyện này cực kỳ quan trọng, cho dù có làm phiền Tông chủ bế quan, ông ta cũng muốn nhanh chóng báo cáo lên trên.
Mà lúc này những đệ tử kia đều nhìn nhau, bọn họ hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết chuyện này có chút buồn cười.
“Chuyện này là thế nào vậy? Ý chính là nói tất cả chúng ta đều bị lừa rồi sao? Những lời mà Đại trưởng lão nói là cố ý lừa chúng ta sao?”
“Không ngờ Đại trưởng lão vậy mà lại sa vào Ma đạo, vậy không phải vừa rồi chính là vì muốn biến chúng ta thành vật liệu nuôi dưỡng Ma tộc sao?”
Tất cả các đệ tử đều có chút sợ hãi, trong lòng hơi cảm động, lần này Tứ trưởng lão coi như đã cứu mạng bọn họ.
Lúc này có một số đệ tử không muốn tin vào điều này, bọn trực tiếp đến chỗ đèn trường minh của Đại trưởng lão xem, phát hiện đèn này quả thật đã tắt rồi.
Sau khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng này, biểu tình lập tức trở lên rất sáng lạn, không ngờ mọi chuyện đều là thật.
Nếu như Tứ trưởng lão lừa người, ông ta cũng không có cách nào để khống chế đèn trường minh của người khác.
Thứ này một khi đã tắt, vậy có nghĩa là người này đã chết rồi, cho nên sự thật đã chứng minh bây giờ Đại trưởng lão quả thật đã bị người ta giết rồi.
Hơn nữa bọn họ còn nhìn thấy rất nhiều đèn trường minh của các đệ tử khác cũng đều bị tắt, thậm chí đến đèn của Nhị trưởng lão cũng bị tắt.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ sợ hãi, đến cả các vị trưởng lão cũng không thể chống lại được, vậy những tên có thực lực thấp như bọn họ sao có thể chống đỡ được chứ?
“Thật sự quá tốt rồi, may mà Tứ trưởng lão xuất hiện kịp thời, ngăn cản chúng ta, còn tìm người giải quyết Đại trưởng lão, nếu không tiếp theo chúng ta cũng xong rồi”
“Đúng vậy, không ngờ Đại trưởng lão lại xấu xa như vậy. Ông ta vậy mà dám âm thầm tính kế chúng ta”
Tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi, trong lòng bọn họ vô cùng kinh hãi, thậm chí hận không thể làm lại mọi thứ. Nếu một cơ hội làm lại, bọn họ nhất định sẽ không đối mặt với một nhân vật đáng sợ như Đại trưởng lão.
Phải biết rằng khi nói chuyện với bọn họ, Đại trưởng lão đã hoàn toàn sa vào Ma đạo, trở thành người Ma tộc rồi. Nếu như lúc đó khi bọn họ nói chuyện xảy ra biến cố gì đó, Đại trưởng lão trực tiếp nuốt chửng bọn họ, vậy phải làm thế nào?
Lúc này Tứ trưởng lão đã đến nơi ông chủ bi quan, ông ta rất cung kính yêu cầu người hầu của đối phương đi thông báo.
Bây giờ Tông chủ đang bế quan cũng không phải bế quan hoàn toàn, cho nên vẫn có thể liên lạc được với người, chưa đến mức đến trạng thái không làm chủ được tinh thần.