Chương 18: Bún ốc
螺蛳粉
Loa tư phấn
Bún ốc
** đặc sản của Liễu Châu, tỉnh Quảng Tây.
Trình Du Du nghe xong lời này, tim liền đập loạn, nhận ra có một ánh mắt đang dính lên mặt mình, cô càng tập trung vào tô mì nước lèo trước mặt, nhìn chằm chằm vào lá cải thìa mà không hé môi. Trong lòng chỉ vang lên một giọng nói, lặp đi lặp lại câu vừa nãy.
“Tôi thích ăn nhất chính là đậu hủ.”
Trước khi màu hồng kịp lan ra từ cổ đến mang tai, Trình Du Du chợt nhớ đến những ngày ăn cơm cùng Lạc Tử Khâm ở căn tin trường khi cả hai còn học ở cao trung.
Mặc dù nhà của Lạc Tử Khâm gần trường học nhưng quy định của trường nội trú là yêu cầu các học sinh phải ở trong trường từ thứ hai đến thứ sáu, vậy nên, dù nhà cô ấy có bảo mẫu với kỹ thuật nấu ăn tuyệt vời thì cô ấy vẫn phải chịu đựng những món ăn không mấy sáng tạo của căn tin trường.
Kể từ khi Tưởng Trấn Hiên và Lạc Tử Khâm được chuyển vào chung lớp thì anh ta đối với cô ấy rất có tình ý, cho nên cũng thường xuyên ăn cùng hai người các cô.
Vào một buổi trưa nọ, tất cả các suất ăn trong căn tin đều không hợp với khẩu vị của Lạc Tử Khâm, cô ấy cầm cái khay sắt đi một vòng, cuối cùng trên khay chỉ có một ít cơm và một phần đậu hủ.
Còn Trình Du Du thời điểm đó là một thí sinh thiên về nghệ thuật, vì muốn giúp cô nâng cao thành tích mà gia đình đã nhét cô vào lớp tốt nhất bấy giờ. Ngoài việc thường xuyên học nhiều ra thì cô còn phải luyện tập các bài nhảy cơ bản nên sức ăn có hơi lớn hơn một chút. Nhưng vì phải kiểm soát vóc dáng nên đành phải cấm đầu ăn kiêng, ăn đến nỗi mắt cũng muốn chuyển xanh.
Nhìn thấy trong khay của Lạc Tử Khâm cũng có món đậu hủ giống mình, cô bối rối hỏi: “Cậu không đói à?
Trước đó cô còn thấy cô ấy ở trên lớp luyện đề, lẽ nào lao động trí óc thì không tiêu hao năng lượng?
Lạc Tử Khâm nghe xong lời này, trong đôi mắt đen liền hiện lên vẻ khinh thường và ghét bỏ, cầm đũa bạc gắp đậu hủ từ trong khay ra, cô ấy nói: “Ngoại trừ món đậu hủ có thể ăn được ra, những món khác đều giống như đồ ăn cho heo.”
Tưởng Trấn Hiên ngồi ở đối diện nhìn xuống cái đùi gà chiên trong khay mình: “…”
Trình Du Du ‘à’ một tiếng rồi mang theo sự ghen tị mà nhìn qua cái đùi gà chiên vàng óng thơm ngon trong khay của Tưởng Trấn Hiên, rồi lại nhìn xuống món đậu hủ luộc thê thảm trong khay của mình, nhỏ giọng thì thầm: “Nhưng mà nếu chỉ nhìn thôi thì không phải đồ ăn của chúng ta giống thức ăn cho heo hơn sao?”
Tưởng Trấn Hiên: “ahahahahahaha.”
Sắc mặt Lạc Tử Khâm ngây ra khoảng 3 giây, không thể tin được mà quay lại nhìn cô, mở miệng mắng: “Cậu là heo à?” Cô ấy hoài nghi Trình Du Du là vì đói quá mà sinh ra đần độn nên mới mở miệng mắng người.
Nghĩ tới dáng vẻ vừa giận vừa hài của Lạc Tử Khâm khi đó, nét mặt Trình Du Du không khỏi có chút mỉm cười. Nụ cười vừa hiện lên thì xấu hổ cũng mờ dần.
Ngay sau đó, cảnh cười này hiện lên trước mắt Lạc Tử Khâm, người đối diện trước đó còn bình tĩnh nhìn mì trong bát, một lát sau lại mỉm cười như thể cô ấy vừa kể một câu chuyện cười gì đó.
Lạc Tử Khâm lại trầm mặc suy tư, xem xem lời nói vừa nãy của mình có diễn đạt đúng ý hay chưa. Đúng lúc này, Trình Cẩm gõ cửa phòng bếp, cô biết thời gian phát sóng đã kết thúc nên trực tiếp đi vào: “Chị, có một số người bán hàng trên Taobao muốn liên hệ với chị, nhờ chị quảng cáo có tính phí, chị có chấp nhận không?”
Trình Cẩm vừa nói vừa kín đáo đưa mắt nhìn về phía Lạc Tử Khâm. Mặc dù chị gái cô cũng từng tham gia vào giới giải trí, nhưng chung quy vẫn không giống với một ngôi sao lớn như Lạc Tử Khâm, người chỉ có thể nhìn thấy qua mạng, giờ đây lại có thể chân chính gặp được người thật làm cho cô vô thức cảm thấy có chút hiếm có.
( truyện được đăng nhanh nhất tại Watt#pad, nhưng nơi còn lại đều là copy. Vui lòng không cover/chuyển ver truyện.)
Làn da của đối phương thật đẹp, mịn đến mức không thấy lỗ chân lông, người cũng không quá lạnh lùng như cô nghĩ, vừa rồi đối phương còn gật đầu với cô như một lời chào hỏi.
Trình Du Du cũng không có ý tránh né người bên cạnh, ngẩng đầu hỏi: “Bán cái gì?”
“Bún ốc.”
Nghe tới 3 chữ này, vẻ mặt Lạc Tử Khâm liền lộ ra một chữ ‘chê’, ánh mắt cô bay về phía Trình Du Du, hi vọng Trình Du Du có thể từ chối lời mời quảng cáo.
Kết quả là giây tiếp theo Trình Du Du gật đầu, đôi môi còn dính vệt dầu loang khi nãy rất tự nhiên mà cong lên: “Được, đợi sau khi hàng đến, chúng ta sẽ dùng món này cho bữa ăn khuya.”
Lạc Tử Khâm bỗng chốc rời vào im lặng. Cô ấy đang đấu tranh với chính mình, băn khoăn không biết ngày mai có nên đến chỗ Trình Du Du nữa hay không, suy cho cùng thì cô ấy không dung nạp được một số loại thức ăn có vị nặng.
Ngày hôm sau, từ sáng sớm Trình Du Du đã đến trường quay, cô nhìn thấy Lạc Tử Khâm đã thay đổi tạo hình, đang đứng trước máy quay nói gì đó với đạo diễn và biên kịch. Cô thấp thoáng có thể nghe được bọn họ là đang thảo luận về vai diễn Lục Đồng Thường.
Đạo diễn Từ có vẻ phiền muộn, sờ sờ điếu thuốc là trong tay, nói: “Gần đây bạn tôi có gửi đến một số tài liệu nghiên cứu về Bắc Tần có thể công bố ra ngoài, lát nữa tôi gửi em xem.”
Lạc Tử Khâm gật đầu.
Sau đó, đạo diễn Từ nói với biên kịch bên cạnh: “Tôi nghĩ kịch bản có lẽ cần phải thay đổi một chút.”
Biên kịch lật lại cuốn kịch bản đã được đánh dấu bằng bút nhiều màu trên tay, bộ dạng giống như đã quen với việc đạo diễn Từ sẽ thay đổi kịch bản nếu không hài lòng, bình tĩnh hỏi: “Nói đi, vai phụ nào cần đổi?”
Đạo diễn Từ: “Lục Đồng Thường.”
Biên kịch: “Được thôi! Lục…Lục Đồng Thường?!” Biên kịch mang vẻ mặt ngơ ngác nhìn Từ Gia Dư.
Một lúc lâu sau đó, biên kịch mới ngập ngừng hỏi: “Đạo diễn Từ, thay đổi một phần của nhân vật chính đồng nghĩa với việc phải thay đổi rất nhiều thứ, anh có biết không?”
Đạo diễn Từ: “Tôi biết chứ.”
Tuy nhiên, với tư cách là một người thuộc trường phái nghiên cứu kịch bản, biên kịch không có cách nào cưỡng ép bản thân làm điều đó. Biên kịch rất muốn ném cuốn kịch bản trong tay xuống, hoặc đập cuốn sách lên mặt Từ Gia Dư và nói ‘tôi bỏ cuộc’.
Nhìn thấy khuôn mặt đen xì của biên kịch, Từ Gia Dư thở dài nói: “Tôi sẽ xem lại. Tôi nghĩ dù cho có thay đổi thì cùng lắm là về mặt tình cảm thôi. Thật ra chúng ta chủ yếu là kinh doanh vì tiền, dù sao thì dựa vào các tài liệu nghiên cứu hiện nay và các dữ liệu lịch sử, tôi cũng chưa phát hiện ra Lục Đồng Thường có dây dư với bất kỳ người đàn ông nào.”
Biên kịch yếu ớt nói: “Được thôi, tôi trở về thắp hương cầu nguyện mong Lục tướng quân sẽ không có tình sử nào.”
Lạc Tử Khâm thấy bản thân không còn chuyện gì nữa bèn tránh qua một bên thì vừa vặn nhìn thấy Trình Du Du đi tới, cô ấy chủ động đi về phía Trình Du Du, nói với cô: “Cậu đi thay quần áo trước đi, tôi nhớ đại khái là khoảng 10 giờ đúng không?”
Mấy nhân vật phụ đang đứng nói chuyện ở gần đó, nhìn thấy một nhân vật chính đang chủ động tiếp cận một nhân vật phụ không rõ danh tính, bọn họ liền không nhịn được mà suy đoán về thân phận của Trình Du Du.
Nhân vật phụ A nói: “Nghe nói cô ấy từng hoạt động trong giới giải trí, có lẽ là quen biết khi đó chăng?”
Nhân vật phụ B vừa lướt điện thoại vừa nói: “Nhưng xem thông tin trên Baidu thì có vẻ như năm cô ấy rút khỏi ngành cũng là năm mà Lạc Tử Khâm ra mắt?”
Lúc này, nhân vật phụ C đi tới bên cạnh, hưng phấn nói với bọn họ: “Tôi biết cô ấy, các video về ẩm thực của cô ấy quay trông rất ngon.”
Bọn họ thảo luận hồi lâu, dự định rằng mặc kệ như thế nào đi nữa, trong thời gian diễn xuất phải đi kết giao với Trình Du Du, bởi vì người ta và Lạc Tử Khâm cũng có quan hệ rất tốt.
Tuy nhiên, Trình Du Du dường như rất hiểu rõ địa vị của mình, nghiêm túc đúng mực diễn xong phần của mình, sau khi nghỉ ngơi, cô giúp các nhân viên dọn dẹp dụng cụ, đợi cho đến khi chắc chắn rằng cảnh quay của mình đã hoàn thành cô mới bước ra khỏi phim trường, không hề có ý định kết giao với bất kỳ ai.
Trình Du Du cho rằng bản thân sẽ không lộ mặt trước khán giả cho đến khi bộ phim được công chiếu. Vậy nên, trong lòng cô vẫn còn đang nghĩ đến việc phát sóng trực tiếp trong lúc nhàn hạ, thậm chí cô còn nghĩ, tối nay sau khi trở về, cô sẽ cho phát sóng luôn món bún ốc của mấy người bán hàng kia.
Bởi vì mấy ngày trước Lạc Tử Khâm đã đến ăn cơm ở nhà cô rồi, nên thời gian còn lại, với tư cách là một diễn viên chính, Lạc Tử Khâm phải dành nhiều thời gian cho việc diễn xuất. Cả ngày không nghiên cứu vai diễn thì chính là đi tìm cảm xúc với các diễn viên chính khác, cô ấy còn nói chuyện với một diễn viên tiền bối rất quyền lực, vậy nên cũng không có tiếp xúc nhiều với cô. Thực sự thì Lạc Tử Khâm cũng chỉ coi cô như một người bạn bình thường.
Điều này khiến cho Trình Du Du buông lỏng tâm tư một chút. Gợn sóng nhỏ trong lòng cũng dần dần trở nên an tĩnh hơn.
Có lẽ là do mấy năm qua, việc không gặp không nhớ không nhắc đến đối phương đều bị cô kiềm nén quá lâu, công thêm những lần gặp lại gần đây phát sinh khá nhiều chuyện càng làm cho cô nóng lòng muốn trút hết một vài cảm xúc đã chất chứa từ trước đó ra. Để cho tâm trí của bản thân bình tĩnh một chút, cô mới có thể để lý trí hoạt động trở lại và suy nghĩ kỹ càng về mối quan hệ của mình và Lạc Tử Khâm sau này.
Trước máy quay.
Trình Du Du bày ra mấy cái bát, trên mặt tô còn có các loại bún ốc của các nhà bán hàng khác nhau, măng chua khô, đậu đũa muối chua, nấm mèo sợi, tàu hủ ky, tất cả đều là những nguyên liệu cần thiết, có loại còn cho thêm đậu phộng đập nhỏ, thậm chí còn có loại đi kèm với trứng kho.
Trứng kho/ trứng hầm gia vị (卤蛋): trứng kho có nhiều loại, phổ biến nhất là trứng kho với trà tẩm ngũ vị hương.
trứng kho
Từng bát nước lèo với ván dầu đỏ au đều chứa đầy các sợi bún trắng trắng, trên bề mặt còn xếp đầy các nguyên phụ liệu, gồm có đậu đũa muối chua cắt nhỏ, tàu hủ ky vàng nhạt cùng với măng chua, chỉ cần ngửi thôi cũng đủ cảm thấy hương vị của nó rất đậm đà.
Hôm nay Trình Du Du tô son môi màu đỏ tươi, cùng với lớp dầu cay cay của món bún ốc trông cực kỳ hợp mắt, cả hai đều tuyệt mỹ như nhau.
“Hôm nay chúng ta sẽ ăn một món ăn mà khiến cho người ta muốn dừng cũng dừng không được___bún ốc.”
“Trước hết, tôi sẽ nếm thử tô bún ốc của nhãn hiệu đầu tiên xem mùi vị thế nào, nghe nói món bún của họ được mệnh danh là cay nhất vũ trụ.”
[ Loại bún ốc này còn là món ăn gắn liền với bóng tối (ý là vì ngon quá hoặc là do mùi nó nặng quá nên chỉ có thể trốn 1 góc ăn)! Ngửi hơi thối nhưng ăn ngon lắm á ]
[ Tôi không thể ngửi được mùi qua máy quay, nhưng trông nó ngon đấy, coi chừng rơi vào bẫy ]
Trong lúc phần bình luận đang thảo luận qua lại, Trình Du Du gấp một ít bún cho vào miệng, ba giây sau, vẻ mặt cô đờ ra.
[ Có chuyện gì vậy? Màn hình của tôi bị kẹt rồi sao? ]
[ Khoan đã, này là bị cay tới nổi thời gian cũng đứng im luôn sao? Ahahah ]
Sau khi chật vật nuốt hết ngụm bún ốc trong miệng, Trình Du Du lấy khăn giấy lau miệng, từ trước máy quay đứng lên: “Tôi là ai, tôi đến từ đâu? Không được, tôi phải nấu thêm mấy bát nữa, độ cay như này nhân loại không thể chấp nhận được.”
[ Bạn muốn làm tôi cười đến chết thiệt hẻ? ]
[ Chào mọi người! Đây là streamer ẩm thực nghĩ rằng mình có thể ăn đồ cay. ]
Sau khi trở lại, Trình Du Du bưng ra một bát bún ốc mới không bỏ quá nhiều dầu cay, cô vừa cho gói giấm vào bát vừa miêu tả với khán giả: “Thật ra mùi vị bây giờ cũng không khó ngửi lắm đâu, có lẽ là mùi vị chủ yếu đến từ măng chua với ốc. Hừm, tôi hiện tại chỉ ngửi thấy vị mùi chua của giấm thôi.”
Vài giây sau, Trình Du Du lấy một đôi đũa khác gấp một miếng rồi cho vào miệng, lần này cô có thể nếm ra được hương vị bình thường rồi: “Bún nấu vừa phải, sợi bún hơi cứng nhưng khẩu cảm khi nhai cũng không tệ, măng chua và đậu đũa muối chua còn rất giòn, nhãn hiện này cho thêm khá nhiều nguyên liệu đấy.”
“Ý trời đất ơi! Nhãn hiệu này còn có cả thịt ốc nè! Để tôi gấp cho mọi người xem nha!”
[ Chà! Vợ kế không được tặng bánh cho vợ lớn, thịt heo xé sợi vị cá còn không có cá, bún ốc sao có thể tận tâm như vậy? ]
Thịt heo xé sợi/ thịt heo xé sợi ướp ngư hương (鱼香肉丝): là một món ăn phổ biến trong ẩm thực Tứ Xuyên.
thịt heo xé sợi
Ngư hương/ Yuxiang (鱼香): một loại hỗn hợp gia vị nổi tiếng trong ẩm thực Trung Quốc, có nguồn gốc từ tỉnh Tứ Xuyên rồi bắt đầu lan rộng ra của vùng lân cận.
gia vị ngư hương
“Độ cay của nhãn hiệu này là giả, cay khoảng bằng 1/3 nhãn hiệu đầu tiên.”
[ Vừa cảm thấy Tranh tử rất dễ thương vừa không ngừng mở Taobao trên di động ]
[ Tôi sẽ đặt đồ ăn ngoài ngay và luôn ]
[ Miệng bạn đều đỏ lên vì cay rồi, có chắc là nó chưa đủ cay không đó??? ]
Trong phần bình luận bất chợt xuất hiện một tin nhắn:
[ Vãi thật! Tranh tử, bạn tham gia lúc nào? Sao lại không nói cho tôi biết? ]
Trình Du Du ngẩng đầu, nhìn thấy dòng bình luận này, cô mờ mịt thốt lên một tiếng “Hả?”
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp chớp chớp, lúc này cô mới có phản ứng ‘không thể nào, đoàn làm phim sao lại đột nhiên tung ra tin tức cô tham gia chứ?’
ngày dịch xong_8/10/2023
ngày đăng_30/10/2023