Chương 42
Lục Mỹ Đình về nhà với sự phấn khởi, cảm giác nhẹ nhàng đã quay trở lại. Cô dành thời gian chăm sóc cho Tiểu Bối, đảm bảo anh bé được nuôi dưỡng tốt và có một môi trường an lành. Lục Mỹ Đình vẫn đang được nghỉ ngơi ở trên giường bệnh.
Cố Thiên Sơn bước đến bên Lục Mỹ Đình với vẻ mặt bi thương và nói xin lỗi.
“Mỹ Đình, anh thật sự rất xin lỗi vì đã không tôn trọng em. Những gì đã xảy ra là sự mất kiểm soát và hành động thiếu suy nghĩ của anh.”
Lục Mỹ Đình nhìn Cố Thiên Sơn với ánh mắt cảm thông. Cô có thể cảm nhận được sự chân thành trong lời xin lỗi của anh và quyết định mở lòng để cho anh một cơ hội.
“Em hy vọng anh thực sự nhận ra sai lầm và sẽ thay đổi. Em không muốn phải nhìn anh ghen tuông một cách mù quáng như vậy.”
Buổi tối, Lục Mỹ Đình và Tiểu Bối nghĩ đến việc ăn vặt. Cô cảm thấy hứng thú và muốn làm một bữa ăn ngon cho cả gia đình. Tuy nhiên, với tính sạch sẽ và quan ngại về chất lượng thực phẩm, Cố Thiên Sơn quyết định tịch thu mọi thứ. Anh lo lắng về sức khỏe của gia đình và không muốn để bất cứ điều gì đe dọa điều đó.
“Thiên Sơn, em và Tiểu Bối chỉ ăn một chút, sẽ không có vấn đề gì. Hơn nửa từ nhỏ đến lớn em đều được ăn những thứ này, anh nhìn xem, em có sao đâu chứ?”
“Baba, cho con ăn thử một lần đi mà.”
Cố Thiên Sơn vẫn nhất quyết không cho Tiểu Bối và Lục Mỹ Đình ăn đồ ăn vặt. Anh tịch thu và đem về phòng làm việc của mình.
“Không được! Dù chỉ một lần.”
Lục Mỹ Đình và Tiểu Bối buồn bã, bực dọc, im lặng đi về phòng.
“Tiểu Bối ngoan, đừng buồn. Ngày mai, sau khi tan học, mẹ sẽ mua đồ ăn cho con, con chịu không?”
Nhìn thấy Tiểu Bối không vui, Lục Mỹ Đình lập tức tìm cách làm cho cô bé vui trở lại.
“Mẹ ơi, mẹ kể chuyện cho con nghe đi!”
“Được!”
Lục Mỹ Đình kể chuyện cho Tiểu Bối nghe, rất nhanh cô bé đã chìm vào giấc ngủ, sau khi Tiểu Bối ngủ không được lâu thì Lục Mỹ Đình đã ngủ luôn trên giường của Tiểu Bối.
Ngày mới lại bắt đầu.
“Mỹ Đình, hôm nay anh có cuộc họp quan trọng ở công ty. Em đưa Tiểu Bối đi học giúp anh nhé! Có chuyện gì lập tức gọi cho anh.”
Cố Thiên Sơn, Lục Mỹ Đình và Tiểu Bối đang dùng bữa sáng đơn giản với món trứng ốp la và ly sữa nóng do quản gia Hà đã chuẩn bị.
“Được! Em sẽ đưa Tiểu Bối đến trường cẩn thận.”
“Baba đi làm vui vẻ ạ!”
Cố Thiên Sơn xoa đầu Tiểu Bối, hôn nhẹ trán Lục Mỹ Đình sau đó mới rời đi.
Lục Mỹ Đình đưa Tiểu Bối đến trường, Tiểu Bối thơm má chào tạm biệt cô trước khi vào lớp.
“Tiểu Bối của mẹ học ngoan nhé!”
“Tạm biệt mẹ yêu. Tiểu Bối vào lớp ạ.”
Lục Mỹ Đình quay về nhà, đang tập trung vào công việc của mình thì điện thoại di động rung lên. Nhưng khi cô nhìn vào màn hình và thấy là cuộc gọi từ giáo viên của Tiểu Bối, sự lo lắng đã tràn ngập trái tim cô. Cô lấy điện thoại và nhận cuộc gọi.
“Cô Lục, xin lỗi đã làm phiền cô. Tiểu Bối đã có một sự cố tại trường. Cháu bé đã gây gổ với một bạn và bị thương ở đầu. Chúng tôi đang đưa cháu đến bệnh viện. Xin chị đến ngay!”
Giáo viên nói với giọng khẩn cấp.
Lục Mỹ Đình cảm thấy tim mình như bị nén lại, lo sợ tràn ngập. Cô nhanh chóng tắt máy và vội vàng rời khỏi nhà, chỉ để lại một tin nhắn, nhắn nhủ cho Cố Thiên Sơn. Cô biết anh đang bận họp, nhưng điều này rất quan trọng.
Trong khi đó, Cố Thiên Sơn đang ngồi trong cuộc họp, nhưng ánh mắt anh luôn dán vào điện thoại di động của mình, tâm trạng anh có gì đó là lạ, cơ thể anh như đang ngồi trên đống lửa đốt. Khi thấy tin nhắn từ Lục Mỹ Đình, anh cảm nhận được sự bất an trong tim mình. Anh nhanh chóng lấy lý do cấp bách và rời khỏi cuộc họp.
Trong bệnh viện, không khí trầm lắng và lo lắng tràn ngập phòng chờ. Lục Mỹ Đình chạy vào và lướt nhìn qua từng khu vực, tìm kiếm Tiểu Bối. Cuối cùng, cô nhìn thấy giáo viên của Tiểu Bối, đưa cô đến phòng bệnh, nhìn thấy Tiểu Bối đang nằm trên giường bệnh, ánh mắt khép lại và đầu bị băng bó.
“Là Tiểu Bối đang nằm trong đó sao? Tại sao con bé lại bị như vậy? Nhà trường đã quản lý như thế nào mà Tiểu Bối lại bị như vậy?”
Lục Mỹ Đình hỏi vội vàng giữa những cảm xúc đan xen trong lòng.
Bác sĩ và giáo viên đứng gần, nhẹ nhàng gật đầu xác nhận.
“Cô Lục, chúng tôi xin lỗi vì đã để xảy ra sự cố này. Tiểu Bối đã có một vụ va chạm trong quá trình chơi đùa với bạn cùng lớp và bị thương ở đầu. Hiện tại chúng tôi đã yêu cầu bệnh viện tiến hành các xét nghiệm và chăm sóc cần thiết.”
Cố Thiên Sơn vội vàng chạy vào phòng, ánh mắt tràn đầy lo lắng và sự u sầu. Anh ôm lấy Lục Mỹ Đình, cố gắng đem lại sự an ủi và ủng hộ.
“Mỹ Đình, em đừng lo lắng. Chúng ta sẽ chăm sóc cho Tiểu Bối, và anh sẽ ở bên cạnh em trong suốt thời gian này. Tiểu Bối sẽ mau khỏe lại.”
Cố Thiên Sơn nói, giọng nói trầm ấm và ôn nhu.
Lục Mỹ Đình cảm nhận được sự ấm áp và sự chắc chắn từ Cố Thiên Sơn. Mặc dù lòng cô còn tràn đầy lo lắng, nhưng cô cảm thấy an tâm khi có anh bên cạnh.
Hai người cùng nhau chờ đợi trong không gian yên tĩnh của bệnh viện, hy vọng rằng Tiểu Bối sẽ nhanh chóng khỏe mạnh trở lại.
Chỉ vài giờ sau đó, Tiểu Bối đã tỉnh lại.
“Tiểu Bối, con tỉnh lại rồi. Con cảm thấy trong người như thế nào rồi?”
Tiểu Bối từ từ mở mắt nhìn Cố Thiên Sơn, cô bé liền hỏi Lục Mỹ Đình.
“Baba, mẹ Mỹ Đình của con không đến với con sao?”
Lục Mỹ Đình trên tay cầm ơ cháo, cô đã tự tay nấu cho Tiểu Bối đi vào, nhìn thấy Tiểu Bối cô rất vui mừng chạy đến.
“Tiểu Bối, mẹ của con đến rồi kìa.”
Tiểu Bối muốn ngồi dậy nhưng Cố Thiên Sơn và Lục Mỹ Đình ngăn cản. Lục Mỹ Đình đi đến bên cạnh Tiểu Bối.
“Tiểu Bối, con vừa tỉnh dậy đừng cử động nhiều quá.”
Cố Thiên Sơn hỏi thăm tình hình ở trường từ Tiểu Bối.
“Tiểu Bối, ở trường con đã xảy ra chuyện gì? Mau nói cho baba nghe đi.”
“Con và Tiểu Nam đang chơi cầu trượt, bỗng nhiên bạn ấy đẩy con.”