Chương 7: Chung sống
Từ nay tôi đã có một kẻ rắc rối bầu bạn!
*
**
– Chú à, cắt thật ngắn giúp cậu ấy nha!
Ngồi trên ghế, tôi lật tạp chí, vừa húng hắng chỉ định cho chú thợ tỉa tót lại mái tóc của Ken.
Ken mang đôi mắt lo lắng nhìn tôi, muốn cầu cứu.
– Tóc của mình!
Chú thợ phì cười, đưa gương mặt dài và sạm đen ra nhìn tôi, nói:
– Ái cha! Bộ con muốn cậu ấy lên Thiếu Lâm Tự tu hành luôn hay sao mà còn đòi ngắn nữa? Cắt cỡ này là đẹp lắm rồi!
Hầy.. Chùa nào dám chứa cậu ấy chứ, cái bụng không đáy ấy sẽ ăn cho sập chùa người ta ra. Hoặc không thì chùa cũng không thể thanh tịnh nổi bởi độ sát gái của ông này mất!
Tóc rơi lả tả xuống nền gạch, màu tóc nâu tự nhiên, kiểu tóc mới có phần ăn theo xu hướng của Hàn, mái xéo, tỉa tót vẫn còn hơi dài. Giờ trông Ken đủ tiêu chuẩn làm một hotboy thứ thiệt rồi! Thanh tú thật nha! Tiền cũng.. thanh toán thật nha!
Chúng tôi đang ghé ở một salon tóc nhỏ, tuy vậy mà vẫn tươm tất và thợ cắt rất có tay nghề. Saito Ken giờ là một nỗi phiền toái thực sự. Đi tới đâu thì cậu cũng bị bu kín bởi một đám người tò mò tưởng minh tinh điện ảnh. Trông thật đáng sợ!
Cách tốt nhất là sắm cho Ken thêm một cái nón lưỡi trai để che bớt khuôn mặt đó. Ừ, đúng thế. Ken trông rất ưa nhìn, cái bộ dạng ngơ ngác lành tính này không tạo sự xa cách, bức người. Khí chất cậu tự toát lên nét thuần khiết, tao nhã. Đúng là trong truyện miêu tả: Ken là một chàng hoàng tử thân thiện, tài giỏi và yêu thương nhân dân, chính thế mà mới trở thành một cái gai chướng mắt của đám tham quan, ô lại. Nhưng mà sao thật ra ngoài đời tôi lại thấy cậu ấy nhu nhược, hơi ngốc, và cực kì trẻ con! Đúng là qua bàn tay của tác giả có thể biến một người bình thường thành một vĩ nhân!
Dọc con đường nhấp nháy ánh đèn đủ sắc chiếu lấp la lấp lánh. Tối hơn bảy giờ, phố đông. Cái bóng tối đã bị con người xua đuổi khỏi thành phố. Khắp nơi thắp đèn sáng trưng. Những dãy phố chộn rộn đông người qua lại. Tiếng kèn, tiếng xe, tiếng nhạc, tiếng cười nói pha trộn thành một tạp âm xí xáo, không quen sẽ thấy thật choáng. Nhưng đối với dân thành thị, âm thanh như vậy mới là thành phố. Ô nhiễm tiếng ồn thật trầm trọng.
Đi đến chân rệu rã, cổ khan (vì tốn nước bọt để trả giá), ví tiền xẹp xuống dần thì tôi mới phanh ga, không dám nhào ra lựa hàng nữa. Quay lại nhìn Saito Ken, vẫn đi sau cách tôi đúng một cánh tay, đang khệ nệ với mấy túi đồ trên tay. Trên đầu Ken, che khuất mặt bằng chiếc mũ trắng. Ken không than vãn, nhăn nhó gì về việc bị tôi sai bảo, một phần là do 2/3 số hàng cậu xách là tôi mua cho cậu, hai là Ken đã biết “thân phận” của mình trong 100 ngày sắp tới nên không dám hó hé gì.
Chúng tôi ghé một cửa hàng tiện lợi trên đường về, mua mấy thứ cần thiết nữa. Sẵn, tôi mua thêm lương thực tích trữ. Không thể làm ma đói suốt ngày đợi Khiết chuẩn bị đồ ăn sáng mãi được, tôi thấy ngại.
Mỗi lần tôi quay qua nhìn là Ken lại cười, như một mặc định. Cứ nhe răng cười như đười ươi kiểu đó không mỏi miệng sao ta?
– Mỏi miệng chết đi được!
Lại chất thêm một đống hàng vô giỏ xách của cửa hàng, tất nhiên là Ken xách, tôi chỉ như tiểu thư trang nhã đi lựa hàng rồi quăng vô giỏ. Thấy oai ghê! Nhưng khi tính tiền thì không có oai đâu! Bứt từng khúc ruột ra trả đó!
Mấy người không biết, chỉ trỏ vào chúng tôi, thì thầm khen là một cặp tình nhân ngọt ngào. Chàng ga lăng xách giỏ đi theo nàng, mang theo ánh nhìn trìu mến với cô gái. Nàng dịu dàng lựa chọn hàng, rồi chốc lại ngẫm nghĩ đăm chiêu như một phụ nữ đảm đang. Tôi chả màng đến phải đính chính sự thật. Không biết Ken hiểu không, chỉ thấy cậu mang đôi mắt kì quặc nhìn lại đám người tò mò, không cười.
*
**
Tôi bóp tuýp kem đánh răng cho thứ kem trắng the nồng mùi bạc hà trào ra khỏi ống, thành một đoạn dài cỡ lóng tay, quệt lên lớp lông mềm của bàn chải một cách cẩn thận, thao tác thật chậm để Ken quan sát kịp.
– Nè, làm theo tôi đi, nặn kem ra khỏi ống, sau đó quệt lên bàn chải.
Saito Ken ngồi trên kệ của bồn nước, chân thả vắt vẻo xuống, vui thích bắt chước làm theo. Toilet sáng trắng đèn, nước róc rách chảy từ vòi, tôi hứng vào cái cốc nhỏ. Tên con trai này thực là khá gầy, dáng lại cao, tôi không lo lắm với cơ thể “mỏng manh” đó có thể làm sập cái kệ xây bằng gạch và vữa kiên cố, lát gạch hoa cương trắng nhã nhặn.
Tôi nhìn theo thao tác của Ken, rồi chỉ dẫn từ từ:
– Nào, cái này dùng để đánh răng. Khi ăn xong, ngủ dậy hay trước khi đi ngủ phải đánh răng. Cậu hớp ít nước vào miệng. – Tôi vừa nói, vừa minh họa, Ken cũng làm theo. – Đúng rồi! Tốt lắm! Rồi đưa bàn chải lên miệng đánh như tôi nè!
Saito Ken ngốc nghếch đưa lưỡi liếm thứ hỗn hợp cay xè của kem, cái mặt nhăn lên như khỉ ăn ớt.
Tôi thốt lên:
– Ôi không! Đừng có nuốt nó chứ! Nó không ăn được đâu nha! Xem này, làm theo tôi: Bắt đầu đưa bàn chải vào miệng..
Bây giờ mới thấy dạy cậu sống như người hiện nay thật khó! Y như là dạy đứa bé ba tuổi vậy! Mỏi mệt thật luôn!
Tôi dẫn Ken đi khắp nhà, thuyết minh đủ thứ cậu còn xa lạ, nói rõ chức năng, công dụng của từng thứ, cả thao tác sử dụng. Được cái là cậu hoàng tử này rất sáng dạ, dạy một lần là hiểu ngay, đỡ phí nước bọt. Đã nói rồi, cái thân tôi không có khiếu sư phạm, nóng nảy, bộp chộp, lỡ mà gặp học sinh chậm tiến một cái chắc tôi hóa thành phát xít thật quá. Cũng may là Ken không nằm trong số ấy, nếu không là bờm đầu với tôi rồi.
– Nói cho tôi biết, thứ nào để dọn sạch sàn nhà nào?
Ken cười, nâng cái máy hút bụi lên, nhấn nút ON khiến cỗ máy khò khè khởi động, làm lại mấy động tác hút bụi mà tôi đã chỉ dẫn cậu.
Tôi vỗ tay, vui vẻ nói:
– Very good! Tên nó là gì?
Cậu dán miếng giấy stick note lên thân máy: – Máy hút bụi.
– Vậy.. thứ gì để làm khô tóc?
Trước một dọc các thiết bị tối tân mà tôi đã cố lôi ra thuyết giảng một lượt, Ken hơi bối rối, gãi đầu, sau đó đưa tôi cái bàn là.
Tôi trừng mắt, nhéo tay cậu:
– Điên à? Sấy tóc bằng bàn là cho tóc tai trụi lủi hết hả?
Ken thè lưỡi, ôm bụng cười, rồi đưa lại cái máy sấy.
– Ừm, tốt! – Tôi gật đầu. – Còn cái màn hình màu đen này mở như thế nào?
Saito Ken mím môi, đưa tay nhấn vào nút Power của CPU máy tính lên, hệ điều hành Window 10 rục rịch chạy, cả thao tác tắt máy tôi cũng dạy hết.
Ken dán giấy stick lên cạnh màn hình máy: – Máy vi tính – Computer.
Thông minh thật! Tôi viết chữ đó một lần là cậu nhớ rồi!
Chúng tôi chơi trò hỏi – đáp rất lâu, nhằm giúp Ken nhớ hết mọi thứ, theo như tôi quan sát thì 95% đáp án của Ken là hoàn toàn đúng.
Đến khi, tôi đưa cậu xuống bếp, Saito Ken biết thêm cái lò vi sóng, nồi cơm điện, bình thuỷ điện, và máy xay sinh tố.
Đến phần cái tủ lạnh, cái này tôi không có dạy, tinh ranh hỏi thử:
– Cậu biết nó là gì không?
Ken cười híp mắt, tôi chắc là cậu nhớ rõ nó – “cái quan tài đông lạnh đầy ắp đồ ăn” mà cậu yêu nhất mà!
Ken dán lên tủ lạnh: -Tủ lạnh hiệu LG Inverter 255 lít, giữ thực phẩm luôn tươi ngon và tiết kiệm điện. Tr𝐮𝓎ệ𝐧 ha𝓎? Tìm 𝐧ga𝓎 tra𝐧g chí𝐧h + Tr𝑈 mtr𝐮𝓎ệ𝐧.V𝐧 +
Tôi cốc đầu Ken, lười đến mức chép nguyên câu PR của nhà sản xuất lại, đúng là!
Ken nhoẻn cánh môi anh đào, đôi mắt sáng như tinh tú.
– Còn cái “con rồng đen thui khè lửa” này là gì?
– Bếp gas. Tôi biết sử dụng nó rồi!
Tôi hỏi:
– Cậu biết nấu ăn mà phải hôn? Tôi nhớ trong truyện có cảnh cậu tự tay nấu cho Kami ăn nè!
Ken gật đầu: – Biết chứ!
Thế là dạy được osin xịn rồi còn gì! Tốt quá rồi! Đại công cáo thành! Từ nay, tôi giao cậu chăm “tổ cúc cu” này thay tôi. Vậy là xong! Sướng quá còn gì!
– Cậu nhớ cậu phải làm gì rồi chứ?
Ken gật đầu, ra vẻ hiểu chuyện. Vậy là tôi an tâm giao nhà cho cậu rồi nha!
Tôi đếm trong sổ: Tiền nợ
Quần áo: 1.858.500đ
Cắt tóc: 42.000đ
Đồ dùng cá nhân (bàn chải đánh răng, khăn tắm): 75.000đ
Đồ ăn và mấy thứ linh tinh: 660.000đ
Tiền của tôi! Gần 3 triệu đi tong trong một ngày.
Cậu phải trả lại cho tôi đấy! Hoàng tử à! Nếu giờ cho thiếu thì khi về Baridi cậu chỉ cần cho tôi một thỏi vàng trong kho vàng nhà cậu là tôi xí xóa hết nợ à! Một thỏi vàng ròng đó thôi cũng cho tôi sống như tiên rồi! Hí hí!
Chốt hạ khóa “tập huấn trình độ osin” cho Ken, tôi yêu cầu cậu cho tôi xíu cảm nhận.
Ken lí lắc cười, viết đúng ba chữ mà tôi bắt đầu thấy hận nó vô cùng:
– TÔI.. ĐÓI.. BỤNG!
– Hả? Lại đói nữa hả? Oài..
*
**
Mấy giọt sương khẽ đọng trên dây thường xuân đã bị bóng tối tô thành những mảng đen xỉn. Khoảng nền trên sân thượng ẩm ướt do đợt sương trời rơi lốm đốm. Trăng hôm nay méo mó, màu nhạt, thoáng in mấy vệt đen. Có bầu trời là quang mây và đầy rẫy vô vàn những vì tinh tú kiêu sa, tỏa ra thứ ánh sáng thanh nhã. Đêm trả lại nét yên ắng cho khu phố nhỏ, đa phần những ngôi nhà quanh đây đã khép kín cửa, nhưng bên trong lại mở đèn sáng trưng. Gió chờn vờn đi lạc vào căn phòng nhỏ, mang hơi lạnh man mác tràn vào cùng. Đêm se lạnh.
Tôi chống cằm ngắm Ken, ngắm cái mũi cao cao, cái cằm nhọn nhọn, ngắm cái đôi mắt tròn xoe với đồng tử tím ngọc đặc biệt, ngắm cánh môi anh đào mọng đỏ do tiếp xúc với nhiệt độ nóng. Chuẩn quá! Gương mặt đẹp chết đi được! Trai gì mà.. Ôi, thật là! Đến nỗi chẳng moi ra từ nào để diễn tả luôn!
Bị một ánh mắt chú mục nhìn vào mình, Ken nhạy cảm, gác đũa lên bát, cái lưỡi đinh hương liếm quanh làn môi đỏ để lấy hết vị nước dùng tồn đọng trên cánh môi mềm, trông thật ngộ nghĩnh. Ken có thêm một cái áo phông trắng và quần thể thao cùng màu dùng để mặc nhà, nhìn rất hợp với Ken. Trên dái tai mềm mại, giờ tôi mới để ý là Ken có xỏ khuyên tai, nhưng cậu không đeo khuyên, để tự nhiên một lỗ tròn nhỏ trên dái tai, nhìn sơ qua khó mà thấy. Đôi mi cong rậm chớp chớp, mang theo ánh mắt chờ đợi câu hỏi từ tôi. Cậu cũng chống cằm, kề gần mặt tôi, mắt vẫn chớp chớp.
Mùi hương nho nhã của kẻ khác phái chạm đến khướu giác, có hương mì thơm thơm quẩn quanh, tôi rụt đầu lại, mang cả đôi mắt xét nét của mình đi nơi khác, che đậy bằng cái cách chỉnh lại cái kính trên mắt. Ken vẫn chống tay nhìn lại, mắt trân trân.
– Có cần nhìn tôi chăm chú thế không?
– Ủa? Sao hổng ăn nữa? – Tôi hỏi.
– Bị nhìn như sắp lột da lóc xương kiểu đó sẽ nuốt trôi nổi à?
Saito Ken đăm chiêu gì đó, thấy chân mày kiếm sắc đó cong nhẹ, rồi lại lấy đũa xơi hết phần mì còn lại đến cạn bát. Đêm lạnh nên tôi không mở quạt, giờ chỉ có tiếng đũa bát chạm vào nhau kêu leng keng, ngoài ra chỉ được những luồng hơi thở mỏng manh của hai con người tỏa ra không gian.
Saito Ken ăn no, thỏa mãn xoa bụng.
– Ken ơi! – Tôi dùng cái giọng ngọt như mía lùi để gọi.
Ken rụt người, nét mặt cảnh giác với nụ cười mang đầy tính “giả tạo” của tôi.
– Cô có ý gì đây?
Thấy cậu ý hơi bồn chồn, tôi rào trước:
– Đừng có tỏ ra dè chừng vậy mà! Tôi muốn hỏi cậu xíu chuyện hà!
Saito Ken gật đầu, lắng nghe.
Tôi cười nhỏ rồi ron ren:
– Cậu.. sợ gì nhất?
– Sợ cô!
Ken nhổm người, vai hơi nâng cao, như bị đạp phải ổ kiến lửa mà tách xa, giãn khoảng cách với tôi. Tôi kéo cánh tay kia, nài:
– Nói đi mà! Tôi muốn biết để “bảo vệ” cậu thôi mà!
– Hừ, bảo vệ hay tra tấn? Miệng lưỡi không xương! Gian manh xảo quyệt! Ngu mới tin cô có ý tốt!
Ken lấy cây bút máy, nắn nót ghi:
– Sợ ma!
Tôi đọc, nhíu mày:
– Cậu sợ ma thiệt hả? – Vẻ mặt không tin.
– Hờ hờ, ma sợ tôi thì có!
– Ma? Há há! – Tôi bụm miệng cười rù rì.
Ken nheo mắt, hạ ánh nhìn xuống làm đôi mắt tím xếch lại.
– Đừng nói giả làm ma để hù tôi nhé, tôi không có sợ đâu nhóc con!
Saito Ken bé nhỏ cả điểm yếu cũng đáng yêu như vậy. Ken yêu quý à, đừng chọc giận tôi nhé, nếu không là tôi dọa ma cho cậu té xỉu đó. Ở dưới nhà kho có mấy bộ mặt nạ kinh dị hồi Halloween còn cất, mấy lần rớt tim vì trông thấy chúng, đáng sợ vô cùng! Đừng có làm mích lòng tôi đó Ken!
Tôi tò mò hỏi thêm:
– Ngoài sợ ma ra thì cậu còn sợ gì nữa? Sợ nước phải không?
Ken nhíu chặt mày, cắn môi.
– Nếu tôi không phải hình nhân thì không.
– Nè, sợ phải hôn? Sao mặt cậu tái hết dạ? Nè, sao lúc nãy cậu khóc mà cả người biến thành tranh vẽ vậy? Nè, đừng có quay mặt đi! – Tôi hỏi, hai tay áp chặt đầu Ken lại, không cho cậu lảng đi.
– BUÔNG TAY RA KHỎI MẶT TÔI! Đồ sàm sỡ trai nhà lành! BUÔNG!
Cái mặt đáng yêu đó giờ trừng trừng nhìn tôi, cái môi hồng mím lại, có đôi mắt là mang nét đề phòng cao độ. Tôi để ý đến hành động của mình: Hai tay áp chặt vào má cậu, khoảng cách giữa cả hai chỉ khoảng 30cm, tôi nghe cả nhịp thở chầm chậm của cậu, cả cảm giác bầu má áp trên tay đang nóng bừng lên. Hoảng hồn, tôi rụt tay lại, xấu hổ. Biết là trai đẹp nhưng cũng phải từ từ, phải biết kiềm chế chứ Hạ Anh!
Giờ này thì trăng đã lúc lắc bò lên giữa trời. Có một đợt gió ùa qua làm mấy lá thường xuân rung nhẹ, mấy là già héo đã rụng theo đợt gió này rồi.
Trong phòng, tôi bắc ghế ra xa, giãn cự li ra đúng chuẩn “Nam nữ thụ thụ bất thân”.
Ken khoanh tay trước ngực, mặt trả về cái nét bình lặng và thuần khiết như băng ngọc.
– Nói đi, phải không?
Ken e dè gật đầu, chìa tờ giấy trước mặt tôi.
– Tôi chỉ sợ khi phải tiếp xúc nhiều với nước thôi!
Tôi nhướng mày:
– Vậy sao có mấy giọt nước mắt thôi mà cậu đã lộ nguyên hình rồi?
– Tôi như thế là do tâm trạng mà! Càng buồn thì người mới nhợt nhạt đi. Khi vui thì không có đâu. Với nước nhiều như mưa, ở hồ lớn, ở biển mới sợ. Tiếp xúc bình thường với ít nước thì không có sao đâu!
Hở? Tức là ăn, uống, tắm rửa sẽ không bị gì hết hả? Nhược điểm gì mà khôn dữ vầy nè?
Ken lắc tay tôi, mắt tím tròn xoe:
– Tôi ngủ ở đâu?
Tôi đáp:
– Dưới nhà.
Trong mắt cậu có một cái liếc tinh quái kì lạ, khẽ quét qua mắt tôi. Lần này tôi nhìn chính diện, không lầm đâu! Tôi vốn nhạy cảm trước những ánh nhìn về mình vì từ đó tới giờ tôi luôn nhìn mắt để đoán ý đối phương. Tôi thấy trong mắt Ken có một cái gì đó rất quái, nhưng Ken giấu hay quá, lấp hết bằng các cơ mặt thân thiện làm khả năng “thầy bói xem voi” của tôi bị hạn chế phần nào!
– Tôi sợ ma! – Ken viết.
– Chứ không lẽ cậu đòi ngủ với tôi?
– Chẳng phải là cô thích lắm sao? Giả vờ!
– Ôm gối xuống sô pha ngủ dùm cái đi. Tôi chưa học bài đây nè!
Ken đưa tay che cái miệng đang ngáp, dụi mắt nhìn tôi, lắc đầu.
– SỢ MA!
Ma cỏ gì ở đây? Tôi sống mười mấy năm rồi có thấy con ma nào đâu!
Tôi đưa cho Ken cái gối, rồi đẩy cậu ra khỏi phòng, Ken khựng lại, quyến luyến, không chịu đi. Tức mình, tôi đạp cậu một cái ra khỏi phòng. Cửa đóng lại cái, “Rầm!” Xong phủi tay trở lại bàn, lèm bèm:
– Nhân chi sơ, tính bổn thiện. Tôi không phải là đứa háo sắc, nhưng mà đừng có khiêu khích tôi nha!
Mặc kệ kẻ ở ngoài sống chết thế nào, tôi lôi sách vở ra học bài như bình thường. Tôi phải giải quyết xong đống kiến thức phải trả cho giáo viên vào ngày mai. Thời khóa biểu hôm sau chỉ có ba môn, mất hai môn có tiết đôi rồi. Tính ra hôm nay khá thảnh thơi.
Nhìn đồng hồ: 0 giờ 45 phút. Oái, ngồi học đã được hai giờ rồi sao? Chắc giờ này Ken ngoan đã đi ngủ rồi. Tôi cũng phải chuẩn bị đi ngủ thôi!
Dọn dẹp sách vở vô ba lô, vô tình, tôi thấy quyển “Thế giới song song” với bìa truyện chỉ có mình Kami. Ngày hôm nay y như giấc mơ! Giấc mơ thật kì lạ.
Tự véo tay một cái.
– Ái da, đau quá!
Vậy là không phải mơ rồi! Giá như giờ này, hôm qua tôi không đọc quyển truyện này thì giờ mọi chuyện đâu rùm beng lên thế này!
Tôi lấy bút, vẽ ra cái sơ đồ hiện tại tóm tắt sự việc:
Ken ở vương quốc Baridi. – Vẽ cái người y như que tăm đang đội vương miện.
Sau mấy giọt nước mắt của Hạ Anh tiểu thư. – Vẽ nước mắt giọt nào giọt nấy bự tổ chảng.
Mũi tên suy ra, vẽ cái “que tăm” kia giờ có cái tóc ba chỏm xù xù:
– Chạy ra nhà Hạ Anh gây náo loạn!
Kèm theo cái Profile nhân vật đi kèm:
* Đối tượng: Ken.
+ Tên đầy đủ: Saito Ken
+ Quê quán: Baridi, chả biết ở nơi nào trên Trái Đất.
+ Chòm sao: Ma Kết
+ Tuổi: 18
+ Sở trường: Ăn
+ Sở đoản: Sợ ma, sợ nước.. vẫn đang cập nhật thêm.
+ Hoàn cảnh hiện tại: Đang làm osin không lương cho Châu Hạ Anh để đổi lấy miếng cơm, manh áo.
+ Thời hạn: Còn 99 ngày.
+ Điều kiện: Phải giúp Ken tìm ra true love để người đó nói “I love you” thì Ken mới về nhà được!
=> Tóm lại: Đang hiện diện tại nhà của Châu Hạ Anh với tư cách.. ăn bám.
Tôi đọc xong, cười hô hố lên nham nhở rồi gác bút, ngậm miệng lại vì sợ bị hàng xóm hai bên mắng vốn vì có một con điên cười khằng khặc một mình lúc nửa đêm.
Bên ngoài cửa sổ là màn đêm tối mịt, không nhà nào còn sáng đèn như nhà của tôi. Có tiếng rao văng vẳng của một người bán hàng rong trên con đường vắng ngắt. Đêm rất bình yên. Thật nhẹ nhàng. Thu cuối. Đông đang sang bằng những biểu hiện rất khẽ khàng.
Giờ này Ken ra sao rồi nhỉ?
Sự tò mò thôi thúc tôi, lén, nhè nhẹ, tôi hé mở cửa phòng, định bụng xuống nhà dưới.
Mở cửa. Tôi giật mình xém ngã ngược về sau. Trước mặt, đối diện là bức tường gần lối xuống cầu thang, Ken ngồi dựa vào tường, ôm gối, chân xếp cuộn như con tôm. Cậu ngồi ở đấy suốt hai tiếng sao?
– Trời đất! – Tôi thốt lên. – Sao không xuống dưới nhà mà ngủ?
Saito Ken ngẩng mặt, đôi mắt đã mụp mí vì buồn ngủ nhưng lại nhoẻn môi cười. Trên tờ giấy A4 được viết bằng bút lông đen, Ken viết dòng chữ rất to, giơ thẳng trước mặt tôi:
– KEN MUỐN NGỦ TRONG PHÒNG!