Chương 50: Herzlos làm anh lớn lâu đến vậy rồi, cũng nên cho Elurra chúng tôi cơ hội "nằm trên" một lần chứ!
- Trang Chủ
- Người Giấy - Tác giả: Xám
- Chương 50: Herzlos làm anh lớn lâu đến vậy rồi, cũng nên cho Elurra chúng tôi cơ hội "nằm trên" một lần chứ!
Tôi hét toáng lên, bật dậy, cả người run bần bật.
Rất nhanh, bên cạnh tôi, Jiro chạy ập tới, khẩn trương hỏi:
– Chuyện gì vậy?
Tôi đưa ánh mắt thảng thốt nhìn cậu, vô thức ôm chầm lấy người cậu như bấu víu, tim tôi đập như muốn nhảy xổ ra khỏi lòng ngực.
Jiro bị hành động đột ngột của tôi bất ngờ đến mức đôi cánh đen cũng bung ra, nó nhè nhẹ đập cánh, tỏa ra sắc xanh ngọc lục bảo trong bóng tối tĩnh lặng. Jiro đưa tay xoa xoa lưng của tôi, vỗ về:
– Không sao cả, chỉ là ác mộng thôi!
Đôi cánh đen đầy đề phòng từ từ thu lại rồi biến mất. Jiro trong màn đêm mang vẻ mặt phảng phất nét lạnh lùng xa xôi, nhưng từng động tác lại dịu dàng không nguôi, cậu dùng giọng nói êm ái của mình dỗ dành tôi:
– Ngoan nào, không sao đâu!
Tôi lấy lại được bình tĩnh, muốn đẩy cậu ra, nhưng phát hiện cậu ôm tôi chặt quá, nên tôi hơi dùng sức đẩy cậu. Chúng tôi buông nhau ra, tóc Jiro hơi rối, có lẽ đang ngủ bị tôi dọa tỉnh giấc.
Tôi cúi người nhìn lại, nhận ra hai chúng tôi ăn mặc có phần không phù hợp. Tôi không mặc áo con, chỉ mặc chiếc áo lụa mỏng nhẹ vào choàng một lớp áo khoác ren. Jiro còn không kịp thắt dây vạt áo, chiếc áo ngủ màu đen lộ ra làn da trắng ngần. Tôi nhìn thoáng qua, cậu ấy không gầy gò thư sinh như tôi nghĩ, cơ thể trẻ trung có những đường cơ bắp không quá khoa trương ẩn hiện, trên cơ bụng có vài vết sẹo hình tia chớp.
Jiro ngượng ngùng thắt lại đai áo, tôi cũng lấy cái chăn trùm lại người.
Cậu ta nhận ra tôi nhìn mấy vết sẹo của mình, cậu xoa đầu tôi, bảo rằng một người người lính sống trong chiến tranh làm sao cơ thể không có vết sẹo nào.
Tôi không muốn đem chuyện mình mơ thấy kể cho cậu, chỉ cố điều tiết hơi thở. Jiro hỏi tôi có muốn cậu dệt cho một giấc mộng đẹp cho dễ ngủ không, tôi suy nghĩ rồi lắc đầu. Tôi không muốn Jiro lại hao tốn phép thuật vì tôi. Tôi bảo Jiro về ngủ tiếp đi, cậu ta nấn ná nhìn tôi, rồi cũng về phòng mình.
Bầu trời vẫn còn tối đen, tôi nhìn cái đồng hồ thủy tinh đang chảy từng giọt nước, vẫn chưa đầy một giờ sáng giờ Herzlos. Có nghĩa là chỉ mới tầm ba giờ sáng lúc tôi ở Trái Đất thôi. Lúc này còn rất sớm.
Tôi bật dậy, đi chân trần đạp lên lớp thảm xám trải đều trong phòng, đi thẳng ra ngoài ban công. Tuyết rơi ở một nơi xa xăm, giống như không bao giờ chạm tới hoàng cung này. Tôi rất muốn đưa tay bắt lấy tuyết, nhưng chỉ có thể chụp lấy hư không. Những tháp bên cạnh đèn đã tắt đi rất nhiều. Ở Đô Thành giờ này vẫn còn có những thanh niên bay lượn hát ca, giống như một thành phố không bao giờ ngủ, nhưng hoàng cung lại tĩnh mịch đến đáng sợ.
Lúc tôi đang đứng ngắm bầu trời đêm như vậy, bỗng nhiên người như bị trúng phải gì đó, trở nên cứng đờ, cảm giác rất giống cái lần bị Saito Ken thổi cái gì vào tai tôi rồi lấy máu của tôi. Lúc này, tôi nghe một chất giọng phảng phất bên tai, cùng một vòng tay từ sau ôm giữ lấy mình.
– Đã bảo hãy ngủ sớm! – Chất giọng này ngay ở bên tai, nhưng tôi không thể quay đầu, cũng không thể vùng ra khỏi cái ôm đó.
Tôi bắt đầu quen thuộc với mùi hương và giọng nói này, bởi vậy không thấy được người phía sau tôi cũng biết đó là Jiro.
Tôi không thể nói gì, chỉ đứng im như khúc gỗ, mặc cho kẻ đó tùy ý bế tôi lên, từng bước trở lại giường. Tôi cố gắng vùng vẫy, thâm tâm tức giận, chỉ có thể vô lực bị kẻ đó đặt lên giường. Tôi gối đầu trên cánh tay đó, Jiro giữ tư thế ôm tôi trong lòng, rồi đắp chăn lại. Tôi chớp mắt uất ức muốn phản kháng, lại bị một hơi thở luồn vào ốc tai, bỗng nhiên cơn buồn ngủ đến rất nhanh, mi mắt nặng trĩu, rồi thiếp đi.
Giấc ngủ thứ hai này làm tôi bức bối đến tận cùng, dường như đêm qua tôi đã bị cái tên đầu trắng kia bắt nạt. Tôi nhớ hơi thở nóng rẫy của người đó trên da thịt của mình, nhớ đôi môi đó còn chú tâm chà miết ở cổ của tôi. Bàn tay người đó lướt khắp cơ thể tôi, mò mẫm, xâm phạm đến những vùng không được phép. Tôi muốn đẩy hắn ra, muốn bật khóc, thế mà sự mê man không buông tha cho mình. Trong muôn ngàn đấu tranh, tôi còn nghe được tiếng nói của người đó, giọng nói trầm thấp, bi thương mà xa lạ, không giống với thanh âm của Jiro bình thường. Người đó lặp đi lặp lại: “Chị, nhớ chị!”. Tiếng nói này lạnh lẽo đến độ làm tôi sợ đến rét run.
Vật vã cả một đêm ròng, khi tỉnh dậy, tôi mệt đến không thể hiểu được. Điều đầu tiên tôi muốn làm là tìm cái gì thật cứng để phang vào đầu người đã nằm bên cạnh tôi cả đêm, vậy mà khi tôi bật dậy, lại thấy giường trống không.
Bên cạnh không có hơi ấm. Chăn gối đơn lẻ, không có lấy một sợi tóc ngắn rơi lại. Tôi tức giận nén lòng, Châu Hạ Anh ta đây cả đời trong sạch chưa bao giờ thấy uất hận tới vậy. Cho dù trước kia tôi có cùng Ken ngủ chung một phòng, nhưng tuyệt đối cũng không gần gũi đến mức đầu ấp tay gối như vậy. Tôi bộc phát lửa giận, choàng một cái áo khoác lông cáo, xông tới phòng của Hoàng tử Jiro.
Jiro lúc này vừa cài xong cái cúc áo trên măng sét, thấy mặt tôi đằng đằng sát khí, cậu ta chỉ nhìn với ánh mắt nghi hoặc rồi hỏi:
– Sao cậu chưa thay đồ?
Cả người cậu mặc trang phục truyền thống của Hoàng tử với trường bào đỏ đen thanh lịch, giày bốt cao cổ có viền lông thú màu đen. Tôi vẫn còn mặc đồ ngủ, chỉ vội khoác áo, vội vàng chất vấn:
– Đêm qua cậu giở trò gì với tôi vậy?
Jiro trợn mắt nhìn tôi, vẻ mặt mông lung:
– Đêm qua.. Ngoài lúc cậu hét lên tôi có qua xem, còn lại vẫn ngủ ở đây mà!
Tôi nghi ngờ, đưa ánh mắt đảo quanh căn phòng.
Tôi không bằng không chứng còn bị tên ma đầu đó chế giễu ngược lại:
– Công chúa Miyuki, cho dù hai chúng ta đã đính hôn rồi, nhưng mới sáng tinh mơ nàng chạy qua phòng của vị hôn phu với trang phục như thế này, vẫn có hơi không chỉnh tề nha!
Tôi giật giật khóe môi, mất tự tin lấy cả tấm áo choàng rộng lớn chôn cả người mình lại.
– Thật sự cậu không ngủ cùng tôi đêm qua à?
Jiro như không hiểu chuyện gì, còn mỉm cười đáp lại:
– Chăn êm nệm ấm ở phòng tôi không ngủ, lại chạy qua phòng cậu giành giường làm gì?
Tôi đuối lý, cảm thấy mọi chuyện đêm qua rất chân thực, lại bị tên ma đầu này chối đây đẩy. Sao như mình bị tẩy não vậy nhỉ?
Vừa tức giận vừa mơ hồ, tôi vùng vằng về phòng vệ sinh cá nhân rồi thay đồ. Nhưng bình thường, tôi ăn sáng cùng Jiro. Buổi sáng với thịt kì lân xông khói, trứng chim KiKo và một ít bánh ngũ cốc. Tôi nhai rồm rộp, không hề nhìn lấy người đối diện một lần.
– Sao tôi cảm thấy cậu đang hằn học với tôi vậy? – Jiro tao nhã cắt thịt, lại hỏi tôi.
Tôi ngẩng mặt, muộn phiền không đáp. Trong đầu có hàng tá suy nghĩ linh tinh.
Jiro cắt thịt xong, liền đổi nguyên phần của mình qua cho tôi, phần ăn của cậu vốn còn còn nguyên.
– Không cần đổi đâu, cậu cứ ăn phần mình! – Tôi muốn đòi lại dĩa của mình, nhưng Jiro đã bình thản cắt vỡ cái trứng chim, chất lỏng sóng sánh đổ ra, trứng chim KiKo có lòng xanh tím như màu việt quất, lại to bằng ba quả trứng gà cộng lại.
– Hay cậu cứ ở thân xác này nhỉ? Không cần nhập hồn về làm gì? – Jiro ăn một miếng rồi bỗng nhiên nói.
– Cậu đừng lừa dối bản thân nữa, tôi có sinh động đến mức nào cũng chỉ là một hình nhân bằng giấy thôi. Người cậu bế, người cậu hôn rốt cuộc là một tờ giấy đấy Hoàng tử Jiro ạ! – Tôi cắn đứt miếng thịt, kéo Jiro về thực tại.
– Chính vì vậy cậu mới tùy ý với tôi như vậy? – Jiro nhướng mắt, đặt cái nĩa xuống.
Tôi nhướng nhướng chân mày, như là câu trả lời.
Jiro đột ngột nâng cổ tay tôi lên, ngắm nghía qua lại rồi còn đan từng ngón tay vào, lẩm bẩm:
– Cậu có cảm nhận được hơi ấm của tôi không? Tôi cảm nhận cậu rất chân thực!
Có chân thực cũng chỉ là một thứ phép thuật không hơn không kém.
– Hay cậu cũng đang nghĩ Saito Ken là một tờ giấy, nên cũng sẽ dễ dàng cho cậu ta táy máy tay chân?
Câu nói này của Jiro làm tôi lập tức buông nĩa. Nhớ tới chuyện đêm qua lòng tôi đột ngột bừng bừng lửa giận.
– Jiro, cậu mắc bệnh gia trưởng hả?
Nói xong, tôi đứng dậy bỏ đi. Không đủ bực bội sao? Đến bữa ăn còn phải chì chiết tôi?
Tính con người quả nhiên không thể ngày một ngày hai mà hiểu được, dần dà, tôi cũng thấy Jiro có những điều khó chấp nhận, tôi đã cố gắng dung hòa với cậu nhưng cảm giác chiếm hữu của Jiro khiến tôi lâm vào sợ hãi. Jiro đã đuổi theo tôi về kịp tới bên ngoài cửa phòng, vẻ mặt dường như biết lỗi, nhẹ giọng hơn:
– Xin lỗi.
Tôi lạnh lùng quay lưng lại, giọng cũng trở nên băng giá:
– Hừ, tôi biết cậu rất hay lục lọi tâm trí của tôi. Tôi có bao nhiêu điều giấu cậu đâu? Cậu muốn biết gì nữa? Phải, trước đó đúng là tôi khá nhẹ dạ với Ken. Nhưng tại sao tôi lại không thể chứ? Tôi lúc đó vẫn là một Châu Hạ Anh, cho dù tôi có quen ai, yêu ai cũng là chuyện của tôi. Phải đó, Saito Ken từng hôn tôi, ở trán, ở má, ở môi có đủ hết, cậu cần biết gì nữa không?
Tôi không hề nhớ nhầm điều gì. Ngày mà tôi ngã xuống hồ bơi bất tỉnh, Ken đã lặn xuống kéo tôi lên. Lúc đó cậu ta có hôn tôi. Nhưng sau đó có quá nhiều chuyện ập tới, cãi nhau với cậu ấy, rồi Khiết gặp tai nạn, tôi tự thôi thúc bản thân quên đi, cũng xem như là không biết gì. Nhưng tôi dối lòng kiểu gì khi tôi biết rất rõ, chỉ là không muốn đối mặt.
– Một ngày chúng ta chưa thành hôn, cậu không được phép đụng vào tôi. – Giọng tôi cố che đi cảm xúc nghèn nghẹn.
– Vậy sao? – Ánh mắt Jiro ngập tràn tức giận. Cậu cúi đầu nhìn tôi, rồi vội chụp lấy bầu má của tôi, áp môi mình xuống.
Tôi cảm nhận được nụ hôn này giống như cách đánh dấu quyền sở hữu, hoàn toàn không có bất cứ tình cảm nào. Nụ hôn lãng đãng như tuyết lạnh, trêu đùa trên môi tôi, khiến cho chỗ cổ tay của hai chúng tôi phát sáng một vòng đỏ.
“Lời thề thủy chung”.. Nếu không có tình cảm mà thủy chung thì có ích gì?
Tôi đấu thế nào cũng không lại sức của hắn ta. Từ đứng giữa hành lang, Jiro ép cả lưng tôi vào tường, từ nụ hôn phớt trở thành cuồng bạo. Tôi điên tiết đánh thùm thụp vào lưng cậu.
– Khụ khụ, anh đến hơi sớm, phá hỏng chuyện tốt của hai đứa rồi!
Reo cất giọng mềm mại, tỏ ra là ngại ngùng, nhưng rất điềm nhiên tựa vai vào tường quan sát hai chúng tôi.
Ơn trời, nhờ Reo tới mà Jiro mới chịu buông tha cho tôi.
Tôi lấy lại được hơi thở, cảm thấy làn môi hơi đau. Jiro rũ mắt nhìn tôi. Tôi dùng sức giáng một cái tát lên má của tên khốn đó.
Tiếng tát rất kêu, vô tình để người hầu đi ngang nhìn thấy.
Reo đứng thẳng dậy, lấy bóng lưng che cho hai chúng tôi, khẽ giọng răn đe:
– Trưởng công chúa, cô cũng phải để lại mặt mũi cho Jiro chứ! – Nói như vậy, nhưng khi tôi đi ngang qua hắn, hắn còn giữ cánh tay tôi lại, nhỏ giọng nói. – Ủa hôm qua cứng giọng lắm mà hôm nay gia đạo lục đục rồi hả?
Tôi trừng mắt với cả Reo, đùng đùng đóng sập cửa phòng. Phía ngoài vang lên tiếng nói:
– Con nhỏ này mới sáng ăn phải trái nổ hả? – Ngưng một chút, lại nói – Hờ, em trai, lần đầu anh thấy bộ mặt khác của em đó!
Không có tiếng Jiro. Tôi ém chặt cửa, thất thần ngồi xuống. Tôi ngồi trong phòng ngây người rất lâu, không hiểu được tâm trạng của mình.
Hoảng sợ? Căng thẳng? Lo lắng? Hay là tôi vốn không chấp nhận được Jiro?
Tôi nhìn lại bản thân mình một lần, tôi không có gì cả, mọi thứ đều là dựa dẫm vào Quỷ tộc. Cả sinh mệnh của tôi cũng là đang trông mong Reo mang về. Điều duy nhất mà tôi có giá trị với họ chính là máu linh hồn có sức mạnh tái sinh. Nhưng rất rõ ràng, họ cần máu của tôi, họ cần tôi sinh ra đứa trẻ mạnh mẽ để họ nuôi dưỡng từ tấm bé. Họ không cần tôi.
Tôi cúi thấp đầu, nhận ra rằng, nếu tôi không có tài năng gì, nhất định sẽ bị coi là phế vật nhàn rỗi, tự mình gặm nhấm sự nhàn rỗi đến chết, cũng đừng hòng có được ánh mắt tôn trọng từ Reo.
Tôi muốn Quỷ tộc công nhận tôi!
Tôi không muốn làm một cái máy sản xuất trẻ con!
Thật ra Reo nói đúng, tôi sợ Jiro đó! Người này quá thâm trầm, so với cách Ken làm tổn thương tôi thì hắn có khác gì? Nghĩ kĩ lại cách cậu ấy chọn để bên tôi, từ việc thông qua Khiết, cách kiểm soát tâm trí tôi đến cuộc hôn nhân này, đều là một hình thức quản lý tôi nằm trong tầm kiểm soát của cậu, điên cuồng như vậy, làm sao tôi không sợ cơ chứ? Đúng là tôi suy nghĩ đơn giản lắm, tự gieo mình vào miệng của sói lang thật rồi.
Tôi ngồi trên sàn lâu đến mức chân tê cứng. Lúc này bên ngoài cửa có tiếng gõ cửa, hồ ly Reo cất giọng:
– Trưởng công chúa à, tới giờ khởi hành rồi đấy!
Chất giọng đáng ghét này, hắn đang xem tôi là một vật phiền phức lề mề!
Tôi cúi đầu, không hiểu sao nước mắt tuôn rơi lã chã. Người tôi chực tan đi. Tôi cố lau nước mắt, lặng lẽ mở tủ đồ, chiếc va li có hai con mắt nhấp nháy lăn ra, tự động đi sau lưng tôi.
*
**
Chúng tôi vốn không bay bằng cánh, mà đi bằng một cỗ máy kim loại sáng bóng có từng khớp cơ, nó bay trên không trung duyên dáng như một con cá đuối đang bơi giữa đại dương.
Cả cỗ kim loại bao bọc một lớp vật liệu có thể nhìn trông ra bên ngoài như là trong suốt. Reo giải thích cho tôi, vật di chuyển này là công nghệ của Ngư tộc. Máy móc ở thế giới của tôi vận hành bằng vi mạch, còn cỗ kim loại này vận hành bằng phép thuật, từng khớp kim loại linh hoạt di chuyển êm ru. Bên trong là một căn phòng sang trọng có ghế trắng mềm mại, không khác gì khoang hạng VIP trên máy bay.
Không chỉ có loại máy có thể bay, còn có rất nhiều thứ tương tự như vậy vận hành, rất phổ biến ở Ngư tộc. Nghề điều kiển máy móc này theo tôi hiểu là Yển sư. Họ cũng chính là linh hồn của cỗ máy.
Tôi trông mắt nhìn ra bên ngoài, chúng tôi đã bay tới một vùng bằng phẳng rộng lớn. Tôi thấy có nhiều chấm nhỏ đang di chuyển phía dưới, Reo đưa ngón tay chạm vào lớp màn bao bọc cỗ máy trong suốt đó, nó lập tức phóng to hình ảnh bên dưới, càng lúc càng gần. Tôi hình thấy mấy cái chấm trắng đó hóa ra là một bầy gia súc.
Con vật đó toàn thân trắng tuyết, trên người có hoa văn như đốm sao, bộ sừng trắng muốt cực đẹp, đôi mắt chúng đục ngầu. Nhìn cách di chuyển giống như một bầy zombie băng trên thảo nguyên.
– Đó là Ma Lộc. – Jiro cả buổi luôn im lặng ngồi một góc bỗng nhiên mở lời.
Tôi nghe giọng hắn xong, cũng mất đi hứng thú ngắm cảnh, tư lự bỏ về ghế đọc sách. Vô thức sờ lên môi, cảm giác đau đau vẫn còn. Jiro để trên môi tôi một vết cắn bắt mắt, khiến môi tôi sưng tới giờ vẫn còn đau.
Jiro biết tôi còn giận, không nói thêm câu nào nữa. Thị nữ đem thức ăn cho tôi dù tôi không có yêu cầu.
Tôi đánh mắt nhìn qua chỗ Jiro, hắn đang đọc sách quân sự. Hắn biết tôi đã bỏ ăn sáng.
Tôi cũng không ngược đãi bản thân, cố gắng ăn, khẩu vị rất nhạt nhẽo.
Chiếc máy bay “cá đuối” của chúng tôi bay mất một ngày tới địa phận của Elurra. Nơi đó là một mặt sông băng khổng lồ, dẫn ra đại đương mênh mông đã đóng băng ngàn năm. Người điều khiển rất thông thuộc địa hình, cỗ máy hạ thấp vào giữa một khe nứt sâu hoắm, giống như chia đôi mặt đất rộng đến mười mấy kilomet, nơi đó càng xuống càng âm u, lạnh lẽo, ánh sáng dần biến mất.
Tới hồi lâu, tôi nhận ra cỗ máy đã chuyển sang chế độ lặn. Phía dưới lớp băng vẫn còn mặt nước, mọi thứ tối đen như mực, chiếc máy bay tỏa ra nguồn năng lượng sáng vàng, tôi thấy giống như UFO thực sự.
Nó trầm mặc bơi qua nguồn nước đen, Reo bảo chúng tôi vừa băng qua vịnh Svart Vann, tiến sâu vào nội địa Elurra.