Chương 48: Con lai
*
* *
Một ngày bận rộn trôi qua, tôi bị Ahmya đóng gói tư trang, ném qua cung của Jiro kèm theo lời nhắc nhở, bây giờ tôi là hôn thê của Jiro, hai người phải ở cùng một nơi. Tôi từ Độc viện chuyển sang tháp Đông ngay ngày hôm đó, may thay chưa bị ép ngủ cùng phòng với yêu nghiệt kia luôn. Lúc tôi và Jiro mệt mỏi lếch thếch về cung, từ đâu lăn tới một cục bông màu cam rực nhào vào lòng ma đầu, khiến cậu vội vàng chụp lấy cục bông cam đó, nhẹ nhàng dỗ dành:
– Yumie, em sao lại khóc đến tèm nhem mặt mũi rồi?
Cục bông màu cam ngẩng mặt, mang đôi mắt ầng ậc nước, bàn tay nhỏ xíu tức giận đấm vào đùi Jiro, òa lên:
– Anh lừa đảo! Anh hứa đợi Yumie lớn sẽ cưới Yumie mà! Sao anh lại cưới chị này! Anh lừa em!
Tôi nhìn Công chúa Yumie khóc đến mắt môi sưng mọng, Công chúa nhỏ quay sang dùng bàn tay nhỏ xíu dính đầy nước mũi ra sức chà lên bộ lễ phục của tôi, khóc nấc:
– Em không chịu đâu! Anh Jiro là của em!
Lúc ban ngày quá bận rộn nhưng tôi có đếm sơ qua số lượng Hoàng tử và Công chúa tung hoa, đúng là thiếu mất một Công chúa, nhưng mà tôi chưa gặp Yumie bao giờ, hóa ra con bé trốn trong cung khóc lóc cả ngày hôm nay, bộ dạng vô cùng đáng thương.
Tôi mủi lòng, đưa tay lau đi nước mắt lem nhem trên mặt cô bé, Yumie vùng vằng kéo tay tôi, giọng đầy vẻ nũng nịu:
– Em không làm chính thất cũng được, chị cho anh Jiro lập em làm thiếp thất đi!
Jiro dở khóc dở cười, cậu quỳ một chân xuống thấp, vuốt vuốt búi tóc tròn tròn trên đầu nó ra vẻ tội nghiệp, nhưng lời nói lại vô cùng đả kích Yumie đáng thương:
– Biết làm sao bây giờ! – Yêu nghiệt lại vờ áy náy – Anh đã lỡ lập “Lời thề thủy chung” với Trưởng công chúa mất rồi!
Yumie nghe xong quả nhiên lảo đảo ngã phịch xuống đất câm nín một hơi. Tôi đau đầu nhớ lại nghi thức huyết thệ, hồi mấy hôm trước Jiro đã từng nói do tôi không hiểu huyết thệ là gì nên mới thản nhiên đồng ý hôn sự. Sau hôm nay tôi mới biết chú thuật này thật ra rất đáng sợ, nó mang tên là “Lời thề thủy chung”. Đó là một chú thuật ràng buộc giữa các cặp đôi, bằng nghi thức trao máu linh hồn và một nụ hôn sâu, tưởng chừng đơn giản nhưng từ đó giữa hai người sẽ có một mối ràng buộc vô hình, không thể phản bội nhau, nếu một người có va chạm xác thịt với kẻ khác thì chú thuật này sẽ gây ra cơn đau đến chết cho bản thân. Nếu một người trong mối quan hệ này chết đi, người kia sẽ cô độc suốt một đời, không thể yêu thêm ai khác.
Tôi đưa cổ tay trái của mình lên, trên những nét chỉ tay, hiện lên một đường chỉ tay đỏ sáng lấp lánh, giống như dây tơ hồng, trên cổ tay Jiro cũng có. Đó là dấu hiệu của “Lời thề thủy chung”, ở gần nhau, dấu hiệu này sẽ tự động nổi lên. Jiro bảo nếu nó chuyển đen, có nghĩa là một trong hai người đã phản bội.
Tôi chưa từng nghĩ có một lời huyết thệ khắc khe đến thế, nhưng Jiro nói những đứa con sinh ra từ những cặp đôi lập huyết thệ này đều có sức khỏe tốt hơn và thông minh hơn người bình thường. Jiro kể ông nội của chúng tôi cùng bà nội là một cặp song sinh, họ lại lập huyết thệ, sinh ra ba người con là Quỷ vương Katsuo, cha của Jiro cùng mẹ của Ahmya. Cả ba người đó đều thông minh tuyệt đỉnh, mạnh mẽ nhất chính là Chiến thần Katsuo, đưa Quỷ tộc hưng thịnh cho đến ngày hôm nay. Ahmya cũng là đứa trẻ sinh ra bằng lời thề này, mẹ của Ahmya là Công chúa Himari cùng Phò mã cùng học chung Đại học, họ yêu nhau thắm thiết và quyết định cưới nhau. Tôi công nhận trong dàn Hoàng tử, Công chúa thì Ahmya thông minh vượt trội, nhưng con bé chỉ có đam mê duy nhất là luyện chế độc dược. Chú tôi là một Quỷ vương không lập huyết thệ, tôi thấy các Hoàng tử, Công chúa đều sáng láng nhưng đúng là mỗi người đều có khiếm khuyết nhỏ, không ai quá mức chói lọi. Reo tuyệt sắc dù có lập bao nhiêu công lao thì tư chất pháp thuật không được đánh giá cao. Jiro thông minh, điềm đạm nhưng là người giỏi dùng mưu hơn dùng sức. Mấy đứa con khác của chú tôi có gặp qua, đa dạng tính cách nhưng không thấy ai nổi bật bằng mấy đứa con do Hoàng Hậu nuôi dưỡng.
Yumie trước mặt xinh xắn, trắng trẻo, lại bướng bỉnh vô cùng, con bé nghe xong lời Jiro nói ngây người ra, sau đó còn khóc nháo ầm ĩ hơn:
– Em không biết đâu! Chị mau giải lời thề đi! Em muốn gả cho anh Jiro thôi!
Tôi nhìn cục bông cam cam bò lăn ra sàn nhà, rất muốn cúi xuống dỗ nhưng búi tóc nặng quá tôi sợ gãy cổ nên không dám cúi. Jiro bảo tôi cứ mặc con bé, hai chúng tôi đứng nhìn nó lăn qua lộn lại, không quá lâu Thục phi Runa cũng chạy tới, ngượng ngùng bế Công chúa dậy, mặt bà ửng đỏ, cất lời:
– Làm phiền Trưởng công chúa và Hoàng tử rồi! Yumie còn nhỏ không hiểu chuyện, gây rắc rối cho hai người rồi! Xin Trưởng công chúa và Hoàng tử bỏ qua!
Jiro mỉm cười, đôi mắt nâu vàng tỏa ra tia sáng ấm áp, vỗ cái đầu có hai búi tóc bánh bao của con bé, nhẹ nhàng nói:
– Chắc đau buồn đến mức bỏ ăn rồi!
Yumie hờn dỗi ụp mặt vào ngực mẹ của mình, nói rằng từ nay không thèm nhìn mặt Jiro nữa, còn hung hăng trừng tôi, trách tôi cướp anh Jiro của nó.
Ôi trời ơi tự nhiên tôi đắc tội với con nhóc đứng tới thắt lưng mình như vậy sao?
Thục phi xấu hổ bế Công chúa đi, trả lại không gian yên bình cho hai đứa tôi. Tôi như đánh trận cả ngày, mệt bở cả hơi tay. Cái cung quỷ quái của Jiro không có thị nữ hầu hạ, mà những người khác thì đang bận dọn dẹp cho buổi lễ, thế là tôi phải nhờ Jiro giúp mình gỡ hết búi tóc cùng mấy lớp trang phục thật rườm rà. Đến hồi tôi giúp Jiro cởi mấy lớp đồ mới nhận ra đồ của Jiro còn nặng hơn tôi nhiều. Phòng của tôi ở kế bên phòng cậu, cả phòng trang trí nhẹ nhàng đẹp mắt, giường đá vôi được trải hai lớp chăn dày, trông đỡ đau lưng hơn cái giường huyền băng.
Tôi vừa tắm xong đã lăn lên giường đánh ngay một giấc tới hôm sau, bù lại cho hôm trước mất ngủ đến gần sáng. Lúc tôi tỉnh dậy là bị yêu nghiệt đó đánh thức.
– Sâu lười, dậy ăn sáng đi thôi! Hôm qua cậu có ăn gì đâu!
Quả nhiên tôi đói đến xây xẩm mặt mày, đành phải dậy sớm để ăn một chút. Tôi mặc bộ trang phục màu vàng be, họa tiết xám trắng trang nhã, tóc xõa dài tự nhiên. Yêu nghiệt kia lại mặc bộ trang phục đen tuyền gọn gàng, tôi nhìn tới nhìn lui, nhận ra đó là quân phục. Bàn ăn dọn lên, bữa sáng của chúng tôi có thịt Ma Lộc nướng, sữa bò Kulot có vị béo đến tận óc, trên bàn còn có một ít quả Chu Chu. Bữa ăn này là cách ăn truyền thống của người Herzlos, thịt Ma Lộc vốn được ướp mặn, uống với sữa nhạt béo. Ma Lộc là gia súc được chăn thả rất nhiều trên sông băng, giá thành cũng rất rẻ.
Lúc ăn xong, Jiro đưa cho tôi một túi tiền, trong đó có rất nhiều đồng xu đỏ đồng nho nhỏ, rồi bảo:
– Hôm nay cậu muốn đi chơi ở Đô Thành thì cứ thoải mái, tôi phải đến doanh trại rồi.
Tôi nhìn bộ quân phục thêu mấy đốm lửa đỏ rực sáng long lanh trên cầu vai của cậu, lại nói:
– Cậu chưa bình phục hẳn mà đã tới doanh trại rồi!
– Tôi hôn mê tính tới nay cũng gần 10 ngày rồi, không thể để lòng quân dao động được. Phải đến xem một chút!
Trong hoàng cung này ai ai cũng bận rộn, chỉ có tôi quá nhàn rỗi, rỗi đến mức bị Jiro đưa tiền bắt tôi đi tiêu xài. Tôi tưởng Reo rảnh rỗi suốt ngày mặc hoa phục đỏ lượn quanh cung, ai ngờ hắn bận đến tối mặt tối mày, hôm qua vừa xong lễ đính hôn là lại chạy ra doanh trại qua đêm ở đó. Bây giờ Jiro cũng vậy. Ahmya đã đến trường rồi. Tôi bỗng nhiên thấy mình thật cô đơn.
Tôi vốc nắm đồng xu bé xinh ra tay, cầm một đồng ra ngắm nhìn, rồi lại hỏi cậu:
– Một đồng xu này có giá trị bao nhiêu?
Jiro đưa tay đút cho tôi một quả Chu Chu, thờ ơ đáp:
– Bằng đúng một túi quả Chu Chu.
Tôi ngạc nhiên mở tròn xoe mắt nhìn, miệng vẫn nhón lấy quả đỏ từ tay cậu, Jiro thấy vẻ mặt tôi, bèn nghiêng đầu, nụ cười nở nhẹ:
– Chứ cậu nghĩ bao nhiêu?
Thì tôi nghĩ ít ra nó cũng phải mua được tầm mười túi quả Chu Chu, hóa ra Jiro chỉ trả cho người tiểu thương đúng giá tiền một túi quả. So với một Hoàng tử thì có hơi keo kiệt quá không nhỉ?
– Tại sao tôi phải trả cho người đó nhiều hơn giá trị của túi quả? – Jiro mông lung nhìn tôi.
– Thì.. do cậu là Hoàng tử, nếu cậu đưa như vậy không sợ người ta đánh giá cậu quá keo kiệt sao? – Tôi không hiểu lắm về hành động của Jiro.
Đôi mắt nâu vàng của cậu chăm chú nhìn một quả Chu Chu, rồi khẽ trả lời:
– Tôi là không muốn dung túng thần dân của mình. Chúng ta tuy là người hoàng tộc, nhưng không phải sĩ diện đến mức như vậy, sẽ tạo tâm lý ỷ lại cho họ. Một túi quả Chu Chu có thể đổi được 50 cân thịt Ma Lộc, vận chuyển từ Suidberg, sản lượng vốn ít, đường đi lại khó khăn, đương nhiên không thể nhận miễn phí. Nhưng tôi không thể trả hơn tiền túi quả đó cho ông ấy, sẽ khiến thần dân nảy xin tâm lý cầu may, sau này mỗi lần tôi đến Đô Thành đều sẽ có người bắt chước dâng tặng đồ để nhận được nhiều tiền. Như vậy chính là chúng ta tự làm hư thần dân của mình.
Tôi vỡ lẽ, gật gù, Jiro quả nhiên suy nghĩ sâu sắc.
– Lòng tốt và sự hào phóng phải đặt cho đúng chỗ, nếu không nó sẽ là thảm họa. – Jiro nhắc nhở tôi – Giống như cách cậu giúp đỡ Ken, đó là lòng tốt đặt sai chỗ.
Tôi khẽ rùng mình khi nhớ lại những chiếc châm sắc mỏng được lấy ra từ người mình, đối với Ken bỗng thấy một nỗi sợ vô hình ám ảnh. Jiro chớp mắt nhìn tôi, vẻ mặt không có ý cười, chỉ hỏi:
– Cậu chưa từng nghĩ tại sao mình lại ra nông nỗi này sao?
Ý cậu nói là chuyện Ken hại tôi hay là chuyện gì nữa?
– Tôi nói chuyện cậu gặp tai nạn! – Jiro đút quả thứ hai cho tôi.
Tôi ồ nhẹ, thật ra có thể nghĩ được gì? Tôi chỉ thấy một giàn kim loại ập xuống đầu mình, rồi mọi thứ mờ mịt, đôi mắt ẩm ướt sắc đỏ, rồi hôn mê. Chỉ nhớ được tới đó thôi! Không phải là tai nạn sao?
Jiro chán nản nhìn tôi, lẩm bẩm:
– Thôi bỏ đi, việc đó để tôi xử lý! – Rồi cậu thu dĩa Chu Chu về, càm ràm – Không cho ăn nữa, kẻo mất ngủ!
Tôi tiu nghỉu, muốn vơ tay tới cái dĩa lấy thêm một quả cũng chẳng được. Jiro cầm quả Chu Chu ngắm nghía, không ăn, chỉ nhìn rất sâu sắc rồi buông lời:
– Suidberg là quê mẹ của tôi. – Lời nói này như cơn gió thổi ngang qua, ý như tôi muốn nghe cũng được, không để tâm cũng chẳng sao.
Nhưng đối với cái tên này tôi lại rất hứng thú.
– Ý cậu là quê của Hoàng Quý phi?
Jiro gật đầu.
– Sao nó lại có tên này?
– Nơi đó rất đẹp, nhưng vĩnh viễn chỉ thấy được mặt trăng khuyết qua những khe hở của thạch động. Cây cỏ không có ánh sáng. Suidberg là một hệ thống hang động sâu trong lòng núi, có những cánh rừng và thảm thực vật riêng và sở hữu rất nhiều loài hoa kỳ lạ cùng những loài vật phát sáng tự nhiên. Quả Chu Chu lớn lên nhờ ánh trăng. Tộc người Suidberg cũng rất ít, họ sống rất lặng lẽ và an phận, ngoại hình đều mềm mại dịu dàng, có mái tóc vàng cùng đôi cánh khí mỏng như cánh chuồn chuồn. Lúc đó cha đến Suidberg hái một số độc thảo mà gặp mẹ, họ yêu nhau và sinh ra tôi. Bởi vậy, tôi và Aran đều yếu ớt hơn so với người Quỷ tộc, bởi vì tôi có ảnh hưởng từ tộc người Suidberg.
Tôi chống cằm tập trung nghe cậu nói, trong đầu cố gắng hình dung quê ngoại của cậu ra sao. Chắc đẹp cỡ như những thước phim của Tim Burton nhỉ? “Alice in the wonderland”?
– Ừm, đẹp như vậy, hơi tối hơn một chút. – Cậu gật đầu đáp.
– Tôi rất muốn đến chiêm ngưỡng nơi đó ấy! – Tôi chớp đôi mắt long lanh của mình, nơi đẹp như vậy nhất định phải tới một lần mới được!
Jiro mỉm cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng, vui vẻ đút cho tôi một quả nữa, rồi nói:
– Sau này nhất định tôi sẽ đưa cậu đến!
Ăn xong buổi sáng, mặc dù được Jiro quẳng cho tôi một túi tiền to, nhưng tôi lại không muốn đi một mình tới Đô Thành tí nào, bèn nài nỉ cậu dẫn tôi đến doanh trại. Jiro nhìn bộ dạng của tôi, bảo rằng tôi phải tìm một trang phục khác bớt thướt tha một chút. Tôi tìm được một bộ đồ gọn gàng đơn giản hơn, tóc cũng nhanh chóng cột thành đuôi gà, hăm hở lấy thêm một chiếc áo choàng lông sói xám mặc lên người rồi đi theo cậu.
Doanh trại xa hơn tôi nghĩ, tính theo đường bộ thì tầm 70km, nhưng may thay tôi đi đường chim bay. Đúng là có đôi cánh bỗng nhiên mọi phương tiện khác đều thật kém tiện lợi. Nhược điểm duy nhất là không thể mang theo thứ gì cồng kềnh khi bay thôi. Jiro bảo tôi thử cất túi tiền vào ngực áo, lúc bay trong tuyết lạnh, bỗng nhiên người tôi ấm lạ thường. Quanh người chúng tôi có phủ một lớp phép chống tuyết bám vào người, tuy vậy thời tiết thế này vốn dĩ đủ làm mặt tôi đóng băng, thế nhưng tôi vẫn cảm thấy ấm áp. Jiro bảo đó là do những đồng xu tỏa ấm. Nó được làm từ kim loại quý, kim loại này càng giữ lâu trong người càng ấm áp, giống như bên người luôn có một lò sưởi ủ người. Bởi vậy người ở đây mới có câu: “Có càng nhiều tiền càng ấm!”. Quả thực đúng cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen luôn.
– Jiro, chẳng lẽ ở Herzlos không có điện sao? Hôm rồi tôi dạo chơi ở Đô Thành cả đêm, thấy có bảng hiệu lấp lánh như điện mà!
Trong lúc bay, tôi bắt đầu bày chuyện phiếm ra nói.
– Có chứ! – Jiro đưa tay chỉ – Cậu đoán xem trong tất cả núi ở đây, chỗ nào đặt nhà máy điện hạt nhân? Thật ra cậu đừng tin núi là núi, đôi lúc bên dưới lại là hồ hoặc là biển đó, ở đó có nhiều kết giới che giấu của Hezlos giăng ra, cho nên đừng tùy tiện đi lang thang bên dưới.
Tôi đập đầu mình khẽ mắng, ờ nhỉ, cậu ta nói có vũ khí hạt nhân, thì làm thá gì nhà máy điện hạt nhân lại không có. Tôi nhìn vào mấy trăm trái núi nhấp nhô trắng xóa bên dưới, làm sao biết được nhà máy ở đâu. Bây giờ lạc Jiro một cái là tôi còn chẳng tìm ra đường về hoàng cung, ở đó mắt bảo tôi tìm ra cái nhà máy đó.
– Có an toàn không? Nhỡ như phóng xạ..
Jiro thở dài, mới đáp lời tôi:
– Nghề có thu nhập rất cao ở Herzlos là Kỹ sư năng lượng, họ không những có kiến thức về chuyên môn, mà còn có một số khả năng vượt trội, nhất là thanh lọc, sức mạnh đó rất tuyệt vời. Cậu không thắc mắc là tại sao Đô Thành không có ô nhiễm à? Thứ nhất là công nghiệp hạn chế, phát triển dịch vụ là chính, nhà máy bị lùi rất xa khu đông dân cư. Thứ hai là vì chúng ta có một lượng lớn người có khả năng thanh lọc môi trường. À, đương nhiên thuế hơi cao rồi, vì để trả cho đội ngũ đó và quân đội.
Tôi thực thán phục cách quản lý và giáo dục ở đây, thoạt nhìn có phần cổ xưa, thật ra đều có tính toán, vì họ tôn trọng môi trường. Ở đây không có thảm thực vậy phong phú cung cấp đủ dưỡng khí, vậy nên môi trường phải thật trong lành mới có thể tồn tại. Người Quỷ tộc chọn cách sống chậm, hạn chế công nghiệp hóa, mỗi việc không có phương tiện giao thông là đã hạn chế được lượng lớn khí thải rồi. Quả nhiên trong lành hơn hẳn.
Jiro bảo tôi không phải hoàng cung keo kiệt không dùng điện mà thực ra đèn đóm được thắp toàn là năng lượng vĩnh cửu. Mấy con yêu tinh lửa mà tôi hay thấy gọi là Trứng Lửa, bọn chúng có trí tuệ bậc thấp, vĩnh viễn tỏa sáng như vậy, lại hiểu ý chủ nhân, được nuôi trong hoàng cung, nhưng chúng rất khó nhân giống, tuổi thọ của bọn chúng lên tới vài trăm năm.
Lục địa này tài nguyên khoáng sản không hề ít, nhưng để thăm dò và khai thác được không hề dễ. Tuy vậy có thể diễn tả Herzlos bằng cụm từ “Đế quốc giàu tài nguyên thiên nhiên”, thật sự không ngoa đâu.
Lúc tới doanh trại, tôi ngỡ ngàng vì nó lớn hơn tưởng tượng của tôi rất nhiều. Trại lính nằm trên một thung lũng, toàn bộ kiến trúc trắng xóa một màu, rất khó nhận ra nếu bay trên không. Quân phục quân đội màu đen tuyền, giày bốt cao cổ, áo khoác dày, mũ có lớp lông đen đính quanh, vừa thanh lịch vừa mạnh mẽ. Đoàn binh đó nghiêm cẩn đứng giữa không gian trắng xóa, không có lấy một âm thanh hỗn loạn, lặng lẽ như những pho tượng tuyệt đẹp.
Ở từ xa, tôi đã thấy đôi cánh đỏ rực của con hồ ly kia tung bay lượn quanh. So với vẻ lả lơi bình thường trong cung, Reo nhưng biến thành con người khác, ánh mắt sắc bén, thần thái uy dũng lạnh lùng pha chút yêu dị. Hắn cũng mặc quân phục đen, đây là lần đầu tôi thấy hắn mặc trang phục khác màu đỏ. Trông thấy Jiro, toàn quân hành lễ mang theo âm thanh chấn động làm tôi cũng giật mình. Các binh lính còn đồng thanh thêm một câu chúc mừng ngài Tổng tham mưu trưởng đã đính hôn, tôi giật giật khóe môi, giấu người ở phía sau lưng Jiro. Cậu ấy buồn cười nhìn tôi, rồi lôi tôi ra bay bên cạnh mình. Họ nhìn tôi, rồi cất tiếng chào một cách sâu sắc.
Tôi nghe họ gọi tôi là “Hoàng tử phi”, tôi có hơi giật mình. Mọi người thường gọi tôi là Trưởng công chúa, lần đầu được gọi là Hoàng tử phi, tôi bỗng nhiên nghĩ ra: Cậu ấy là tướng lĩnh trong lòng quân lính của họ, họ chỉ biết cậu ấy là trung tâm, cho nên họ gọi người gả cho cậu là Hoàng tử phi, không hề quan tâm thân phận của người đó là ai. Ở Hoàng cung thì khác, mọi người vẫn tôn trọng xuất thân chính của tôi là Trưởng công chúa nên chẳng nghe ai gọi tôi là Hoàng tử phi bao giờ.
Tôi không dám quấy rầy Jiro nhiều, nên về lều chỉ huy của cậu. Đó là một căn phòng rộng, ở trung tâm có một hình ảnh lập phương giống như là toàn bộ bản đồ lục địa. Tôi nhìn những chú thích một hồi, bản đồ chi tiết vô cùng, có thể phóng to, thu nhỏ, chú thích từng khu, ấn vào từng địa danh còn có trang riêng hiện lên thông tin của từng nơi. Tôi thích thú loay hoay quanh bản đồ phép thuật đó cả giờ đồng hồ. Lúc này, hồ ly Reo bỗng nhiên vén rèm bước vào, trông thấy tôi có vẻ hứng thú với cái bản đồ đó như vậy, hắn chỉ khẽ đưa mắt liếc nhìn, rồi cởi găng tay, ngón tay lướt trên bản đồ, chạm đến một chỗ:
– Ngày mai chúng ta sẽ khởi hành đến đây.