Chương 46: Đi dạo
Người thiếu niên đào rễ cây Tình năm đó đã từng hứa với mẹ một câu” suốt đời suốt kiếp “bây giờ có còn nhớ hay không?” – Sugimoto Jiro.
*
**
– Cha à, con mới tỉnh dậy, cái gì mà đính hôn ở đây!
– Chú à, có cần vồn vã tới vậy không? – Tôi càu nhàu.
– Ủa? Chú tưởng con sốt ruột vụ hôn lễ nên ngày nào cũng chạy đi thăm thằng bé chứ! – Quỷ vương băn khoăn nhìn tôi, hỏi.
Trời ơi, chuyện tôi đi thăm em họ tôi có gì lạ sao? Ông chú quý hóa của tôi lại nghĩ là tôi nôn nóng muốn đính hôn mới muốn Jiro tỉnh lại nhanh. Thể diện của tôi, chú ơi là chú!
Thôi được rồi, Jiro, mau bất tỉnh tiếp đi! Cậu không muốn thì tôi đập cho cậu ngất!
– Ế đừng! – Jiro hốt hoảng đưa tay che đầu, sợ tôi chọi cái bình hoa vào đầu của cậu thật.
Hoàng Hậu nghiêng đầu nhìn, nụ cười e lẹ phẩy tay, trêu chọc tôi:
– Miyuki à, con định đánh ngất Jiro thật đó hả? – Rồi bà bụm miệng cười, chỉ tay về phía chú tôi – Nhớ ngày trước ta không muốn kết hôn với ngài ấy nên đã bắt cóc giấu ngài ở động băng gần nửa tháng.
Quỷ vương lườm Hoàng Hậu, quay sang uống một ngụm trà chữa ngượng, lại cố chống chế:
– Trước khi kết hôn với ta, Hoàng Hậu vốn là tướng sĩ dưới quyền anh trai ta, một thời anh dũng mặc giáp ra trận nên đối xử với vị hôn phu là ta cực kì tàn nhẫn! Nhưng mà đính chính lại là nửa ngày thôi là ta đã thoát khỏi động băng rồi nhé, chỉ là nửa tháng sau nàng mới nhận ra thôi.
Tôi nghe giọng chú của tôi khá là uất ức, có lẽ trước kia Hoàng Hậu Megumi rất là oai hùng, không ngờ được luôn, nhìn bà ấy vừa dịu dàng, tao nhã như vậy.
Tôi suy nghĩ lại, có thể nuôi dạy ra một tướng quân giỏi giang như Reo, làm sao có thể là một phụ nữ bình thường được. Bởi vậy tôi đối với bà lại thêm sùng bái.
Thêm một vấn đề nữa tôi mới được biết đến, hóa ra Herzlos không hề nhỏ, đó là một Đế quốc có quân đội hùng mạnh nhất. Đế quốc đông dân nhất là Baridi, nắm giữ vùng đất đai màu mỡ bạt ngàn. Còn Đế quốc rộng lớn nhất là Elurra, tức Ngư tộc. Ngoài ra còn một số tiểu quốc nhỏ rải rác quy phục các nước lớn, trở thành hệ thống các nước liên minh đối đầu nhau. Herzlos có kha khá thuộc địa sau mỗi lần chinh phạt. Vùng đất mà Herzlos đang trị vì hiện giờ cũng vốn là đánh chiếm từ nước khác, kể từ đó đất nước du mục này mới chịu yên ổn ở nơi đây. Đa phần các tiểu quốc đều quy phục Baridi vì họ có chung nguồn gốc dân tộc, những nhóm dân cư kéo nhau đi khai hoang trở thành các vùng đất tự trị. Herzlos và Elurra liên minh của nhau, bởi vậy Baridi mấy chục năm gần đây không hề dám làm càn. Lúc này Baridi bắt đầu suy yếu, thế nhưng mấy chục nước nhỏ của nó vẫn có thể chống đỡ cho hệ thống liên minh này, bởi vậy cũng không có gì đáng mừng khi giết được Quốc vương Atsushi và Saito Ken, vì Quốc vương mất, sẽ có một vị vua khác lên ngôi. Rồi thì mọi thứ lại trở lại quỹ đạo, cái mà Herzlos chiến thắng chính là đàn áp về mặt tinh thần, khiến cho Baridi trước giờ luôn khinh bỉ Quỷ tộc ngày càng thêm sợ hãi mà không thể đối đầu.
Jiro cong môi cười quay lại giường tự chỉnh lại chăn cho ngay ngắn. Ý thức cá nhân của Quỷ tộc rất cao, việc nào bản thân có thể tự làm, nhất định sẽ không cần đến người hầu hạ. Bởi vậy số lượng người phục vụ thân cận trong hoàng gia rất ít, gần như các vương tôn đều rất tự lập, vì bản chất của họ đều được giáo dục theo khuôn phép chuẩn mực và họ ý thức rằng việc là người hoàng tộc là một vinh dự, cũng là trách nhiệm. Cuộc sống của họ hết sức kỉ luật, gần như mang hơi hướm quân đội. Quỷ tộc trước kia vốn là dân tộc du mục, cuộc sống quen chinh chiến nên tất cả mọi người từ nam tới nữ đều có khí chất quân nhân, dù vùng đất Herzlos bây giờ đã đi vào trù phú, thịnh vượng nhưng sự khuôn phép của hoàng tộc vẫn còn rất rõ ràng như những quy định về nghi lễ, giáo dục, truyền thống.
Tôi cam đoan chắc chắn một khi đi vào trạng thái chiến tranh, toàn dân tộc này, ngoại trừ một ít người không thể ra trận như trẻ con, người già, người bệnh.. thì tất cả người dân còn lại đều có thể trở thành chiến binh.
Lấy ví dụ cho cái sự nghiêm khắc của hoàng tộc đơn giản nhất là chiếc giường của Jiro đang nằm đây! Nó làm bằng đá vôi trắng, thoạt nhìn chăn mền mềm mại sang trọng, đặt lưng lên nằm mới biết lạnh lẽo, cứng ngắc. Giường của Ahmya chẳng khá khẩm hơi, dù phủ vải lụa hồng kẹo ngọt nhưng nó lại làm từ băng đen nhẵn mịn trong suốt, dù hơi lạnh đã bị phép thuật giấu đi, nhưng nó không tài nào giấu đi được sự cứng rắn và buốt xương. Ahmya nói rằng huyền băng cực kì có lợi cho hệ pháp thuật của nó và tôi, con bé ngủ từ nhỏ tới lớn nên chẳng có gì khó chịu. Giường của Reo thì làm bằng những tấm phản của gỗ thông ngàn năm, chắc cũng thô kệch đau người. Uầy nói chung là tôi rất nhớ chiếc nệm cao su cao cấp trong căn phòng áp mái của tôi!
Cuộc sống nơi đây không hề nhàn hạ như tôi nghĩ. Quỷ vương lo triều chính, Hoàng Hậu quản hậu cung. Reo thì tất bật ở doanh trại Đô Thành. Các Hoàng tử, Công chúa khác đều đi học, hết giờ học đều được gửi đi đến các viện tương ứng với năng khiếu của chúng để học hỏi. Tôi hỏi Jiro vốn làm gì, hóa ra chức vụ của Jiro là Tổng tham mưu trưởng quân đội Hoàng gia Herzlos. Ôi ngầu bá chấy luôn!
Quan trọng là Jiro tự mình lấy được chức vụ, không phải vì là con trai của Quỷ vương. Nói sao để chứng minh ta? Đơn giản là cậu ta chỉ cần đem quân giết được Hoàng tử và Quốc vương nước đối địch là được chức đó, nghe dễ nhỉ?
Dễ đến mức tôi thấy áp lực quá, vì tôi chỉ là con nhóc còn chưa tốt nghiệp cấp 3. Chỉ cần nhớ tới câu “Jiro sẽ gả cho tôi” là tôi lại nổi hết gai ốc. Tổng tham mưu trưởng quân đội Hoàng gia Herzlos gả cho tôi.. Ôi nghe thật là.. lại không tìm được từ gì để diễn tả tâm trạng của tôi luôn!
Ahmya rất bận rộn, con nhỏ chăm lo cho Độc viện, lại còn đi học ở trường Đại học Đô Thành. Người Quỷ tộc 16 tuổi là đã học Đại học. Tôi âu sầu lo lắng, hóa ra không phải tôi thông minh tuyệt đỉnh gì mà đứng đầu An Đằng, vì Quỷ tộc nhìn chung IQ đều như vậy. Nói chung càng nhìn Ahmya tôi lại càng ngưỡng mộ, thực tình tôi không muốn làm một nàng công chúa ăn hại chút nào. Nhưng tôi đúng là không có gì làm cả!
Còn tên Ken thối tha kia nữa! Hắn diễn tự nhiên đến độ làm tôi nghĩ thế giới cậu sống lạc hậu lắm vậy! Ai ngờ xã hội của thế giới phép thuật tân tiến không khác mấy nơi tôi đã từng sống! Đúng là thiên tài diễn xuất!
– Cha à, con nghĩ tốt nhất là dời lại vài ngày, con thật tình là chưa chuẩn bị tâm lí! – Jiro lúc này bỗng reo lên, rồi khẽ liếc mắt nhìn tôi.
Quỷ vương tâm tính vốn rất vô tư, chỉ đưa mắt nhìn tôi rồi hỏi:
– Miyuki, con muốn khi nào?
Tôi vò cái đai áo đỏ thắm, cũng khổ sở suy nghĩ lắm, nhưng đau ngắn hơn đau dài, phải hùng hổ đáp:
– Bất cứ khi nào Jiro sẵn sàng, trì hoãn càng lâu, thân xác con ở chỗ kia không an toàn chút nào, con sợ con thành người tàn phế phải ngồi xe lăn lắm!
Hoàng Hậu gật đầu, kéo tay Jiro trấn an:
– Con à, đừng sợ, chỉ là đính hôn thôi mà, Miyuki nhất định sẽ đối xử dịu dàng với con!
Đầu tôi chảy mấy vạch đen. Sao Hoàng Hậu lại đi nói vậy với ma đầu chứ! Chả khác gì lời dặn dò cho con gái sắp về nhà chồng cả! Nơi đây vốn là thế giới thị tộc mẫu hệ trá hình đúng không? Sao đàn ông nhắc tới hôn sự đều chối đây đẩy vậy!
Jiro hít một hơi, đôi mắt nâu vàng lắng đọng trầm tư, chất giọng êm ái mở lời:
– Vậy thì ngày mai cũng được. Hôm nay con muốn đưa Trưởng công chúa đi dạo Đô Thành, ít ra con phải có lễ vật đính ước riêng cho cô ấy.
Hai vị phụ huynh gật đầu, cũng không muốn làm phiền hai chúng tôi nữa. Quỷ vương kéo Hoàng hậu đi, bảo là cùng nhau qua cung của một phi tần khác ăn trưa. Jiro nói là muốn đưa tôi đi ăn món ngon ở Đô Thành, vậy nên hai chúng tôi không ăn trưa tại hoàng cung mà sửa soạn bay xuống Đô Thành chơi. Yêu nghiệt Jiro chạy đi thay trang phục, tôi nhìn một hồi lại thấy hình như cậu ta đang cố mặc đồ phối với trang phục của tôi. Tôi mặc váy áo trắng thuần, áo khoác cũng trắng, thêm vài họa tiết đỏ rực của đai áo và tua rua. Còn Jiro lại hăm hở mặc nguyên trường bào đỏ tươi viền trắng, áo choàng lông trắng cao quý thanh nhã. Hai chúng tôi kéo nhau bay xuống Đô Thành, Jiro hơi bất ngờ vì tôi mới tới Herzlos mà lại thông thuộc đường xá đến vậy. Tôi không giấu cậu chuyện có một hôm tôi lăn lê hết Đô Thành này để chơi bời.
Theo lời giới thiệu của Jiro, tôi mới được biết Đô Thành có tên đầy đủ là Thành Inkungu Yegazi, trong từ điển phương ngữ cổ có nghĩa là “Thành sương máu” do đặc trưng là một khối kiến trúc đỏ trầm luôn mờ ảo trong màn tuyết, nhìn từ xa xăm, hệt như một khu vực nhiễm phải một lớp khói sương màu máu. Thế nhưng hình như người dân trong thành không thích cái tên này lắm, có lẽ cũng do nó dài dòng khó nhớ, nên họ thường gọi tắt là Đô Thành. “Đô” ở đây là tên của con rồng đen luôn nằm vòng quanh tòa thành. Không biết nó ở đây từ bao giờ, nhưng nó không hề quấy phá hay bỏ đi. Nó cứ ngủ vùi từ năm này qua tháng nọ, mỗi ngày thức giấc hai lần để bay đi đâu đó, đến tối lại về nằm đúng chỗ cũ, hết năm này qua năm khác đều như vậy. Jiro bảo rằng theo lịch sử ghi lại, Đô từng là một nô lệ của tộc Quỷ lùn – chủ nhân trước kia của tòa thành. Con rồng vốn bị giam giữ dưới chân ngọn núi ở Hoàng cung hiện nay. Sau khi Quỷ tộc đánh chiếm tòa thành, Đô vẫn nằm yên ở đó không suy suyển, cũng không có ác ý gì. Tình trạng của nó lúc đó còn mang thương tích đầy người. Chính nhờ người của tộc Sugimoto chăm sóc mà Đô mới bình phục, bởi đó nó luôn quẩn quanh tòa thành, tạo thành một “máy xúc tuyết” cho thành phố. Bây giờ nó cũng đã quá già rồi, dù không ai biết rõ nó bao nhiêu tuổi, nhưng mà cứ để nó sống an tĩnh như thế này cũng tốt.
– Jiro, tôi đọc lịch sử Herzlos, phát hiện Đô Thành vốn là chiếm đóng từ nước khác, vậy sao tôi không thấy có người bản địa mà chỉ có Quỷ tộc ở đây vậy? – Lúc tôi đang đi dọc một con phố cổ của Herzlos, mới hỏi cậu.
– À, họ chết hết rồi! – Jiro nhún vai, mỉm cười.
Tôi khựng chân, trân trân mắt. Jiro bình thản nói tiếp:
– Số người cực đoan thì tự tuẫn tiết, số người chống đối thì bị giết sạch, một số quy thuận thì bị đày ra gần sông băng cả rồi!
– Trời, gì mà dã man vậy? – Tôi nheo mắt, thoáng nhìn kiến trúc xưa cũ của những tòa nhà đỏ gạch nơi đây, cảm thán.
Yêu nghiệt Jiro bật cười, chiếc răng khểnh lộ ra, cậu nói tiếp:
– Chúng ta là Quỷ tộc mà, không phải chỉ là cái danh thôi đâu! Tàn độc là phẩm chất ở trong xương tủy rồi. Khoảng hơn 250 năm trước nơi đây là một vùng đất tên là Mumu, do một tộc người mũi đỏ, thấp bé cai quản. Mà bọn chúng cũng chẳng tốt lành gì đâu, cậu có thể về thư viện tra thêm về tộc này, chúng cũng có cánh, biết bay, nhưng thể trạng yếu ớt, xấu xí hơn chúng ta. Quỷ vương đời trước, tức là tổ tiên của chúng ta có mấy lần bảo bọn họ quy thuận, họ không đồng ý, còn đem quân đi giết sạch một vùng của chúng ta, giết toàn thường dân và bắt hết trẻ con ra nấu ăn thịt đấy. Thế là Quỷ vương cho quân san bằng nơi đây, số tù binh tống ra phía vùng đất hoang tàn khắc nghiệt nhất nơi ngày xưa chúng ta từng sống cho chúng tự sinh tự diệt. Thật tình với cái thể chất yếu ớt đó thì chỉ cần 50 năm sau tộc Mumu tuyệt chủng thực sự. Chúng ta dọn về nơi đây đóng đô, mấy trăm nay nay nhờ linh khí núi non mà tộc ta phát triển vượt trội, dân số tăng nhanh, thịnh vượng hơn hẳn.
Tôi gật gật gù gù, xem ra tình hình chính trị, quân sự ở không gian này phức tạp quá nhỉ? Các nước đánh nhau ầm ầm, trông khốc liệt như hồi mấy thế kỉ trước của Trái Đất vậy. Tôi hỏi Jiro vì sao quân đội chúng ta lại mạnh nhất, Jiro đáp, vì chúng ta sở hữu công nghệ hạt nhân.
Trời! Hóa ra đất nước này có công nghệ hạt nhân! Hèn gì Baridi mới nhún nhường như vậy!
– Vậy tính ra Vương quốc chúng ta đang mạnh nhất đúng không?
– Tất nhiên rồi! – Jiro mỉm cười, xoa đầu tôi – Cha cậu đã có công rất lớn trong việc này. Chúng ta không những có công nghệ hạt nhân, mà còn có thể triệu hồi âm binh quỷ tướng. Những binh lính tình tử trận từ đầu cam kết hiến cả thân xác cho quân đội sẽ được giấu xác khắp nơi trong lục địa này, chỉ cần một pháp sư cực mạnh có khả năng tái sinh triệu hồi, tất cả âm binh chết đi đều có thể tập hợp trở lại.
Tôi “Quào” lên một cái, không ngờ cha tôi ngầu như thế! Nhưng nếu quân đội cực mạnh như vậy tại sao Herzlos không đánh chiếm luôn cả Baridi cho rồi nhỉ?
Jiro nghe được suy nghĩ trong đầu tôi, tự động trả lời:
– Cậu biết không, thế gian này luôn vận động theo quy luật cả. Sẽ không có cái gì quá mạnh hay thứ gì quá yếu. Nếu như Quỷ tộc lạm dụng sức mạnh, thì bệnh dịch, thiên tai bỗng nhiên cũng sẽ tự giáng xuống cướp đoạt tính mạng của tộc mình, vì vậy chúng ta phải biết điểm dừng. Nếu không, hậu quả rất thảm khốc! Các Vương quốc không những kiềm chế lẫn nhau, mà quy luật năng lượng của kiềm chế sức mạnh của mỗi người. Cậu thấy đó, như tôi từng phát sức mạnh diện rộng, giết được cả quân đoàn hùng mạnh của Baridi, thì hậu quả để lại cậu thấy đó, cả cơ thể này suy yếu đến mức nào rồi. Cả năm nay tôi luôn suy nghĩ, có khi nào tôi chết luôn không. Sau khi hạ sát được quân đoàn Baridi, tiểu quốc Le Masina – thuộc địa của chúng ta động đất, rơi vào khe nứt lục địa, bỗng dưng chết hơn vài trăm ngàn người bản xứ. Cậu thấy đó, ta giết được địch, nhưng cái quy luật năng lượng đó lại ứng vào chính chúng ta. Vì vậy, phải biết kiềm chế và điều tiết.
Tôi bỗng hiểu ra thật tình không có cái gì trên đời là đơn giản cả.
Jiro tiếp tục đi lên phía trước. Nền đất lát đá rất sạch sẽ. Do nơi này không có phương tiện giao thông nên đường xá đều nho nhỏ quanh co, dốc lên dốc xuống các chỗ. Jiro đi một mạch, bỗng nhiên dừng lại nhìn tôi vẫn đứng đực tại chỗ.
– Sao nữa vậy Sâu lười?
Tôi cắn cắn môi, nói với Jiro:
– Jiro, tôi có khác gì quả bom nguyên tử siêu to khổng lồ không?
Jiro giật giật mắt, khóe môi cũng run run khi đọc thầm suy nghĩ của tôi.
– Cậu nghĩ sức cậu đủ bùng phát đến độ hồi sinh được hết âm binh trong lục địa này à? Tôi nói thật chứ ngoài máu linh hồn của Chiến thần Katsuo ra, cậu vô dụng rõ ràng luôn!
Tôi suýt thổ huyết. Cậu không nên nói thẳng như vậy chứ! Tôi cũng biết đau lòng mà!
Jiro bỗng ngưng cười, đi lại nắm lấy cổ tay tôi, quen thuộc kéo đi. Nhiệt độ của cậu vừa phải, bàn tay có vài vết chai. Chỗ bị thương ở tay trái hôm nay cũng vừa thay băng, cậu cất tay tôi trong lòng bàn tay, cọ vào lớp băng dày.
– Một ngày nào đó, khi tôi không còn đọc được suy nghĩ của cậu nữa, có nghĩa là cậu đã rất mạnh. – Jiro vừa đi vừa khẽ nói – Phụ Hoàng, Mẫu Hậu, Reo hay Ahmya, tôi đều không đọc được suy nghĩ. Bởi vì họ mạnh đến mức có một lớp phép thuật hộ thân bảo vệ tâm trí. Giống như Ken vậy, chỉ là một hồn ma, mà ngay cả thăm dò, tôi cũng không làm được, ngược lại còn bị hắn đả thương.
Điều đó chứng tỏ tâm tư của tôi bây giờ rất đơn thuần, không có chút phòng bị nào. Tôi không đòi tay mình lại, cứ để cậu kéo tay tôi đi dọc mấy con đường. Chúng tôi mặc trang phục sang trọng, nhìn là biết ngay người của hoàng tộc. Quỷ tộc đa phần toàn bay, đi bộ cũng ít, họ rất giữ kẽ với Jiro, bằng cách mỉm cười nhẹ nhàng hoặc hơi quỳ thấp cúi chào, cũng có người nồng nhiệt sấn tới bày tỏ sự ngưỡng mộ với Jiro.
– Thưa Hoàng tử, tiểu thương hôm nay có quả Chu Chu nhập từ Suidberg tới, xin dâng tặng ngài!
Tôi thấy một thường dân áo vải màu xám nhạt mỉm cười đôn hậu dâng lên một túi giấy có đầy quả nhỏ đỏ tươi, xe đẩy của ông ấy có đầy ắp quả Chu Chu đó. Quả nhỏ cỡ ngón chân cái, đỏ tươi như máu, hình dáng nhìn xa như một cái bông năm cánh. Vỏ quả bóng đến mọng nước, trông rất ngon. Jiro nhìn vẻ mặt háu ăn của tôi, biết là tôi rất muốn ăn thử, liền đưa một mẩu kim loại nhỏ, cỡ như viên pin sạc màu đỏ đồng, đưa cho người tiểu thương, rồi nói:
– Buôn bán đừng có tùy ý tặng, quả Chu Chu rất đắt!
Nói rồi cậu giao cho tôi ôm túi quả Chu Chu. Tôi nhón lấy một quả, háo hức cảm nhận, vị vừa ngọt vừa chua, cắn vào miệng lại tan ra ngay, không có hạt. Ôi đúng là cực phẩm!
Tôi đưa một quả tới ngang mặt mời Jiro, cậu ta cúi đầu ngậm lấy quả Chu Chu, sơ ý mút luôn một ngón tay của tôi. Tôi rụt tay lại, bối rối đi vượt lên trước.
Jiro đuổi theo, tôi biết là hắn ta cố tình trêu chọc tôi. Hừ, trong hoàng cung thì tỏ ra nhu mì e lệ, không có người lại trở về bộ dạng lưu manh. Hai chúng tôi ăn quả Chu Chu, môi Jiro từ cam nhạt bị nước quả nhuộm thành màu đỏ mượt mà, hai chúng tôi thè cái lưỡi đỏ ra dọa nhau rồi phì cười.
Jiro không cho tôi ăn nhiều, sợ tôi no mà không ăn được buổi trưa. Cậu đưa tôi vào một chỗ, có thể gọi là nhà hàng đi, tòa nhà lớn, các ghế ngồi treo đính dọc trên tường, kiến trúc tinh tế với màu sắc ấm áp. Jiro chọn bàn gần cửa sổ, hai chúng tôi phải bay lên cao để ngồi vào bàn. Cảm giác chênh vênh lạ lùng khi ngồi vào bàn ghế lơ lửng, lúc tôi hiện cánh khí, một vài người bỗng nhiên ồ lên, một đứa bé còn nói rõ to:
– Cha ơi, chị ấy có cặp cánh màu trắng kìa!
Cả nhà hàng bỗng nhiên im bặt, sau đó tất cả mọi người đứng dậy, nghiêm chỉnh đứng hướng về bàn của tôi, vẻ mặt ai cũng nghiêm túc như sắp hát Quốc ca, đồng loạt hành lễ.
Tôi sợ đến mức thu lại cặp cánh, Jiro nói khẽ vào đầu tôi:
“Cứ mỉm cười đáp trả, họ đang bày tỏ lòng tôn kính đấy!”
Tôi cười gượng, đưa tay lên ngực đáp trả. Trong Quỷ tộc, sức mạnh màu trắng là mạnh mẽ nhất, hiếm hoi nhất, cả Quỷ tộc mười mấy năm qua không hề có người mang sức mạnh này, vì vậy khi tôi tung đôi cánh đen cùng khí tức trắng xóa tỏa ra đúng kiểu “chơi nổi” nhất đám. Quỷ tộc quy phục kẻ mạnh, không cần biết là ai lớn hơn ai, chỉ cần mạnh hơn là được sùng bái. Ngồi bên cạnh tôi còn có Hoàng tử Jiro cực kì nổi tiếng, bởi vậy cả nhà hàng mới trang trọng hành đại lễ như vậy.
Sau khi ăn xong, cậu đưa tôi đến một cửa hàng trang sức rất lớn, bảo là ít ra cậu nên có gì đó là quà đính ước riêng. Tôi bảo tôi không có gì để tặng cậu cả. Jiro mỉm cười, nói là chỉ cần tôi bình an mang thân xác về tới Herzlos, đó là món quà lớn nhất tôi tặng cho cậu rồi. Tôi miễn cưỡng nhận món quà cậu chọn cho, trong lòng áy náy, tôi nhìn những trang sức trân quý ở đó, chỉ dừng mắt ở một chiếc vòng cẩm thạch oải hương tím. Đáy lòng tôi chùng xuống, chiếc vòng làm tôi nghĩ tới Saito Ken.
– Tôi không chọn thứ gì liên quan tới Ken đâu, cho dù cậu thích! – Jiro lướt mắt qua tôi, điềm đạm nói.
Lựa chọn một hồi, người nhân viên dâng lên từ trong hộp gấm đen một sợi dây chuyền đẹp đến rung động lòng người. Mặt dây chuyền là một bông hoa tuyết kết từ rất nhiều kim cương lóng lánh trong veo, ở giữa bông hoa đính một viên đá quý xanh ngọc mài giũa tinh xảo, lúc này khóe môi của yêu nghiệt kia mới chịu cong lên, thỏa mãn nói:
– Có hoa tuyết, có đá quý xanh ngọc. Rất hợp ý tôi!
Cậu đeo sợi dây chuyền cho tôi rồi ra dấu với người bán hàng. Họ gật đầu, rồi cúi chào cậu.
– Không cần trả tiền à?
– Cửa hàng này của tôi! – Jiro bình thản – Tự mình đánh chiếm được thuộc địa, có thể giữ riêng cho mình vài mỏ khoáng sản, đem nguyên liệu thô về đây chế tác rồi mở cửa hàng trang sức bán cũng là một cách kiếm tiền.
Được rồi, vị hôn phu của tôi vừa đẹp trai, vừa giàu, có bố làm to nữa. Ngày mai đính hôn! Ngày mai phải đính hôn ngay!
Jiro nhịn không được búng tay vào trán tôi, cười khổ:
– Cậu dễ dãi như vậy thì không phải Châu Hạ Anh rồi!
Tôi cũng cười rộ lên. Tôi không ngốc nghếch, thậm chí tôi biết Khiết thích tôi, chỉ là tôi tự dối lòng, giả ngơ trước cậu ta. Nếu tôi thực sự hám của, tôi cần gì dọn ra ngoài sống. Nếu tôi cần thân phận thì làm bạn gái của Khiết luôn cho rồi, cần gì của giả ngây giả dại khéo léo giữ khoảng cách với cậu ta. Hoàng tử Jiro giàu tới đâu đi chăng nữa tôi chỉ thấy cậu ấy là đứa trẻ rất đáng thương, cả cuộc đời sẽ không hiểu được tình yêu chân chính là gì.