Chương 39: Thái tử
*
**
Tôi đưa mắt nhìn, từ phía ngoài hiện lên một bóng hình thon gầy lả lướt. Cả thân mặc y phục đỏ tươi như màu máu, mái tóc trắng dài gần tới vai, một nửa tóc thắt hờ bằng một mảnh lụa đỏ như màu áo. Nhìn xa như một nàng tiên xinh đẹp với làn da trắng như cánh hoa hồng bạch, trán cao thông tuệ, chân mày dài hơi xếch lên kiêu ngạo, cả mũi môi đều chuẩn mực như tranh vẽ, gương mặt trái xoan, cằm chữ V diễm lệ. Trang phục rất đẹp, trông mềm mại nhẹ nhàng, hơi giống một kiểu Kimono nhưng có nhiều lớp áo cùng vạt áo và đai thắt rườm rà, họa tiết như có linh khí, ẩn hiện lờ mờ hình hoa lá trang nhã, cổ áo viền lông mịn trắng, vạt áo tung bay chả khác gì một con bướm xinh đẹp.
Huhu! Hình như máu mũi của tôi cũng chảy mất rồi! Tại sao Quỷ tộc lại toàn những dung nhan xuất chúng như vậy!
Ahmya giấu cái “lục lạc trấn hồn” vào túi nhỏ, cụp mắt lặng lẽ đứng sát bên giường, cả vai cũng rụt lại. May mà tôi là người vô hình, không phải hoảng sợ, cứ vậy mà ngó đông ngó tây tán dương nhan sắc của mỹ nữ này.
Cô gái mới bước vào rất cao, cao hơn hẳn Ahmya một cái đầu rưỡi, vậy tính ra cô ta cao đến tầm 1m90 cơ, còn cao hơn cả Jiro nữa, tuy vậy nhưng tỉ lệ cơ thể rất hài hòa, cho nên không nhìn ra sự khẳng khiu.
Cô gái tới gần, đuôi mắt cong dài đẹp đẽ khẽ nhướng lên, cả một ánh mắt thăm thẳm đen như mực, không hề pha sắc nâu nào, lòng trắng mắt vừa phải, cả ánh nhìn toát lên sự cao quý từ trong cốt cách. Cô ta đi đến giường, khẽ đặt tay lên trán Jiro, rồi lại đưa mắt nhìn Ahmya đang đứng ngờ nghệch bên cạnh, khẽ hỏi:
– Nó vẫn chưa tỉnh sao?
Ơ? Giọng nói này là nam mà! Giọng rất mềm mại, nhưng có sự trầm thấp rõ ràng! Là nam!
Ahmya đưa mắt vô thức về hướng tôi đứng, ánh mắt lặng lẽ lướt qua tôi, cắn môi, lập cập run:
– Vừa mới tỉnh, lại ngủ rồi!
– Em nói dối? – Nam nhân đó nói tiếp, đáy mắt xẹt qua tia không tin tưởng.
Trời ạ, sao có một người con trai đẹp đến mức này! Cả giọng nói cũng dễ nghe đến thế!
Trong lúc em gái Ahmya của tôi chưa kịp phản hồi thì người nằm trên giường đã vội mở mắt, giống như đang cứu con bé một bàn thua trông thấy.
– Anh à, em không sao!
Anh? Trời đất đừng nói đây là Thái tử Reo nhé! Cái hoàng tộc này nòi giống sao tốt quá vậy!
Tôi cứ tưởng tượng Thái tử Reo anh dũng uy phong, mang dáng vóc của một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, vì mấy lần nghe láng máng kể là Thái tử Reo nổi danh thiện chiến, cả cái chết của Ken cũng là do Reo dắt binh chiến đấu, cả trận chiến với Quốc vương Atsushi cũng là Reo dẫn binh. Đáng lẽ phải là một chiến binh sừng sững như núi, mặc khôi giáp, mặt lạnh lùng giữa mưa tuyết trắng, hóa ra Reo Thái tử lại như một đóa hoa mềm mại, so với nữ nhân còn đẹp gấp mười lần.
Hai anh em nhà này, cứ nghĩ Jiro là yêu nghiệt, ai ngờ yêu nghiệt chúa lại là Reo.
Hình ảnh hai anh em ngồi trên giường với nhau này làm nhan sắc của tôi và Ahmya thoáng chút mờ nhạt. Sự lộng lẫy của Reo làm tôi quên mất trời trăng, chỉ lo ngắm hắn, đến khi tôi nghe tiếng nghiến răng ken két trong đầu, Jiro gằn lên từng tiếng:
“Hạ-ánh-mắt-háo-sắc-của-cậu-ra-khỏi-anh-trai-tôi!”
Hừ! Đồ ích kỉ! Có người đẹp nhìn một chút cũng không được à! Anh trai của cậu vẫn gọi tôi một tiếng chị đấy!
Tôi thấy ánh mắt Jiro rất nhanh liếc về chỗ tôi đang đứng một tia, sau đó lại trở lại tia ấm áp nhìn Reo, xem ra quan hệ của ba anh em nhà này cực kì tốt.
– Em đã gọi y sư rồi, họ bảo tịnh dưỡng vài hôm là khỏi. – Ahmya nói.
– Đừng dùng Đồng cốt thuật nữa, chuyện của Công chúa, hãy để anh sắp xếp. – Reo vuốt tóc Jiro, ân cần dặn dò.
Yayyyyy, độ dịu dàng này quả nhiên hợp mắt tôi!
“Tôi móc mắt cô bây giờ!” – Giọng của Jiro đặc biệt hung dữ, làm tôi hoảng hồn cụp mắt xuống không dám nhìn nữa!
Jiro móc từ ngực áo một thứ gì đó sáng sáng, hình bầu dục, đặt vào tay của anh trai, mỉm cười:
– Em dùng xong rồi, trả anh này!
Hóa ra đó là tấm giương màu ngọc bích mấy lần cậu ta sử dụng. Reo nhận lấy tấm gương, cất vào ngực áo. Vẻ mặt Jiro lại ấp úng, khác với lúc có mặt Ken, cậu ta lúc đó vừa lạnh lùng ngạo mạn, ở trong thân xác thật, xung quanh người thân, Jiro nhìn rất hiền lành, có phần yếu đuối, ánh mắt nhìn anh trai luôn toát lên sự kính trọng lẫn dựa dẫm. Bởi vậy càng thấy tôi nhìn chằm chằm Reo, Jiro lại càng thêm chướng mắt. Thật ra tôi chỉ là con người yêu cái đẹp, rất đơn thuần, chỗ nào hút mắt thì tôi nhìn thôi, không có ý gì khác đâu.
– Anh à, nếu mà người chưa chết, nhưng hồn không thể trở về xác, vậy có cách nào cứu không? – Jiro rón rén hỏi.
– Cái này cũng dễ chữa, cho uống một thứ thuốc tinh chế từ Tảo Hồi Hồn là được! – Reo mỉm cười, nói tỉnh bơ.
– Tảo Hồi Hồn? Nó không phải là báu vật của Ngư tộc à? Nằm sâu tận mấy nghìn lớp băng của sông băng đó! – Jiro trợn mắt, không ngờ anh trai mình tỉnh như vậy.
– Thì anh nói cách chữa thì dễ chứ có nói nguyên liệu dễ tìm đâu!
Tôi thấy Reo phì cười, nhìn chằm chằm gương mặt em trai, mái tóc dài đổ hờ lên vai áo, màu tóc trắng trên nền vải đỏ lại thêm nổi bật.
– Sao em lại đeo Âm nhãn?
Ánh mắt của ma vương Reo lướt qua không gian xung quanh, thoáng làm tôi kinh diễm đến độ nín thở một hơi dài, cho dù thừa biết hắn ta sẽ không nhìn thấy tôi. Trong khi đó, Hoàng tử Jiro rối tinh rối mù đảo ánh mắt né tránh bàn tay ma quỷ của ông anh mình đang cố định trên chiếc cằm xinh đẹp của cậu. Jiro biết mình không giấu được nữa, đưa nhẹ ánh mắt sang Ahmya cầu cứu, nhưng có vẻ đồng minh của mình đứng trước đại ma vương có hơi vô dụng, Công chúa Ahmya nói lắp bắp:
– À, ờm, em vừa làm được một cái Âm nhãn mới, nên đem khoe Jiro xem đeo có thoải mái không.
– Thế à? – Thái tử Reo buông giọng hờ hững, ánh mắt đen huyền liếc nhẹ Công chúa đứng cạnh bên, chẳng vội bóc mẻ cô ấy. – Nếu em dư Âm nhãn như vậy, chi bằng trình cho anh một bộ, dạo này anh khá hứng thú với thuật triệu hồi âm binh.
Đương nhiên đó chỉ là lời nói vờn mồi, vì nếu Ahmya mà dư Âm nhãn thì có cần phải chia ra mỗi người đeo một tròng mắt với Jiro không. Vẻ mặt của Ahmya ngập tràn vẻ miễn cưỡng, vẫn đau khổ gật đầu:
– Tối nay em sẽ đem qua cung của anh!
Reo nhoẻn cánh môi đỏ hồng thành một nụ cười mỉm, ánh mắt hạ thấp khiến hàng mi rũ xuống thấy rõ từng sợi đen dài cong cong như cánh bướm. Dung nhan tựa hồ ly tinh đó lại quay mặt ra nhìn ở giữa căn phòng, ánh mắt đảo quanh một vòng, rồi đột nhiên dừng lại ở một điểm, gần như tôi thấy hắn ta đang nhìn đúng vào chỗ tôi đang đứng. Tôi hoảng sợ, lập tức di người lách qua cạnh chiếc bàn gỗ điêu khắc tinh xảo, may thay hắn không thay đổi hướng ánh nhìn theo tôi, rõ ràng lúc nãy hắn dừng ánh mắt ngay chỗ tôi đứng chỉ là ăn may.
– Em đã mang thứ gì đó vào căn phòng này, có đúng không?
Jiro nguầy nguậy lắc đầu, đáp vội:
– Không có gì cả, thật!
– Cơ thể em đang suy yếu, tuyệt đối không thể để thứ thuần âm quẩn quanh, nếu không sẽ không thuyên giảm được bệnh tình. – Reo ân cần căn dặn, có lẽ cũng không muốn truy đến cùng, dù biết có điều bất ổn.
Nói rồi, thân hình đỏ rực đó đứng dậy, nhẹ nhàng di chuyển, lướt qua Ahmya, còn rất lưu manh dùng bàn tay thon dài nâng cằm con bé lên, do chênh lệch chiều cao, Ahmya khốn đốn nhón chân cao lên, ánh mắt tránh né cái nhìn sắc bén của ma vương Reo.
– Đừng quên mang Âm nhãn đến cung của anh! – Nói xong ngón tay còn nghịch ngợm chạm nhẹ lên cánh môi của Ahmya một cái đầy trêu chọc.
Thật tình thú! À nhầm, thật tình tứ!
Tôi chờ cho bóng dáng con hồ ly áo đỏ đó đi ra khỏi tấm rèm hổ phách, thẳng ra bên ngoài, mới dám thở phù một hơi. Ahmya lảo đảo ngồi phịch xuống sàn, giả vờ chậm mồ hôi rịn từ thái dương, nhưng thực chất chả có tí mồ hôi nào.
– Em bảo rồi, chậm một chút thôi mà anh không về kịp, Reo sẽ lột da em làm áo da người cho xem!
– Anh ấy không nỡ làm đau vị hôn thê của mình đâu! – Jiro nén cười, thả chân xuống giường.
Ahmya thoáng chốc đã quên mất đi việc vừa bị ức hiếp, đến cạnh tôi choàng lấy vai tôi cười tủm tỉm:
– May thay chị là linh hồn, không cần ăn uống, ngủ nghỉ nên chẳng cần thu xếp gì! – Người em họ xinh đẹp của tôi nghiêng nghiêng cái đầu, vui vẻ rồi lại ngưng cười đột ngột, nói lẩm bẩm – Quên mất! Em phải về cung tìm hộp Âm nhãn cuối cùng giao cho tên Thái tử xấu xa kia, bằng không lát nữa thì em bị lột da thật chứ không đùa nữa!
Nói rồi cô ta đứng dậy phủi tay, từ trên vai mọc ra hai cái cánh màu đen có phần đuôi cánh tỏa ra những tia sáng ánh hồng lấp lánh, nhìn đẹp như một nhân vật trong game có đồ họa cực đỉnh, hai cánh đó không hề là cánh thật mà chỉ là ánh sáng tụ thành hình chiếc cánh, đôi cánh cử động nhè nhẹ, mỗi lần cử động làm tia sáng trên những bóng đèn pha lê hơi chập chờn theo.
– Con nhỏ này, đã dặn bao nhiêu lần rồi, muốn mọc cánh thì ra ngoài hiên mà mọc, chiếm hết cả chỗ rồi! – Jiro khẽ trách mắng, không hề có ý trả lại Âm nhãn cho Ahmya.
Ahmya chẳng thèm quan tâm chủ nhân căn phòng đang chê đôi cánh của nó to lớn đập liên tục làm đèn trong phòng lúc sáng lúc tỏ, cô kéo tay tôi đi tiễn mình, tôi lướt qua rèm hổ phách, không chạm được một hạt trên rèm nào, tôi sực nhớ mình là người vô hình. Hóa ra bên ngoài tấm rèm là một khoảng sân, có mái vòm cong cong, ngoài hiên của căn phòng nhìn ra bát ngát không gian trắng xóa ngoài trời.
Phòng của Jiro ở một nơi rất là cao, phải nói gần như là cao tận một đỉnh núi lớn, nhìn thẳng ra bầu trời đầy tuyết phủ, lãng đãng mây mù dưới chân như chốn bồng lai tiên cảnh. Mái hiên có ban công dẫn ra ngoài trời hoàn toàn không có lan can chắn giữ mà chỉ có hai trụ cột màu vàng đồng khắc hình những đốm lửa cách điệu trụ giữ, cảm giác cực kì chênh vênh, nếu trượt chân ngã ở đây thì xác định ngày giỗ năm sau là vừa. Tôi tưởng tượng, chỗ này giống như một bãi đáp trực thăng của con người, mà người ở đây dùng cánh để bay, muốn tới thăm Hoàng tử Jiro thì phải bay lên tận tít cao trời mây này. Ở trên cao không khí loãng như vậy, làm sao mà cậu ta hô hấp được nhỉ? Công chúa Ahmya ra chỗ sân lớn liền như thoải mái hơi dang rộng đôi cánh, đập đập vài cái, làm gió nổi lên, rung rinh mấy nhành cây kiểng có lá màu bạc đặt xung quanh ban công, âm thanh nghe phần phật.
Con bé nắm tay tôi, nháy mắt, hẹn tối sẽ ghé thăm tôi. Vừa nói xong, Công chúa Quỷ tộc cứ vậy nhảy cái ào khỏi ban công nhà, gieo mình xuống, làm tôi suýt đứng tim, đôi cánh cô ta dang ra vỗ cánh vài cái rồi lại bay cao lên, bóng áo đen lượn qua lượn lại vài cái rồi vòng qua bên trái, bay mất dạng. Tôi cả gan nhích chân ra gần mép của ban công, dõi mắt nhìn xuyên qua lớp mây mù dưới chân, phát hiện dưới đây còn có mấy tầng khoảng sân y hệt như khoảng sân này, giống như là một tòa nhà cao tầng chọc trời.
Dù sao ai mà sợ độ cao thì tôi khuyến cáo không nên ra đây ngắm nhìn, không có lợi cho tim mạch tí nào!
Tôi đi vào phòng, cứ bực dọc nghĩ rằng tại sao trong phim hồn ma đều bay lửng lơ, còn riêng tôi đi từng bước, dù không phát ra âm thanh nhưng vẫn phải dùng hai chân nhàm chán di chuyển. Jiro lúc này đã đứng dậy. Cậu ta đi đến bên bàn gỗ màu đen mun, rót một ly nước trong ấm nước được đặt trên một đốm lửa cam, chiếc ấm màu nâu trầm ẩn lên những vết hoa văn như rạn nứt sáng lấp lánh như mắc ma sáng đỏ trên khe nứt núi lửa. Vừa nhấc chiếc bình ra khỏi đế đun, ngọn lửa đỏ cam đột nhiên hiện lên đốm mắt đen đen, nó chớp mắt vài cái như mới ngủ dậy, rồi lơ lửng bay lên ngọn đèn pha lê trên trần nhà, hòa cùng ánh sáng trắng bên trên.
Mấy đốm lửa này có linh hồn ư? Còn có mắt nữa, còn biết bay nữa!
Tự nhiên tôi nhớ tới ngày đầu tiên Saito Ken xuất hiện trước mặt tôi, cậu ta cũng tỏ ra kì quái với những vật dụng hàng ngày phục vụ đời sống của tôi, bây giờ tới phiên tôi mắt tròn mắt dẹt nhìn cuộc sống ở thế giới phép thuật này diễn ra thật nhiệm màu, dù hơi khó tin nhưng lại rất chân thật.
Jiro nâng ly nước có thứ chất lỏng màu chàm sóng sánh còn nghi ngút khói, uống cạn. Tôi rề rà đi đến bên cạnh cậu, thủ thỉ:
– Này!
Jiro không thèm ư hử, vẫn chuyên tâm uống trà.
– Này!
Jiro đặt ly nước xuống, quay mặt nhìn tôi. Tôi thấy gương mặt trắng xanh yếu ớt đó âm thầm cảm nhận Jiro hình như bệnh rất nặng.
– Sao hả, Công chúa của tôi?
– Có phải vì tôi mà cậu mới trông suy yếu vậy không? Hồi nãy tôi nghe Reo bảo là thứ gì thuần âm sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của cậu. Tôi có phải đồ thuần âm gì đó không vậy?
Jiro phì cười, lắc đầu, tay đưa lên xoa đầu tôi, nụ cười trên đôi môi cam nhạt rất dịu dàng:
– Cậu chưa chết, không phải thứ xui xẻo đâu! Mà sức khỏe của tôi suy yếu do trận chiến nửa năm trước, không phải vì cậu đâu! – Ngưng một chút, ma đầu nói tiếp – À, tôi hơi mệt nên tự phong bế năng lực của mình rồi, cậu tha hồ mà chửi xiên chửi xéo trong lòng nếu ức, tôi không nghe thấy đâu!
Tôi nhíu mày, âu sầu nhìn cậu, tay lơ đễnh tựa lên mặt bàn, phát hiện tôi có thể chạm lên mặt bàn, cảm giác này rất là kinh thiên động địa, tôi đưa tay kéo kéo vai áo của Jiro, hào hứng khoe:
– Xem nè, tôi chạm được cái bàn này!
Jiro gật đầu, bàn tay thò xuống nửa thân bàn, kéo ra một khối gỗ hình hộp đứng. Chiếc bàn này vốn như một khối lớn màu đen tuyền chạm khắc nhiều hoa văn đẹp đẽ, nhìn hơi thô cứng, tương xứng với lối kiến trúc trầm màu vừa mang hơi thở của tự nhiên vừa cá tính của căn phòng, thì ra thân bàn còn có những chiếc ghế ốp chìm vào, khi muốn ngồi có thể kéo nó ra.
– Ngồi đi, gỗ của chiếc bàn này làm từ gỗ quan tài, cậu có thể chạm vào cũng không lạ.
Tôi vừa đặt mông ngồi hí hửng, nghe tới bàn làm từ gỗ quan tài có hơi bủn rủn tay chân, lại tấm tắc trong lòng: Quả nhiên là Quỷ tộc!
So với cung điện của một Hoàng tử thì tôi thấy rõ ràng lối sống của Jiro hết sức đơn giản, mặc dù chất liệu và kiểu may của quần áo của cậu đều trông tinh xảo, nhưng so với phục trang của Reo hay Ahmya thì đơn giản hơn rất nhiều. Đồ trang trí trong phòng cũng không thấy gì quý giá, mà cũng chắc là do quan niệm giá trị của tôi khác với người ở đây nên có khi tôi không nhìn ra đồ tốt trong phòng, có khi tính ra bằng tiền của Herzlos có mà bằng toàn trân châu, ngọc ngà, vàng bạc, đá quý ở thế giới của tôi.
Jiro uống xong ly nước thứ hai thì khẽ huýt sáo một cái, tôi thấy đốm lửa nghịch ngợm có đôi mắt đen khi nãy bay là là xuống từ trần nhà, ngoan ngoãn nằm lên đế đun, Jiro lại đặt bình nước lên đế đun, ánh sáng hoa văn lóe lên màu rực rỡ. Cậu đứng dậy, kéo tay tôi, hỏi:
– Đi qua Y sư viện không?