Chương 32: Ảo cảnh
Cách hồi sinh linh hồn của người chết: Hình nhân máu.
*
**
Tôi không biết bằng cách nào tôi có thể bước xuống sân khấu. Tôi không thể nghĩ được bất cứ điều gì. Tôi cảm thấy trống rỗng.
Rốt cuộc Ken đã biến mất thế nào?
Phải chăng là..
– Hạ Anh! Vừa rồi cậu thật sự quá xuất thần! – Có người chạm vào vai tôi, lay liên tục, nhưng cả quay mặt sang nhìn đối phương tôi cũng cảm thấy khó khăn.
– Này! Tớ nói gì cậu có nghe không hả Hạ Anh?
Lần này, người đó bấu vào da tôi khá mạnh, cơn đau thể xác khiến tôi trấn tĩnh trở lại, giương ánh mắt có phần ngơ ngác nhìn.
– Sao cơ? – Tôi nghe giọng mình cứ như mất hồn.
– Này, tớ nói cậu rất tuyệt đó! Cậu có ổn thật không vậy? – Ánh mắt Mai dấy lên nỗi lo lắng.
– Cậu.. cậu có thấy rõ chuyện vừa rồi trên sân khấu không? – Tôi cắn môi, đăm chiêu nhìn cô bạn.
– Có chứ! – Tử Đằng từ đâu chạy tới, dùng khăn bông tẩm ướt định lau tay cho tôi nhưng lại bị Ban Mai giằng mất chiếc khăn, cẩn thận lau vết màu trên tay tôi. Thế nhưng Tử Đằng vẫn không hề mất hứng mà còn hăng say nói – Này nhé, lúc cậu vẽ, cả sân khấu đắm chìm trong tiếng đàn của Ken, mọi người mải mê nhìn ngắm bức tranh do cậu vẽ và trầm trồ không ngớt. Lúc âm nhạc đi đến cao trào thì đột nhiên có những luồng khói đầy màu sắc dần bao bọc lấy cậu và Ken, rồi hoa giấy từ đâu cuốn tới lả tả như tuyết rơi ấy, nhấn chìm cậu và Ken dần dần, trên màn hình chỉ còn mơ hồ nhìn thấy bàn tay cậu thoăn thoắt vẽ. Tuy thời gian khi khói màu ập tới không tới 10 giây nhưng tớ cảm giác như mọi thứ bị ngưng đọng đi vậy, rõ ràng ý thức được tất cả, nhưng cứ thấy mọi sự vật như đang chuyển động chậm thật chậm, rồi bỗng nhiên tiếng nhạc tắt, đám khói và hoa giấy cũng biến mất, Ken cũng biến mất. Chuyện là thế đấy!
Tôi nghe mà bần thần cả người.
– Wow! Khả năng tường thuật của cậu cũng sinh động quá nhỉ? Thật tình là màn biểu diễn vừa rồi thật mãn nhãn, vượt ngoài mong đợi của tớ luôn! – Ban Mai vui vẻ nói, lần đầu tiên tôi nghe con bé tán dương Tử Đằng. – Ơ mà Saito Ken đâu rồi nhỉ?
– Ầy, chắc lại trốn ở góc nào một mình nữa chứ gì, không ngờ cậu ta còn biết cả trò ảo thuật! – Đằng nói.
Tôi viện cớ muốn đi vệ sinh, liền rời khỏi phòng hóa trang, đi lang thang như cố tìm cho mình một câu trả lời thỏa đáng. Dù trong lòng đang ngổn ngang nhưng theo lời kể của họ tôi cũng có phần suy đoán được mọi chuyện. Đột nhiên, khi đang đứng tần ngần ở một góc vắng trong hậu trường, một thứ mát lạnh chạm vào bầu má tôi, làm tôi tỉnh táo mấy phần.
– Vất vả rồi! – Khiết đưa cho tôi chai nước khoáng lạnh, mỉm cười dịu dàng.
Tôi đón lấy chai nước, tu một hơi, cũng đáp lại.
– Cậu trợ giúp cũng rất có tâm huyết, cảm ơn vì chai nước.
Bỗng, tôi chợt nhớ ra một điều quan trọng, liền dáo dác tìm quanh.
– Bức tranh đâu rồi nhỉ?
– Hửm? – Khiết nghiêng đầu, đáp – Tranh cậu vẽ ấy hử? À tổ đạo cụ đã xếp nó phía bên góc kia sân khấu kìa.
Tôi trả lại chai nước cho Khiết, vội vã bỏ đi.
– Tớ muốn xem lại tranh vẽ của mình. Đợi tớ một lát nha!
Tôi tìm thấy bức tranh bị xếp trong một góc đạo cụ. Phía ngoài sân khấu đang diễn ra trò chơi dành cho khán giả, mọi thứ ồn ào và bát nháo. Tôi để bức tranh xuống nền đất, chăm chú nhìn.
Mùi màu nước hắc lên nhè nhẹ, trên bàn tay tôi dù đã tẩy bằng nước tẩy chuyên dụng nhưng vẫn còn lốm đốm vệt màu. Tôi cảm thấy trong mùi hương đó có thoảng chút mùi máu tanh nhàn nhạt. Bức tranh hiện lên, chỉ vẽ bán thân của nhân vật, dù theo cách ký họa nhưng thần thái nhân vật vẫn rất rõ ràng. Trong tranh, Saito Ken đặt chiếc đàn trên hõm cổ, tư thế tao nhã, đầu hơi rũ xuống, ánh mắt mê hoặc, môi cong nhẹ, những ngón tay thon dài bấm trên dây đàn. Đặc biệt nhất làm tôi phải rùng mình chính là đôi mắt đẹp đẽ trong tranh, đột nhiên tôi cảm giác như ánh mắt đó thật sự có thần thái, còn hơi lờ mờ mang theo sắc tím huyền ảo, ánh mắt đó đang cẩn thận nhìn tôi, như là suy xét, lại có mấy phần giễu cợt.
– Ken à.. – Tôi chép miệng – Cậu có phải đang ở trong đó không?
Tôi thoáng thấy hình như đôi môi kia đang cong lên nhiều hơn.
Có phải là cậu ấy ở trong tranh?
Cũng không có gì lạ, cậu ấy ban đầu cũng là từ trang giấy bước ra mà!
Tôi đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, Ken đã nói chính nước mắt của tôi đã dẫn cậu bước ra thế giới này.
Vậy thì.. tôi có nên thử?
Không kịp nghĩ nhiều, tôi ra sức cấu véo vào tay mình, cấu đau tới nỗi làm mình rớm nước mắt. Tôi vội chấm giọt nước mắt lên bức tranh, nhưng trái với mong đợi, mọi thứ vẫn bình thường.
Trong lúc sắp tuyệt vọng, đột nhiên tôi thấy những con chữ lấp lánh từ đâu hiện lên, chúng sáng nhè nhẹ trong không trung rồi đáp lên bức tranh, ráp thành những câu hoàn chỉnh.
“Vô ích thôi.”
– Vô ích? – Tôi trợn mắt – Cậu đang chuyện trò với tôi?
Dòng chữ đó tiếp tục hiện lên.
“Muốn tôi trở ra ngoài, chúng ta phải thực hiện một nghi thức.”
– Nghi thức?
Theo lời chỉ dẫn, tôi vội vàng làm theo, đầu tiên là tìm một tờ giấy cắt thành hình một con người, rồi cầm theo con dao nhíp luôn để trong cặp sách, vội vã chạy đi.
– Này Châu Hạ Anh, em chạy đi đâu thế? Sắp đến giờ công bố rồi đấy! – Thầy giám thị trông thấy tôi, vui vẻ nói.
– Vâng, em có chút việc, em sẽ trở lại đúng giờ. – Nói rồi tôi vội chuồn đi, chạy đến nơi mình đã giấu bức tranh, cắp theo nó cùng chạy đến bãi đất trống hướng đến khu C.
Tôi cũng không hiểu sao giờ này tôi đủ gan để chạy đến cái nơi khỉ ho này. Bật đèn flash của điện thoại lên, ánh sáng trắng tỏa sáng vừa đủ bao bọc tôi và bức tranh. Trong tôi nghĩ, bây giờ đúng là chỉ có nơi này là an toàn nhất, tôi có thể thực hiện nghi lễ này mà không bị ai quấy phá.
Theo hướng dẫn, tôi hít một hơi sâu, cố trấn an mình, rồi lấy con dao, có hơi chần chừ, cuối cùng cũng quyết định cắt một nhát ở đầu ngón tay.
Hạt máu đỏ tròn cứ dần to lên, tuy có hơi đau nhưng cơn đau này tôi vẫn có thể khống chế, tôi dùng tay nặn máu ra, rồi nhỏ máu lên hình nhân bằng giấy. Đầu tôi hoa lên, váng vất.
Kế tiếp, tôi nhắm mắt, cố hồi tưởng lại từng đường nét mình đã vẽ, rồi đảo ngược thứ tự nét vẽ, từ nét kết thúc kéo về nét đầu tiên. Tôi dùng ngón tay chảy máu của mình bôi chồng lên lớp màu.
Kì lạ thay, khi máu tôi chạm vào những nét vẽ, cứ như là bốc cháy, thứ ánh sáng đỏ rực như tơ nhện cứ tuôn ra từ bức tranh, máu tô tới đâu, những nét vẽ biến mất tới đó, sợi tơ đỏ rực sáng lấp lánh đó cứ dài ra miết, nó như có xúc tua tự động tìm đến hình nhân, kết nối với giọt máu trên hình nhân giấy. Tôi cảm thấy hình nhân như một con quái vật đang nuốt lấy máu của tôi. Điều kì lạ là máu chảy ở ngón tay tôi, chỉ là từ một vết rạch chừng 1cm nhưng cứ mãi tuôn máu không ngừng, cứ như máu của cả cơ thể đổ dồn về hết trên đầu ngón tay, làm tôi thấy hơi choáng váng. Tôi cảm thấy hình như tôi đang dùng số máu tương ứng với số màu vẽ nên bức tranh. Muốn xóa sạch cả bức tranh, nó sẽ nuốt đúng lượng máu nhất định.
Không gian đầy màu sắc kì dị.
Kì dị đến nỗi như là tôi thấy mình trở thành một vật tế.
Bức tranh thì cứ một chút tan biến hết những nét vẽ, sợi tơ kia thì cứ dài ra, hình nhân giấy bừng sáng bởi sắc đỏ ma quái đó.
Tôi thấy hô hấp mình bắt đầu rối loạn, mắt mờ đi, nhưng vẫn cố tô lên những vệt màu, kiểu như bị khiến sai một cách vô thức.
Cuối cùng thì bức tranh hoàn toàn bị xóa sạch sẽ. Tôi buông người ngồi phũ phục xuống đất, thở hắt, nhìn sợi tơ đỏ ồ ạt chảy vào hình nhân. Đến khi sợi tơ đó chui hẳn vào trong người hình nhân, tôi thấy hình nhân giấy rực sáng, ánh sáng tím nhạt lan tỏa, từ hình nhân, hình dạng Saito Ken bắt đầu lờ mờ hiện lên, cậu ấy nằm dài trên đất, nhạt nhòa như một bóng ma, mắt nhắm nghiền.
Không phải lần đầu tôi thấy cậu trong suốt như vậy, dù đang mệt mỏi, tôi cũng cố gắng hỏi.
– Cậu ổn chứ?
Đôi mắt kia khẽ lay động, rồi mở to, môi Ken cong lên nụ cười nhàn nhạt. Cơ thể Ken dần hiện lên rõ ràng hơn. Cậu đưa ngón tay chạm lên má tôi, yếu ớt cười.
Tôi cũng mỉm cười, dù trong lòng đang cảm thấy không đúng ở đâu đó.
“Thời gian ngắn đến bực mình. Một khi hắn xuất hiện, chắc chắn sẽ tìm mọi cách để cản trở mình.”
*
**
Ở một căn phòng khác, cô gái vội vã đóng sập cửa ra vào, cài thêm chốt khóa, cẩn thận xong xuôi liền ập đến người ngồi trên ghế, giọng có phần gấp gáp:
– Ngô Song Kỳ, cô nói xem, cô đang định giở trò gì?
Song Kỳ ngồi vắt chéo chân trên ghế, thong thả hớp một ngụm nước, vòng môi cong nhẹ.
– Trò gì sao? Uyển Nghi à, em không còn tin chị nữa. Đã giao kèo cùng ngồi chung thuyền, vậy mà chị dám lật lọng, hại tôi lao đao như vậy.
Lý Uyển Nghi hít hơi sâu, bàn tay khẽ nắm lại kiềm chế.
– Em có biết là chuyện của chúng ta bị Hiểu Khiết biết rồi không? Cậu ta rất tức giận, nếu còn ngoan cố, không chỉ có mình em mất tư cách tham gia, cả cái ghế Hội trưởng của chị cũng không giữ nổi.
Song Kỳ cắn chặt môi, vẻ độc ác ngấm ngầm lóe lên trên đáy mắt.
– Dù sao Châu Hạ Anh cũng là cái gai trong mắt em. Em phải nhổ bỏ nó!
Cô nàng Hội trưởng quay người, ánh mắt cẩn trọng suy xét, bàn tay thon dài nắm chặt vai cô gái đối diện.
– Đừng có ngông cuồng, em rõ biết nó quan hệ không tầm thường với nhà họ Dương, khinh suất một chút chúng ta sẽ bị đuổi ra khỏi trường đó!
Song Kỳ cười khẩy, móng tay dài nhẹ nhàng khảy bàn tay đang bám trên vai mình ra.
– Lý Uyển Nghi mà em biết là một kẻ hết sợ Đông rồi sợ Tây như vậy sao? Thế lực nhà họ Dương lớn thế nào chứ, họ cũng chẳng rỗi hơi quan tâm đến một đứa con nuôi mang về từ cô nhi viện không rõ lai lịch như con bé đó đâu.
– Họ không quan tâm, nhưng Dương Hiểu Khiết thì quan tâm. – Giọng Nghi đanh lại, chất chứa nhiều căm tức.
– Vậy thì cứ để cậu ta không còn cớ gì để quan tâm là được rồi! – Kỳ bình thản nói, khóe môi cong lên thành một nụ cười nham hiểm – Em quen biết người làm ở đài truyền hình này, họ nợ nhà em một ân tình, thêm một chút tiền, mọi thứ sẽ ổn thỏa.
Ánh mắt Uyển Nghi hạ thấp, dấy lên nhiều suy tư, rốt cục mình có nên dính vào cái đám bòng bong rắc rối này?
– Chị yên tâm, chị sẽ không dính dáng vào vụ này đâu. Tất cả, xem quy về hai từ ‘tai nạn’. – Song Kỳ khẽ thì thào, cô đứng thẳng dậy, ngón tay cuốn vào một lọn tóc xoăn nhẹ bồng bềnh của đàn chị.
Chẳng hiểu sao, thâm tâm của Uyển Nghi lại cảm thấy không ổn. Cô thực tình có ghen ghét con bé Hạ Anh kia, nhưng hình như việc này bắt đầu đi quá tầm kiểm soát của cô rồi.
Liệu có đúng không?
Một khi bắt tay vụ này rồi, tâm hồn cô liệu còn giữ được sự thanh thản?
Uyển Nghi vô thức đi một mạch đến phòng tự học. Giờ này mọi người đang tụ tập bên ngoài xem náo nhiệt, phòng tự học chỉ còn có mình cô. Ngồi xuống ghế, Nghi đan những ngón tay trắng thon dài lại, nỗi bất an nhấn chìm cô, cảm giác rắp tâm dìm chết ai đó quả là kinh khủng, tuy bình thường cô xấu tính nhưng hình như chưa bao giờ cô nghĩ sẽ dám làm một chuyện tồi tệ với ai đó thế này. Cho dù cô chỉ biết và chẳng hề nhúng tay vào.
– Bên ngoài náo nhiệt như thế, chị không tham gia sao?
Giọng nói trầm ấm vang lên, Hiểu Khiết nhẹ nhàng đóng cửa phòng, bước đến bàn của cô, ánh đèn kéo vệt bóng cao cao của cậu trùm lên cô gái đang ngồi thẫn thờ. Hãy 𝘵ì𝗆 đọc 𝘵𝙧a𝑛g chí𝑛h ở ﹍ 𝐓𝙧U𝗆𝐓𝙧uy ệ𝑛.v𝑛 ﹍
– Ồn ào quá, thấy hơi mệt! – Nghi đáp.
Hiểu Khiết mỉm cười, đưa tay lên sờ trán, chỗ vết thương vẫn còn hơi đau, tóc mái của cậu đã che mất vết khâu trên trán.
– Tôi không nghĩ cậu sẽ giúp Song Kỳ.
– Tôi cũng không có ý định ấy. – Khiết mỉm cười, có vẻ bất đắc dĩ.
Nghi không hỏi nữa, cô rụt người lại, bất giác hỏi.
– Sắp tới lúc công bố kết quả rồi nhỉ?
– Đúng rồi! – Cậu nghiêng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn cô nàng Hội trưởng Hội học sinh – Sao chị cứ bồn chồn thế nào ấy nhỉ?
Lý Uyển Nghi rụt cổ, nuốt khan, tránh ánh mắt của kẻ đối diện đang nhìn mình. Nhưng ánh mắt của Khiết mang theo sự áp bức quá dã man, cô không rõ là cô bị cậu nhóc này bức cho hoảng sợ hay chính bản thân có tật giật mình nữa. Đưa tay ôm lấy đầu, cô nhắm nghiền mắt, cố gắng bình tâm, thế nhưng, khi tràng pháo tay ầm ĩ bên ngoài tràn tới, tất cả giác quan của cô cũng trở nên nhạy cảm thái quá, bởi vậy mà sự bình tĩnh mọi khi chẳng có thể duy trì.
Bằng sự đấu tranh khó khăn với con ác quỷ xấu xa trong bản ngã, rốt cục Nghi cũng không thể chịu nổi, cô đứng dậy, tay bấu lấy vai Khiết.
– Mau! Lập tức ngăn Hạ Anh bước lên sân khấu. Cô ấy đang gặp nguy hiểm!
Khiết đứng bật dậy, ánh mắt như vẫn còn nhiều điều muốn sáng tỏ, nhưng đôi chân cậu vô cùng gấp gáp, chàng trai trẻ lao ra ngoài, chạy vụt trên hành lang, dường như chẳng còn chút bình tĩnh nào nữa.
Lý Uyển Nghi chợt cười cay đắng, đứng sững giữa phòng, nhìn bóng người kia vụt đi, chẳng cần biết đúng sai, hễ chuyện liên quan đến cô gái kia là cậu ta chẳng còn chút lý trí nào.
Cô cũng rảo bước ra ngoài, đi về hướng sân khấu có những ngọn đèn rực rỡ.
*
**
Tôi nắm chặt điện thoại trong tay, bước vội, vừa rồi thầy giám thị gọi tới hối thúc, tôi chỉ dám ậm ừ nói sẽ về thật nhanh. Thời gian quy định đã đến, nếu hiện giờ tôi không có mặt tại hậu trường ắt hẳn sẽ chọc cho mọi người nổi điên. Saito Ken vì thế mà không đợi bản thân bình phục hẳn, vội vàng xua tôi đi trước. Nhìn con số thời gian điểm trên đồng hồ, tôi lầm bầm một câu trách thầm rồi co giò chạy thật nhanh.
– Châu Hạ Anh, nãy giờ em trốn trong góc nào thế? Em biết mọi người đang tìm em không? Thời khắc quan trọng như thế này em lại có thể chơi trò mất tích thế à? – Giám thị gay gắt phê bình, tôi cúi đầu nhận lỗi, không thể dừng lại hít được một ít không khí, tôi bị đẩy lên sân khấu.
MC nhìn ba cô gái đứng bên cạnh nhau, cô ta mỉm cười duyên dáng, phong thư trên tay bắt đầu được bóc ra.
Quỳnh Lam nghiêng mặt qua nhìn tôi, lém lỉnh cười, nói nhỏ.
– Em lượng được sức mình. Chỉ trông mong vào hai chị thôi!
Cái bí mật đến phút chốc cũng được công bố, người sẽ đại diện An Đằng tham gia “Hoa khôi học đường’ bắt đầu được xướng tên.
– Vâng, theo số điểm xuất sắc cùng sự nhất trí của ban giám khảo, với số phiếu bình chọn áp đảo, Châu Hạ Anh đã chính thức trở thành đại diện của An Đằng, một lần nữa xin mời mọi người cùng chúc mừng cho cô ấy!
Trên sân khấu, pháo hoa bùng nổ. Tai tôi ù cả lên. Quỳnh Lam ôm lấy tôi chúc mừng, đến lượt Song Kỳ, miệng cô ta kề sát tai tôi, hành động như rất thân thiết, nhưng khẽ thì thào với tôi.
– Mày thắng rồi! Nhưng tao không thua!
Mắt tôi hoa lên, cảm thấy phía dưới sân khấu quá đỗi mờ ảo. Tôi vẫn chưa tin lắm là mình đã chiến thắng. Hai thí sinh còn lại đã lui khỏi sân khấu, đại diện của nhà tài trợ bước lên sân khấu trao giải thưởng là một suất học bổng cho tôi, ánh đèn flash chớp liên tục làm tôi hoa cả mắt. Khi người trao giải đã rời khỏi sân khấu, tôi vẫn được yêu cầu đứng nguyên vị trí để các phóng viên chụp ảnh.
Cố gắng mỉm cười, lần đầu trong đời cảm thấy mình rất giống một ngôi sao bé nhỏ trên trời cao, nhìn thấy biển người phía dưới, tôi cố tìm những khuôn mặt thân quen, các bạn của tôi đang vỗ tay cuồng nhiệt, tôi đưa tay vẫy vẫy với họ.
Chợt, một bóng người hớt hải từ phía xa, xé đám đông, cố gắng tiếp cận sân khấu. Là Hiểu Khiết.
– Cẩn thận! – Cậu ấy gào lên.
Tôi chưa hiểu chuyện gì xảy ra, vội ngẩng đầu, chỉ thấy những thanh kim loại đang ngã về phía mình, vô cùng hung hãn, kéo theo cả chùm đèn rơi xuống. Trong lúc đó, bản thân hối thúc mình phải chạy, nhưng phản ứng của tôi vẫn không thể nhanh bằng những vật đang rơi kia.
Ánh đèn sân khấu thật sự rất chói mắt!
Một lực rất mạnh kéo ghịt lấy cánh tay tôi, tôi bị giam trong lồng ngực kia, kẻ đó như quỷ thần đột ngột xuất hiện trên sân khấu, ôm chặt lấy tôi, nhưng chỉ đủ sức che chắn cho tôi trước những vật thể kia.
Âm thanh kinh khủng, tôi như bị đắm mình trong cả biển hỗn loạn, tiếng đổ vỡ và cơn đau kinh hoàng ập tới, tiếng hét hoảng sợ của đám đông hỗn loạn. Phông nền phía sau cũng bị kéo sập, ùn ùn đè lên người tôi. Dù được người kia che chắn, nhưng tôi vẫn bị thương mất rồi. Cố gắng lay mắt, chất lỏng dinh dính làm mi mắt tôi nặng trĩu, tôi lờ mờ thấy Hiểu Khiết đã chạy lên sân khấu bất chấp sự can ngăn của các nhân viên, cậu nhìn tôi, cậu gào thét tên tôi, nhưng cả sức đáp trả tôi cũng không còn.
Đầu óc tôi mụ mị dần, chỉ còn cảm giác duy nhất là hơi ấm yếu ớt của người kia bao bọc lấy tôi, hứng trọn những va đập vào người, vẫn cố bám chặt tôi, không hề buông tay.
Lại là Ken!
*
**
” Trở về với nơi cô đã đến. Trở về với nơi tôi ra đi – Baridi của chúng ta!”
Có thứ gì đó rơi trên da mặt ngưa ngứa, tôi đưa tay gạt đi. Mơ màng mở mắt nhìn, hóa ra thứ đó là một chiếc lá khô.
Tôi thử ngồi dậy, cố gắng sắp xếp mớ kí ức hỗn độn, chợt phát hiện ra hình như trước khi tôi ngất đi, tôi đã gặp một tai nạn trên sân khấu.
Ơ, vậy tại sao bây giờ một chút ê ẩm tôi cũng không cảm nhận được?
Tôi dáo dác kiếm tìm trên cơ thể xem có thương tổn gì không, thật kinh ngạc là ngay cả một vết xước cũng không có!
Rõ ràng trước khi mất đi ý thức, tôi đã cảm nhận được nỗi đau đớn kinh hoàng và dường như bản thân mất rất nhiều máu. Vậy mà bây giờ tôi lành lặn thế này. Thế là thế nào?
À khoan, nãy giờ tôi chú ý bản thân quá độ mà không hề nhìn đến quang cảnh xung quanh. Đây là bệnh viện sao?
Tôi nhìn lại tình trạng của bản thân một lần nữa, tôi đã ngồi trên một thảm lá khô úa vàng, vẫn mặc chiếc váy trắng, mọi thứ xung quanh vô cùng tĩnh lặng. Tôi nghe rõ tiếng gió lay những nhành cây và tiếng chim lít rít rất nhỏ ở phía xa.
Đây là..
Nơi này vô cùng quen thuộc!
Đây là nơi hiện trong tâm trí tôi hàng ngàn lần, chỉ cần nhắm mắt lại, tôi cũng có thể trông rõ độ vàng của từng chiếc lá úa khô. Tôi đứng dậy, chân có hơi lảo đảo. Lần qua những thân cây cao đồ sộ. Tôi đi lang thang, cố tìm hơi thở của sự sống ở quanh đây.
Cảnh vật hết sức yên bình.
Chỉ là tôi lại bị dọa cho thất kinh hồn vía!
Đây là..
Đây chính là bức tranh tôi đã vẽ! Là phông nền tôi chuẩn bị cho lễ kỉ niệm của trường, là phông nền mà Hiểu Khiết đã chuẩn bị cho buổi biểu diễn của tôi!
Tôi bước đi nhanh hơn. Lá khô gãy giòn kêu lách tách dưới chân.
Tôi chợt nhớ đến lúc mình vẽ tranh trên sân khấu, hình như cũng đã từng rơi vào ảo cảnh này. Tôi đứng giữa rừng cây chăm chú nhìn Ken đánh đàn.
Lại một lần nữa tôi rơi vào ảo cảnh đó sao?
Còn Ken thì sao?