Chương 31: Biến mất
*
**
Tôi trở về phòng kí túc xá của học sinh bán trú, tôi ngã người trên giường, mệt mỏi nhắm mắt. Ban Mai đẩy cửa bước vào, tôi chẳng buồn liếc mắt tới nó, nhưng do người đứng phía sau nó làm tôi giật cả mình lồm cồm ngồi dậy.
– Nè, ai cho hai cậu vào phòng kí túc nữ thế hả? – Tôi hếch mũi nói với Tử Đằng và Ken.
Tử Đằng buồn cười, đưa tay vuốt tóc tôi như xoa đầu một con mèo:
– Sẽ ổn thôi, cậu đã thể hiện rất tốt.
Ban Mai gỡ tay hắn ra khỏi tóc tôi, lườm hắn:
– Đừng có mà lợi dụng. Cậu đã bảo cho cậu vào phòng cậu sẽ hiến kế cho Hạ Anh mà!
Tôi ảo não:
– Người ta nào là múa ba lê, ca hát, đánh đàn, mạnh mẽ thì cũng phải múa được một bài quyền võ thuật gì đó. Còn tớ hả, suy đi tính lại cũng chỉ còn vẽ là chấp nhận được. Tớ đã thử tập luyện mấy ngày nay với Ban Mai và Ken rồi, vẽ phối hợp cùng âm nhạc cũng không tệ, nhưng tiểu xảo kiểu vẽ trình diễn vẫn còn mang lối cũ nhiều quá, mấy chương trình biểu diễn họ đang biểu diễn đến nhàm. Tớ thực sự muốn mọi người ta phải không rời được mắt khi tớ vẽ cơ! Nhưng một bức tranh đẹp mất nhiều thời gian làm, chúng ta chỉ có vài phút thôi, thực sự tớ vẫn còn thấy khó.
Saito Ken đứng bên cạnh, đột ngột đưa tay ra chỗ chiếc lọ hoa hồng, lấy ra một bông hoa, sao đó đưa tay về sau lưng, lần tiếp theo khi cậu đưa bông hoa trước mặt chúng tôi, trong tay cậu đã là ba bông hoa. Đây có phải là phép thuật không?
Tôi đá mắt nhìn Ken, nói:
– Ý cậu là làm ảo thuật lúc vẽ hả?
Ban Mai không tin được, đưa bàn tay Ken nhìn bó hoa săm soi, ánh mắt long lanh đầy ngưỡng mộ:
– Sao Ken làm được hay quá vậy?
Ken tủm tỉm cười, không giải thích. Thỉnh thoảng tôi cũng thấy Ken dùng tới phép thuật, đôi lúc vô tình thấy cậu làm loạn dưới bếp bằng phép, nhưng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, cậu ta còn có thể sao chép mọi thứ mình muốn, giờ nghĩ lại việc cậu muốn có một danh tính để đi học hay chi trả chi phí cho việc đến trường là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng mà việc đó có hợp pháp không thì tôi không biết.
Tử Đằng xùy một cái, mang vẻ không phục lắm, nhưng vẫn củng cố cho đại sự:
– Vẽ, âm nhạc cùng ảo thuật, tuyệt lắm đó! Bây giờ bọn mình sẽ biên tập một bố cục theo ý tưởng này, chỉ cần phối hợp tốt làm được!
Ban Mai vỗ vai Đằng, hớn hở:
– Ý tưởng mà Ken nảy ra ắt hẳn sẽ không bình thường, tớ nghĩ sẽ không đơn thuần là cậu ngồi đánh đàn trong lúc Hạ Anh vẽ nữa đúng không? Sẽ có ảo thuật? Có lửa hay khói gì đó nữa đúng không?
Ken lại gật đầu, ánh mắt nhìn tôi trao đổi.
– Cậu muốn bàn riêng với tôi sao? – Tôi hỏi.
Saito Ken viết: “Tôi và cô cần chuẩn bị một số việc cho ý tưởng này.”
*
**
Sân thượng khu A, đứng ở khu mái vòm mát mẻ, tôi nhìn hộp màu nước đen trên mặt đất, lại nheo mắt nhìn Ken.
– Rốt cục cậu muốn làm gì vậy Ken?
Ken khuỵ một chân trên đất, đăm chiêu nhìn hộp màu nước rồi lại nhìn tôi. Trong ánh nắng nhàn nhạt, sắc tím trong mắt cậu ấy bỗng trở nên ma mị một cách khó hiểu. Đoạn, Ken lấy trong túi quần một con dao rọc giấy nhỏ, không hề đắn đo mà cắt một nhát vào ngón tay trỏ của mình.
Tôi thấy một hạt máu tròn dần hiện lên, to dần, lóng lánh đến kì dị. Không phải tôi chưa từng thấy máu, nhưng lần này thật sự Ken làm tôi thấy khiếp đảm. Máu của cậu ấy mang màu tím xanh, thoạt nhìn cứ ngỡ chỉ là một giọt màu nước tím dính vào da. Ken nhìn tôi đầy ý vị.
“Máu linh hồn, nó không nằm trong thể xác mà một dạng linh khí tồn tại cùng với linh hồn. Tùy theo năng lực phép thuật của chủ nhân mà màu sắc thể hiện của chúng cũng khác nhau. Mất máu linh hồn, sức mạnh sẽ bị suy giảm, thậm chí phép thuật tạm thời biến mất.”
Tôi thảng thốt, lấy tay che miệng. Ken phì cười, kéo nhẹ bàn tay tôi xuống, cậu lại dùng con dao rọc giấy vừa rồi, ngắm nghía bàn tay tôi.
– Này khoan! – Tôi cản – Không phải cậu muốn cắt máu ăn thề đó chứ?
Cậu ấy không chút quan tâm. Tôi cảm nhận thấy hơi lạnh của kim loại rơi trên da.
– Tôi sợ đau đấy! – Tôi rụt tay lại – Cậu muốn giở trò quái đản gì?
Không! Không! Cậu ấy không hề muốn cắt lấy máu ở ngón tay tôi chút nào. Cậu rõ ràng là muốn rạch một nhát dài trên cánh tay tôi mà!
Tôi dùng hết sức muốn nạy bàn tay Ken đang cố định cánh tay tôi ở yên. Cậu ấy buông tay tôi ra, bất ngờ giữ chặt cổ tôi, môi phớt nhẹ qua tai tôi, tôi cảm thấy có một hơi thở tràn vào ốc tai, hình như Ken đã mấp máy môi nói gì đó vào tai tôi, nhưng đó hoàn toàn là âm câm. Kế đó, tôi không ngờ rằng cả bản thân mình đang dần bị đông cứng, không thể cử động.
Phép thuật?
Cậu ấy dùng phép thuật trên cơ thể tôi?
Tôi cảm thấy hơi thở mình dồn dập, mồ hôi rịn chảy xuống thái dương, một cảm giác vừa sợ hãi vừa bất lực nhìn cơ thể của mình không thể hoạt động theo ý chí. Đằng này, Ken thản nhiên kéo cánh tay tôi xuống, ngón tay kéo lê một đường trên cẳng tay tôi, kế đó, nhát dao cứa xuống, nhẹ nhàng, tôi hầu như không nhận ra chút đau đớn nào.
Máu đỏ tứa ra thành dòng, theo cổ tay tôi chảy ròng ròng xuống hộp đựng màu nước.
Rất nhiều máu.
Màu đỏ mị hoặc, tanh nồng.
Không đau đớn, chỉ có cảm giác như là cả bên trong mình có thứ gì đó đang bị vỡ ra, như là thủy tinh đang nứt rạn, từ từ sụp đổ. Thoáng chốc, tôi cảm giác như là có một thứ gì đó sinh sôi trong cơ thể mình, cho dù máu cứ đang bị rút ra. Thứ sinh sôi đó cứ như là luồng khí Ken đã thổi vào tai tôi, nó rong ruổi khắp nơi trong những mạch máu, như là thăm dò, như là kiếm tìm.
Ước chừng đã đủ lượng máu, Ken cúi đầu thổi nhẹ vào vết thương trên tay tôi, máu tuôn chậm lại, từ từ dần cầm được, rồi loáng một cái như hư ảo, tôi thấy vết thương đang liền lại, lên da non, còn cảm thấy ngưa ngứa, rồi dần dần cánh tay tôi lành lặn như chưa có gì xảy ra.
Lúc tôi nhìn cánh tay hoàn hảo không một vết sẹo của mình hồi lâu, tôi mới ý thức được việc cơ thể đã có thể cử động. Tôi ngồi phịch xuống, vuốt mồ hôi, lại liếc mắt xuống nhìn hộp màu nước pha loãng bằng máu của mình. Màu nước đen bây giờ lại cứ như là phủ một lớp khói trên bề mặt, màu tím nhạt pha với sắc đỏ tanh, hai màu sắc đó không hề bị pha trộn.
Dù vậy, đầu óc tôi khá xây xẩm.
Cậu muốn gì, Saito Ken?
“Khi tôi đang chơi đàn, hãy vẽ lại tôi.”
Đó là thứ Ken viết trong sổ tay.
Đậy nắp hộp màu nước lại, tôi âu lo suốt buổi.
Tối nay, liệu chuyện gì sẽ xảy ra khi tôi vẽ tranh? Ken đang làm một loại phép thuật gì đó với màu vẽ, nhưng tại sao phải trích cả máu tôi vào trong đó?
*
**
Thời gian không đợi người ta nghỉ ngơi đủ, loáng cái đã đến giờ thi năng khiếu. Nói là cho thời gian nghỉ ngơi, nhưng thật ra chúng tôi đều phải vội vã tập dượt trước, còn phải chạy chương trình trước. Cầu kì hơn buổi sáng rất nhiều, các thí sinh được ăn mặc lộng lẫy và trang điểm kĩ lưỡng, ai cũng trong tâm trạng muốn là người tỏa sáng nhất đêm nay. Ban Mai và Tử Đằng vì tôi mà cả buổi chiều vất vả. Tử Đằng vì mượn đàn dương cầm cho tiết mục của tôi mà phải dấn thân qua Hội âm nhạc, lúc cậu ấy về còn mang theo tâm trạng bực bội nhăn nhó.
– Bực quá cơ, con nhỏ đó bình thường để yên cho mình mượn đàn tập luyện, tới giờ cuối lại giở quẻ, nó bảo đàn ở trong Hội đang lỗi, đã gửi bảo trì rồi, còn đàn ở Hội trường thì không được di chuyển đi ra khỏi vị trí, dù tớ đã cam kết nếu có thiệt hại gì tớ đền cho rồi mà nó vẫn cứ khăng khăng không cho.
Ngô Song Kỳ là Hội trưởng Hội Âm nhạc, dễ gì cho đối thủ của mình cơ hội xuất chiêu trên đất mình quản, việc này tôi đã nghi ngờ từ trước nên không quá bất ngờ, huống hồ, bình thường mỗi tối ở nhà tôi vẫn luyện vẽ cùng Ken, không có dương cầm nên tôi vẫn lấy đàn vĩ cầm ở nhà ra thay thế. Saito Ken không hổ là Hoàng tử, nhạc cụ nào cũng chơi ở mức tinh thông. Ken còn nói tuy cậu không quen tay lắm, nhưng nhạc cụ thường có quy luật chung, nhìn kí âm và làm quen với cách chơi một xíu là được. Cậu ta nói vậy là do cậu ta thông minh chứ tôi học vĩ cầm từ nhỏ mà nhìn nhạc phổ xong còn đàn loạn cả lên đây.
– Thôi đừng lo, Ken có đem theo đàn vĩ cầm, chúng ta chẳng cần cây đàn kia nữa, đừng so đo. – Tôi xua tay, giờ này có trách cũng không có ích lợi gì, may mà mình đã lường trước nên không thấy tức giận lắm.
Ken bỗng đưa sổ tay ra, tôi nhìn trong đó ghi:
“Tôi muốn thay đổi nhạc, bản nhạc tôi tập mấy nay vẫn không quen thuộc.”
Tôi cảm thấy việc này cũng không có gì khó, so ra Ken cũng đang biểu diễn cùng tôi, cậu ta thấy tự tin thì tôi mới an tâm được.
– Tùy cậu thôi, miễn phù hợp là được.
Trong khi đó, Ban Mai lại phải dốc sức chạy sang Hội mỹ thuật kiểm tra tấm phông nền mà chúng tôi đã ra sức vẽ suốt thời gian trước đó.
– Hiểu Khiết nói với tớ, hãy dùng tấm phông nền mà chúng ta vẽ cho lễ kỉ niệm thành lập trường ra mắt vào hôm nay, đó là bản phác thảo của cậu, cũng là hơn 50% công sức của cậu. Cậu xứng đáng được tỏa sáng cùng với nó. – Ban Mai đã bảo với tôi như vậy.
Giờ đây, tôi ở trong phòng trang điểm, đi đi lại lại không thể bình tâm. Ngô Song Kỳ ngồi trước gương, tóc uốn xoăn bồng bềnh, chiếc váy màu lục trà chiết eo khiến cô ta trông như một nàng búp bê sống xinh đẹp trong tủ kính. Cuối ngày, rốt cục cũng có tin xác nhận Song Kỳ, với sự hỗ trợ của Dương Hiểu Khiết sẽ biểu diễn tiết mục song ca. Nhưng không nhiều người biết Khiết hát rất hay, khi rảnh rỗi cậu ấy sẽ lấy đàn ghita gảy mấy bản nhạc và hát hò trong lúc tôi vẽ tranh. Nếu đúng là như vậy thì quả thật sự kết hợp của họ thật vô cùng hoàn hảo.
– Cậu có biết cứ đi lại trong phòng như vậy đặc biệt chướng mắt không? – Kỳ gắt.
Quỳnh Lam mỉm cười, kéo tay tôi, dìu tôi ngồi xuống ghế, nhẹ giọng:
– Hít sâu vào nào, Hạ Anh, em rất ngưỡng mộ chị! – Cô bé cười với tôi. Tôi cảm thấy tim mình tan ra mất rồi! Quỳnh Lam mặc trang phục của một vũ công ba lê, cô nàng biến hóa thành một con thiên nga trắng thật xinh đẹp. Tôi biết Quỳnh Lam múa ba lê rất giỏi. Cả hai đối thủ này thực lực quá mạnh, tôi cảm thấy mình chưa xuất trận đã thua mất rồi.
Trái lại với vẻ lộng lẫy hớp hồn của hai thí sinh kia, phần chuẩn bị của tôi rất giản đơn. Chiếc váy lụa màu trắng xòe bồng bềnh ngang gối, không có quá nhiều chi tiết ngoài một chiếc nơ bướm thắt ngang eo phía sau lưng. Tóc búi đơn giản. Chân mang giày múa mỏng tanh. Ban Mai nhờ stylist tạo hình cho tôi kiểu một cô gái hoang dại lạc giữa cánh rừng, từ trang phục đến cách trang điểm cũng đặc biệt đề cao vẻ trong sáng tinh khôi. Tôi nhìn sao cũng thấy mình như một u linh lởn vởn trong rừng cây thì đúng hơn. Với trang phục này tôi mà lẻn ra hàng rào khu C, ai mà trông thấy có nước lại đồn ầm lên thấy ma nữ hiện hình ở khu C mất.
Ken gõ cửa, tìm tôi. Khi cậu bước vào, mọi người đều im bặt, cứ như bị khí chất vương giả của cậu dọa cho mất cả hồn phách rồi. Không biết đào đâu ra, nhưng bây giờ cậu ấy đang mặc kiểu trang phục hoàng thất Baridi, chiếc áo khoác ngoài cách điệu với quân hàm thật sự của hoàng tử Saito Ken, đai nịt thắt ở phần eo gọn gàng, tóc vuốt chỉn chu. Bình thường trông cậu có hơi gầy, nhưng thật sự Ken rất có vóc dáng của một quân nhân thực thụ. Không sai, cậu là hoàng tử, cũng là một chiến binh, lại là một Tư lệnh có phép thuật hàng đầu lục địa.
Tôi không ngờ phép thuật của cậu vẫn có thể mạnh mẽ đến thế, vẫn có thể biến hóa ra những thứ mình muốn ở thế giới con người. Vậy mà chỉ việc biến ra tiền, tôi có nài nỉ thế nào cậu cũng không làm.
Ken bước gần tới tôi, không nói không rằng, khụy một chân, cúi người nâng cổ chân tôi lên. Cậu ấy đeo vào chân trái tôi một cái lắc bạc có những chiếc chuông nhỏ kêu leng keng thật vui tai. Tôi không kịp định thần, Ken đã đứng dậy, hạ người hôn lên trán tôi một cái trước sự chứng kiến của hai người kia.
Tôi hóa đá – ing.
Khi tôi hoàn hồn, cậu ấy đã ra khỏi phòng mất rồi.
– Này, giờ em mới biết chị và anh Ken là một cặp đấy, hai người đẹp đôi quá cơ! – Quỳnh Lam kích động nói.
Tôi không biết thanh minh thế nào, đành phải im lặng, một linh cảm dấy lên, tôi cảm thấy chiếc chuông này có phần bất thường. Nhưng không còn thời gian để tôi nghĩ ngợi gì, đạo diễn sân khấu đến, ông ấy dặn dò một số thứ, chúng tôi bốc thăm biểu diễn, tôi là người biểu diễn cuối. May thật, như vậy có vẻ ít hồi hộp hơn.
Người biểu diễn đầu tiên là Quỳnh Lam, người hỗ trợ là anh chàng “Minh cool” tài năng cũng là bạn trai của Lam. Màn biểu diễn của họ chính là sự kết hợp của múa ba lê và ảo thuật. Với cốt truyện đáng yêu, diễn xuất khéo léo ăn ý cùng cái kết bất ngờ khi ‘Minh cool’ để Lam bước vào một bức màn, tích tắc, chiếc váy ba lê trắng của Lam biến thành một chiếc đầm màu hồng phấn, mọi người vỗ tay cuồng nhiệt. Đây là màn biểu diễn thành công, đầy thuận lợi. Dựa theo phản ứng của khán giả, tôi đoán không chừng Quỳnh Lam đã thành công lội ngược dòng giành lại điểm số dẫn đầu. Kế tiếp là phần biểu diễn của Ngô Song Kỳ, cũng không thể xem thường được.
Khi Song Kỳ bước lên sân khấu hát, những giai điệu đầu tiên của ca khúc “The prayer” trong trẻo đến kinh ngạc. Tôi chưa từng nghe một bản cover nào của ca khúc kinh điển này thánh thiện đến thế. Cô ấy sở hữu một giọng hát mềm mại và cao vút, thế mà không hề thiếu đi nội lực. Đến phần xuất hiện của Hiểu Khiết, sân khấu như òa vỡ. Với bộ vest trắng, cậu đã tháo băng gạc ra, trông Khiết như một thiên sứ được phái xuống hạ giới. Giọng hát ấm áp của Khiết hòa vào tiếng ca trong trẻo của Kỳ trở thành một bài hát gây nhiều xúc động, cảm giác như là tôi bị họ làm cho chấn động thật rồi. Chấn động đến nỗi hai chân tôi mềm đi, tay thì lạnh ngắt. Hu hu, sắp tới phần biểu diễn của tôi rồi.
Các bạn trong lớp cùng Ban Mai, Tử Đằng trấn an tôi. Saito Ken đứng một góc, chỉ mải mê nhìn cây vĩ cầm. Tôi hít hơi sâu lấy tự tin, sau khi nghe giới thiệu, liền mạnh dạn quay người bước lên sân khấu.
Vừa lúc đó, Hiểu Khiết bước xuống sân khấu, đi ngang qua tôi, cậu dừng lại, tay nắm nhẹ ngón út tay tôi, thì thào:
– Cậu đẹp lắm! Tự tin lên!
Tôi mỉm cười, bước lên khán đài.
Phông nền từ từ được hạ xuống. Một rừng cây đầy lá vàng tưởng chừng như một cơn gió nhẹ sẽ cuốn tung lá ào ra khỏi sân khấu, tôi kinh ngạc nhìn thành quả của mình và cả Hội mỹ thuật. Tôi không ngờ dưới ánh đèn sân khấu, bức tranh lại tuyệt mỹ như thế. Đáng lẽ trên bức tranh còn có hai đứa trẻ cùng chơi đánh đu, nhưng thời gian quá gấp rút nên Hiểu Khiết đã chỉ đạo mọi người bỏ hẳn hai đứa trẻ đi, chỉ còn rừng cây và một chiếc xích đu nhỏ. Trong ánh đèn, tưởng như chiếc xích đu đang đung đưa. Tôi như nghe cả tiếng chim đang hót véo von trong khu rừng. Nó chân thật tới nỗi như chỉ cần tôi bước tới, vươn tay ra lại chạm được cả chiếc xích đu, đạp lên những phiến lá úa vàng kia.
Tôi chỉ kịp thất thần trong vài giây, Ken bước tới cạnh bên, nâng chiếc đàn vĩ cầm lên, những âm thanh tuyệt diệu vang lên, thứ âm nhạc làm tim mình có thể đập sai cả nhịp, hô hấp cũng rối loạn lên. Đây là bản nhạc gì thế? Tôi cam đoan là mình chưa từng nghe, nó không phải là một bản nhạc kinh điển nào đó của thế giới, đó là một nhạc điệu lạ lẫm mà tôi chắc chắn là không đến từ thế giới con người. Đó là âm nhạc của Baridi, xứ sở của phép thuật và những thứ diệu kì. Đó là bản nhạc tuyệt vời nhất tôi từng được nghe.
Tôi không thể xao lãng nhiệm vụ của mình được, cúi người, tôi mở nắp hộp màu vẽ, không cần bút, không cần cọ, tôi vẽ Saito Ken bằng bàn tay không. Ở hai bên sân khấu, hai phông trắng trực tiếp lại nét vẽ của tôi cho mọi người thấy. Màu vẽ chảy dài rũ xuống cổ tay tôi. Tôi nheo mắt nhìn, khuôn mặt nhìn nghiêng của Ken đẹp như từ tượng tạc ra, từng giây phút cậu ấy tồn tại trên sân khấu đều vô cùng mê hồn. Tôi say sưa vẽ, như bị trúng tà, gần như là điên loạn. Búi tóc bị bung ra, mớ tóc dài tán loạn rũ xuống tận eo, tôi không quan tâm chúng, cứ tiếp tục phác họa Ken. Dưới chân, chiếc chuông kêu leng keng, âm thanh đó làm thâm tâm tôi trở nên an tĩnh lạ lùng. Hình như chính tiếng chuông là thứ khiến tôi tập trung vẽ mà không bị ngoại cảnh ảnh hưởng. Cứ như mọi người đã biến mất, chỉ còn tôi đứng giữa rừng cây vắng lặng, ngắm nhìn Ken đang chơi đàn, tiếng đàn mê hoặc mọi thứ.
Sẽ có gì xảy ra với màu nước pha bằng máu của tôi và Ken?
Tôi nhìn bức tranh đang dần hoàn thiện trước mắt, Saito Ken như một vị thần. Đôi mắt cậu rũ xuống, say sưa, ngón tay cậu thon dài, tao nhã.
Tay tôi run run. Những nét vẽ cuối cùng hiện ra. Âm nhạc tự nhiên tắt lặng.
Phút chốc, tôi kinh ngạc, hoảng hốt nhìn quanh chỉ còn mình đứng giữa rừng cây, cùng với bức tranh vẽ Saito Ken, hình như có cả tiếng chim chóc đang lích rích trong khu rừng.
Tất cả mọi ảo cảnh bắt đầu sụp đổ khi tràng vỗ tay của khán giả ào tới, cuốn xô tôi khỏi khu rừng. Tôi thấy ảo cảnh nhòe dần, rồi tan biến. Chợt nhận ra, bây giờ, tôi đang đứng trơ trọi một mình trên sân khấu.
Saito Ken đâu rồi?
Cậu ấy đâu rồi?. Ủ𝓃g hộ chí𝓃h chủ 𝘃ào 𝓃ga𝙮 ⩶ 𝒯𝖱 uM𝒯𝖱𝑈YEN.𝒱𝓃 ⩶
Tôi ngơ ngác quay đầu, nhìn xuống sân khấu, thấy cả ban giám khảo đứng dậy vỗ tay.
Tiếng vỗ tay như sấm dậy làm tai tôi ù đi.
Saito Ken đâu rồi?