Chương 27: Gian lận
*
**
Dương Hiểu Khiết đứng giữa màn ánh sáng vàng dịu, vài đốm nắng nhỏ in trên mặt cậu như những quả trứng vàng ươm. Saito Ken bĩu môi, trở về âu yếm chú mèo nhỏ.
Tôi vòng tay sau lưng, phi tang mẩu giấy nhỏ mà Ken đã viết. Dù sao điều mà Ken nói cũng chỉ là phỏng đoán của cậu, tôi không nên quy chụp rằng Rùa có gì đó bất thường nếu như cậu ta chưa chủ động thừa nhận, như vậy là thiếu khách quan.
Rùa Ngố nhướng mày, hỏi tôi:
– Cậu giấu cái gì sau lưng thế?
– Ơ, có gì đâu! – Tôi chối, mắt liếng láo gian xảo cười. Bỏ qua sự ngờ vực chưa đủ bằng chứng xác thực về tình cảm của Khiết với tôi, lúc này, việc hàn gắn mối quan hệ giữa hai chàng trai mới là quan trọng nhất. Tôi đẩy Ken đứng đối diện Khiết, mặt thật nghiêm túc, húng hắng giọng rồi dõng dạc:
– Tai nạn của Khiết vừa qua thật là một điều đáng tiếc. Bây giờ dù có trách cứ, truy tố ai đi nữa thì mọi chuyện đã xảy ra rồi. Tớ biết, Rùa Khiết là người rất bao dung, vị tha. Cậu sẽ không để bụng việc này, đúng không Khiết?
Hiểu Khiết nghiêng đầu, bất giác đưa tay xoa xoa lên cái đầu bị quấn nhiều vòng băng, môi cam nhạt mấp máy chần chừ. Còn Saito Ken vẫn bình thản, cậu cuộn tròn cái đuôi trắng mềm của mèo con lại, dường như là không quan tâm lắm.
– Không – Khiết gằn giọng đáp – Tớ để bụng đấy! Tớ thấy hình như người ta chả có chút vẻ hối lỗi gì cả! Nếu tớ tha cho cậu ấy thì sau này mỗi khi kích động, cậu ta lại hành động như vậy với tớ, à không, phải là những người khác nữa sao?
Saito Ken lập tức ngẩng mặt, đôi mắt tím nhìn tôi mang nhiều ý vị, rồi quay qua không chớp mắt nhìn Khiết.
Tôi liếm môi, ái ngại gãi đầu, phân bua:
– Không có đâu! Ken hối lỗi rồi mà! Hôm trước bọn tớ còn đến bệnh viện thăm cậu, nhưng mà lúc đó cậu xuất viện rồi! Phải-không-Ken? – Tôi xoay mặt sang Ken, nhướng mắt.
Osin bé nhỏ ngây mặt, không phản ứng.
– Biểu cảm ăn năn của cậu ấy là nhìn tớ như sắp ăn tươi nuốt sống hả? – Rùa đá mắt sang Ken.
Tôi ngấm ngầm nghiến răng, cố cười.
– Xí, cho bọn tớ hội ý năm phút! – Nói rồi tôi kéo Ken bé nhỏ xoay lưng về hướng Rùa Ngố, tụm đầu bàn bạc.
– Nè, làm gì mà mặt cứ ngây ngây ra vậy? – Tôi bực dọc hỏi Ken – Tụi mình đã hội ý rồi mà?
Ken trề môi, vẻ không phục. Bé Mây đưa vuốt nhỏ cào cào lên ngực áo cậu mấy đường.
– Cậu vẫn chưa chuẩn bị xong hả? – Tôi vịn vai cậu ta, ân cần hỏi.
Môi Ken lại trề ra dài hơn, mặt cúi thấp, không thèm nhìn tôi. Haiz cái tên này lại giở trò trẻ con rồi!
Tôi lườm, tay làm hình cái kéo đưa tới môi Ken, hăm dọa:
– Cậu mà trề ra nữa là tôi cắt nó luôn đấy!
Ken lập tức mím chặt môi lại, cũng biết sợ tôi. Đưa tay ra giành bế Mây, tôi dặn dò với tên con trai trước mặt hệt như mẹ dặn con ngày đầu đi mẫu giáo.
– Này, thực sự là tôi đau đầu lắm rồi nên hai người mỗi người nhịn nhau một xíu có được không? Bằng không tôi sẽ bỏ mặc cả hai đó! Bây giờ tôi nói gì mà quay lại hỏi cậu thì cậu phải gật đầu xác nhận, nhớ chưa?
Ken cứ lén đưa mắt nhìn tôi, rồi lấy tay trêu mấy cái ria trắng đáng yêu của mèo nhỏ.
Tôi trừng mắt trước thái độ không nghiêm túc của cậu. Saito Ken thấy vẻ mặt sa sầm của tôi liền gật đầu nghe lời.
– Nghe lời tôi! Cậu mà còn cà lơ phất phơ thì có bề gì tôi bỏ mặc!
Osin đáng thương ra sức gật đầu kịch liệt, ngoan ngoãn tiếp thu lời dạy dỗ của tôi.
Thế rồi chúng tôi quay mặt lại nhìn Dương Hiểu Khiết. Rùa đưa tay đẩy gọng kính đen trượt xuống sống mũi lên, đôi mắt màu nâu cà phê nhìn tôi đầy nghi ngờ. Tôi nuốt một ngụm nước bọt, bế xốc Mây nhỏ bé nằm trong vòng tay mình, mắt nhướng nhìn cậu, rồi đánh mắt sang Ken, cười.
– Bọn tớ vừa hội ý xong.
– Rồi sao? – Khiết có vẻ bực dọc trong giọng nói.
Tôi lôi Ken đứng đối diện cậu, hít một hơi, vận hết nội công ra nói một tràng:
– Bạn Khiết thân mến, xét thấy đây là một sự cố không mong muốn, vì vậy cần chi xét nét, thù hằn nhau. Lần đó, lí do Ken lỡ tay đẩy cậu ngã ra đường cũng một phần do cậu dùng dằng cản đường bọn mình trước. Ở đây cậu cũng có một phần lỗi. Nhưng mà Saito Ken đã rất day dứt về chuyện này, mấy ngày nay cậu ấy cứ ủ dột, buồn bã vì cảm thấy có lỗi với cậu. Đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại, cậu một lần khoan dung chấp nhận sự hối lỗi của Ken nha nha nha! – Rồi tôi đánh mặt sang Saito Ken – Cậu đã ăn năn rồi, phải-không-Ken?
Ken nghe tôi nói liền gật đầu lia lịa. Đắc ý, tôi mỉm cười búng tay:
– Thấy không? Ken hối lỗi rồi đó!
Dương Hiểu Khiết cười nhạt, cho tay vào túi, lườm Ken:
– Cậu kiêu ngạo đến mức chả thốt nổi một câu “Xin lỗi” sao?
Osin bé nhỏ lúng túng nhìn tôi, nấn ná với bộ mặt nhăn nhó khó xử. Tôi nuốt một ngụm nước bọt, loay hoay tìm lời biện minh.
– Ờ ơ.. thật ra là.. Cậu ấy.. À Ken ư.. – Tôi bóp trán, cuối cùng bịa đại một cái cớ hợp lí nhất có thể – Đúng rồi! Cậu ấy bị viêm amidan! Phải! Là viêm amidan nên nói chuyện rất khó khăn!
Tôi gật gù đắc ý với cái lí lẽ của mình. Khiết nhíu mày, lại xoay qua nhìn Ken với ánh mắt đăm chiêu, hỏi khẽ:
– Có phải là sự thật không? Cậu không nói được là do viêm amidan à?
Saito Ken liếc mắt với tôi.
“Xàm ngôn!”
Gật đầu đi Ken! Chần chừ gì chứ?
Tôi làu bàu trong cuống họng, nháy mắt ra hiệu với Ken. Cậu ấy khẽ khàng gật đầu. Ánh mắt Dương Hiểu Khiết vẫn không di chuyển khỏi mặt Ken. Tôi quét mắt dò xét biểu cảm của cả hai chàng trai, vô thức siết chặt bé Mây làm nó kêu lên “ngao, ngao”.
Đột nhiên, Khiết phì cười thành tiếng, giọng nghe như thoải mái hơn:
– À, ra vậy sao? Tại sao cậu không giải thích sớm chứ? Làm tôi cứ tưởng cậu mắc bệnh “chảnh” ấy!
– Không! Không! Ken đáng yêu và hiền lắm! Không như cậu nghĩ đâu!
Môi cam nhạt của Khiết cong nhẹ, dần thành một cái nhoẻn môi cười tươi tắn.
– Thật vậy ư?
Ken chủ động gật đầu xác nhận. Không biết từ đâu, cậu chìa tay ra một mẩu giấy nhỏ đưa cho Rùa Ngố, trong đó ngay ngắn ghi:
“Xin lỗi cậu!”
Nhìn bộ mặt ăn năn có phần căng thẳng của osin bé nhỏ khiến tôi khúc khích cười. Rùa đưa tay đón mẩu giấy, lặng thinh suy nghĩ, ấn đường cau cau lại. Tôi đưa tay xoa xoa dọc sống lưng Mây, thấp thỏm dõi theo biểu hiện của Khiết.
Cậu Hội trưởng ngước mắt, ánh nhìn thanh bạch pha thêm nét dịu dàng. Những nếp nhăn xô vào nhau trên ấn đường dãn ra, Khiết cười, vỗ vai Ken:
– Tớ chấp nhận lời xin lỗi của cậu!
Tôi thấy Ken đơ người trong mấy giây. Gương mặt đang xụ xuống ấy chợt tươi tắn lại, hớn hở quay đầu nhìn tôi rồi lại nhìn Khiết, cười tít mắt.
Dương Hiểu Khiết đứng thẳng người, tằng hắng, cơn gió nhẹ nhàng lướt qua mặt làm tóc cậu bay phất phơ. Mặt Khiết nghiêm túc lại và cất lời:
– Qua hết rồi, Ken cũng nhận lỗi rồi. Thực ra trong chuyện này tớ cũng có lỗi một phần. Tôi cũng thành thật xin lỗi cậu! Thôi nào! Cùng nhau xí xóa hết nha! Được không? – Rùa nháy mắt với Ken – Đập tay làm huề cái nào!
Thấy Khiết đưa bàn tay ra trước mặt mình, Saito Ken giương mắt ngơ ngác chờ ý kiến của tôi. Tôi vội vàng gật đầu khích lệ cậu.
– Ê! Sao nãy giờ tớ để ý lúc nào cậu cũng chờ ý kiến của Hạ Anh vậy? – Hình như Rùa Ngố có phần không hài lòng, trách nhẹ Ken.
Nghe vậy, Ken vươn tay đập vào tay Khiết vang lên tiếng “chát” sảng khoái. Cú đập tay làm huề nối lại mối quan hệ bè bạn cho hai anh chàng làm tôi cũng hứng khởi ra mặt. Thả Mây xuống đất, tôi vui vẻ vỗ vai Khiết, hí hửng.
– Nào, nào, Rùa Ngố và Mèo Trắng chính thức huề nhau nhé! Phải nhớ ơn sứ giả hòa bình này đó nha!
Khiết trỏ vào trán tôi.
– Cậu tự tin thật nhé! Mà.. Sao gọi Ken là Mèo thế?
– Cậu nhìn kĩ xem, giống mà! – Tôi xoa xoa cằm, suy nghĩ. Ken có làn da trắng thuần sạch sẽ, trong phong thái có sự kiêu ngạo lẫn đáng yêu hệt như một chú mèo, bộ điệu cũng lười lười tùy hứng, nổi cáu thì gầm gừ, vui vẻ thì nũng nịu, chẳng khác loài mèo là mấy.
Khiết gật gù:
– Ờ cũng cảm thấy hơi giống! – Rồi lại ngẩng mặt hỏi – Vậy cho tớ chút lí giải về quan hệ của hai người đi! Tớ nghe và sẽ cố chấp nhận mà!
Tôi hơi rụt rè khi thấy cái mặt vừa ra vẻ cao thượng, hiểu chuyện vừa ngô ngố đó mà khó xử. Trong lòng tôi đinh ninh phải làm Khiết tin quan hệ giữa tôi với Ken là thuần khiết 100% không tạp chất thì cậu mới buông tha, không nhiễu sách hay phá phách mấy trò trẻ con nữa. Bởi thế, tôi day môi, lại bứt tóc vò đầu kiếm cái cớ.
– Bởi vì.. Tại.. Thì.. Ơ mà.. Mà.. À là.. Ờ đúng rồi! – Tôi vỗ tay cái đốp – Tụi tớ là thanh mai trúc mã!
– Thanh mai trúc mã? Này, không phải tớ mới là thanh mai trúc mã từ nhỏ của cậu sao? Từ đâu lù lù ra thêm một tên lạ hoắc thân thiết với cậu chứ?
– Phải! Ken là cô nhi cùng lớn lên ở cô nhi viện như tớ, khi tớ được nhận nuôi, ít lâu sau Ken cũng được một gia đình nhận và di dân sang Nhật. Không ngờ có thể gặp lại nhau, thật là kì diệu! Phải-không-Ken?
“Tôi có cha mẹ đàng hoàng!”
Ken trố mắt nhìn tôi, hai con mắt to như ốc vít xe rồi nghiến răng nghiến lợi gật đầu, tôi cá cậu ta đang chửi thầm trong bụng. Từ nãy giờ, khi mà tôi nghiến răng hỏi “Phải-không-Ken?” thì osin bé nhỏ cứ gật gà gật gù liên tục, cậu ta làm tôi liên tưởng tới con cún trang trí trên chiếc Audi của Khiết. Nó cũng gật đầu rồi lúc lắc hoài như thế. Tôi chỉ biết ôm bụng nén cười.
Khiết nhăn mặt, bĩu môi:
– Hóa ra tớ không phải là bạn thân khác giới duy nhất của cậu.
Tôi cố xoa dịu cậu:
– Nhưng mà tớ đối với cậu và Ken đều bình đẳng, không thiên vị ai hết đâu!
– Ờ – Khiết lẩm bẩm – Tớ thấy cậu ngày càng thiên vị Ken, bỏ rơi tớ thì có!
Tôi cười sượng.
Mấy vạt nắng sượt qua áo chemise, Ken đưa tay chỉnh lại cà vạt, và lơ đễnh hướng mắt xuống sân trường. Hoàn cảnh này không biết sẽ ra làm sao nếu như không có tiếng loa thông báo của chị Lý Uyển Nghi.
“Thông báo từ Hội học sinh trường THPT Quốc tế An Đằng:
Vì một số lí do, cuộc vận động bình chọn sẽ thay đổi cơ cấu điểm số và dừng việc bình chọn vào lúc 15 giờ chiều hôm nay. Các bạn vui lòng xem chi tiết nội dung thông báo tại Trang chủ của Hội Học sinh. Rất mong các bạn chú ý thông báo này để cuộc bình chọn kết thúc tốt đẹp và công bằng.
Đại diện Hội học sinh,
Hội trưởng Lý Uyển Nghi thông báo!”
Âm thanh loa phát vừa dứt, ba chúng tôi cùng lúc quay đầu nhìn nhau và nhíu mày.
Sao cơ? Rút ngày vận động bình chọn và thay đổi cơ cấu lựa chọn thí sinh à? Có chuyện gì xảy ra vậy chứ? Tôi vội mở trang chủ của Hội học sinh để đọc thông báo chi tiết nhưng cả trong thông báo cũng không nêu chi tiết. Chỉ ghi chung chung là cuộc bình chọn chỉ chiếm 20% điểm số so với tỷ lệ 100% như ban đầu, các ứng cử viên Hoa khôi học được sẽ tham gia một kì thi chung để kiểm tra tư cách tại khu vực cấp trường, tức là điểm số trong cuộc thi mang lại sẽ chiếm 80% tổng điểm quyết định chung cuộc.
Hiểu Khiếu nhăn mặt, lầm bầm một mình rồi vội vã:
– Tớ có việc một lát. Chào nhé!
Saito Ken nhún vai, kiểu như mình vô can.
Tôi thừ người, gục mặt:
– Cái chuyện gì nữa đây?
Dưới sân trường và lớp học rộ lên tiếng xì xầm lớn dần.
Tôi kéo Ken chạy xuống sân trường. Chuông ra tiết vừa inh ỏi. Hình như Hội quản lí học sinh thông báo họp khẩn cấp. Các Hội phó, Uỷ viên, Thành viên tất tả chạy về hướng phòng Hội trưởng Hội học sinh.
“Nghe đồn một ứng cử viên dự thi mua phiếu bình chọn mới lập tức giảm ngày bình chọn để giải quyết đó!”
Thông tin ban đầu rỉ tai nhau là vậy. Tôi vốn cũng là thành viên trong Hội quản lí học sinh nhưng do chính bản thân là ứng cử viên nên không được cùng họp. Chắc Khiết đã đi họp rồi.
Học sinh được lúc ra chơi vừa ồn ã vừa hoang mang. Nhóm “tình báo” rình nấp len tai bắt thông tin sốt dẻo nhất loan báo khắp nơi. Saito Ken giấu mèo con trong cặp, buồn chán kiếm một bóng cây vắng ngã dài. Tôi tách khỏi Ken, loay hoay kiếm Mai và đồng bọn, bắt gặp Bảo Trân ở hành lang dẫn tới phòng học chức năng. Bây giờ đã sắp đến giờ vào ca học buổi chiều. Con nhỏ trừng mắt nhìn tôi, hỏi:
– Ơ kìa, mấy ứng cử viên khác người ta đã lên kế hoạch tập dượt cho phần thi năng khiếu, mà sao tớ thấy cậu bình tĩnh quá vậy? Giờ này còn lượn lượn ở đây?
– Thi năng khiếu cái gì cơ? Ủa? -Tôi chớp chớp mắt. – Tớ tưởng chỉ có vòng kiến thức thôi chứ?
Trân bị bộ dạng tỉnh bơ của tôi làm cho thất kinh, nó nuốt một ngụm nước bọt, lấy hơi nói một tràng:
– Bà ơi là bà, người ta chọn Hoa khôi chứ không phải chọn học sinh giỏi đâu mà chỉ có thi kiến thức, nãy giờ bà chưa xem phần phụ lục thông báo hả? – Ba ngày nữa, đài truyền hình sẽ đến ghi hình, trong khuôn khổ chương trình sẽ có vòng sơ tuyển “Hoa khôi học đường”, sẽ có thi kiến thức và cả năng khiếu của thí sinh tham gia đó!
Tôi lảo đảo người, trời ạ tôi có để ý đâu! Tôi vốn đã bị lôi kéo trận chiến bất đắc dĩ này, ban đầu cũng đi tham gia cho xôm tụ một chút cho lớp vui, nhưng nhìn đám bạn vì tôi mà dốc lòng như vậy, tôi cũng có mấy phần động lực cho cuộc thi. Bây giờ tôi mới phát hiện ra còn một vòng thi năng khiếu mà còn sự góp mặt của đài truyền hình luôn. An Đằng chơi lớn dữ!
Thôi xong rồi, tôi chuẩn bị gì cho năng khiếu đây? Tôi chỉ vẽ khá đẹp thôi chứ đàn hay hát cũng chỉ bình thường, múa thì bỏ lâu quá rồi, bộ xương của tôi không còn đủ dẻo nữa, bỏ qua.
Trân choàng tay tôi, cả hai thủng thẳng bước đi, do mất giấc ngủ trưa nên tôi hơi mệt đầu. Tôi thở dài thườn thượt, nghĩ đến cảnh tượng ba hôm nữa mà chỉ muốn bỏ cuộc cho xong.
– Hay cậu cứ múa cho lành, tớ có thể giúp cậu biên một bài múa cơ bản, lấy nhan sắc với trang phục đẹp đắp qua, tập từ nay tới ngày thi vẫn kịp. – Trân nhìn khóe môi giật giật của tôi cũng đủ hiểu là tôi chưa chuẩn bị gì cả. Bảo Trân là thành viên đội múa Bạch Hạc của trường, nó thừa sức đào tạo khẩn cấp cứu vớt được cuộc đời tôi trong nay mai.
Nhưng mà đối với đề xuất này tôi cảm giác không khả thi. Tôi không phải không tin tưởng Trân, mà là không tin ở bản thân mình. Bảo Trân là bạch hạc múa dưới ánh trăng, còn tôi là thây ma lúc lắc dưới ánh trăng, cả hai nó khác biệt lắm đó.
– Cái này để tớ tính lại, tớ không thể nhờ cậu dạy múa gấp được đâu, có gì ảnh hưởng danh tiếng của cậu lắm á Trân, tớ biết năng lực của mình mà. Nói chung ngày thi cùng lắm tớ hát đại hát cha một bài cũng được. Cơ mà..
– Suỵt! Suỵt! – Đột nhiên, Bảo Trân khựng chân, giờ tay lên miệng tôi, ánh mắt bỗng trở nên cảnh giác.
Hai chúng tôi vừa đi ngang khe hẹp nối hai dãy lớp, cô nàng nghiêng đầu, mặt đăm chiêu như thám tử Conan rồi thỏ thẻ:
– Tớ nghe có tiếng người ở đây!