Chương 26: Tranh đấu
*
**
Tôi bắt được Ken đang một góc ở căn tin, chỗ cậu ấy luôn có số con gái ngồi gần rất nhiều, nhưng chả có ai dám bạo gan ngồi cùng bàn. Tôi cùng Ban Mai bưng khay cơm của mình, cùng tìm bàn ăn. Vừa thấy Ken, Mai liền quên cả tổ quốc, kéo tay tôi bất chấp xăm xăm tới bàn Ken ngồi. Duy nhất trong An Đằng, không ai dám đụng vào Mai, tất nhiên vì thế tôi cũng thấy an toàn nếu ngồi cùng bàn với Ken mà không bị soi mói.
Vừa thấy tôi tới, gương mặt nhạt nhẽo của Saito Ken đã có những nét tươi tắn hơn, cậu kéo ghế cạnh cậu cho tôi ngồi. Mai vui vẻ ngồi đối diện Ken. Chúng tôi tạo nên một bàn ăn xuất hiện nhiều gương mặt khả ái, hơi bị nổi tiếng nhất An Đằng này. Ban Mai vừa dùng nĩa ngoáy ngoáy những lọn mì trong khay, vừa ngẩng đầu lên, nói với Ken:
– Kế hoạch đã hoàn thành 50%, danh sách chốt lại chắc chắn Hạ Anh là một trong ba người sẽ góp mặt trong vòng voting.
Saito Ken quay mặt qua nhìn tôi, như muốn nói nhiều thứ. Tôi đọc được trong ánh mắt đó là niềm vui đang cố gắng kiềm chế. Khổ thật, sao tự nhiên gầy nên cái style lạnh lùng làm chi cho bây giờ chẳng dám cười đùa thế này!
Tôi vừa uống ngụm nước ép, vừa nháy mắt:
– Phải nhớ bình chọn cho tôi đấy.
Dưới chân tôi đang có một cục bông âm ấm, mềm mềm tựa vào, tôi cúi đầu xem dưới chân mình, phát hiện Mây bé nhỏ đang nhóp nhép miếng thịt nướng nho nhỏ. Tôi gằn mặt, nhướng mày với Ken. Ken chỉ tủm tỉm cười, nháy mắt bảo tôi giữ bí mật. Haizz, cái tên này, không phải cậu muốn mèo Mây là bạn gái của cậu chứ?
Ken gật gật đầu, kiểu đồng ý bình chọn cho tôi. Xem ra tôi có hai phiếu rồi. Vừa lúc đó, trên bàn tôi có thêm một khay cơm nữa, An Tử Đằng tới, hấp ta hấp tấp:
– Hạ Anh, bé yêu!
– Stop! – Ban Mai đưa tay ra chặn trước khi cậu ta kiếm cớ ôm chầm lấy tôi – Đừng có kiếm cớ lợi dụng con gái nhà người ta!
Tử Đằng bĩu môi, ngồi xuống ghế, biểu tình khá thân thiện với Ken, Ken cũng mỉm nhẹ môi đáp lễ. Đằng nói bô bô:
– Ôi ôi Hạ Anh của Đằng là nhất! Đằng sẽ nguyện dùng mọi cách giúp cậu có lượt bình chọn cao nhất cho xem!
Mai buông nĩa, hất hàm:
– Nếu đây là cuộc thi trên mạng thì có thể hack, cơ mà cái này là phải tự thân vận động. Tôi thực sự thấy lo rồi đây!
Tôi im lặng, lo ăn, tai vẫn nghe hai người họ đối đáp. Không ai biết ngoài bốn chúng tôi đang bàn bạc còn có “nội gián” Mây nghe lén dưới gầm bàn nữa.
– Đối với con gái thì dùng “Nam nhân kế”, nội một lời của hotboy Tử Đằng ta đây là có mấy trăm phiếu rồi. Cộng thêm.. à Hiểu Khiết, “Hoàng tử mặt trời” đó là best-friend của Hạ Anh chả lẽ sẽ không giúp Anh nhờ LPF-fans bình chọn. Chưa đâu, còn đây là.. hotboy mới nổi, Saito Ken. Cậu có quan hệ tốt với Hạ Anh, chả lẽ cậu không giúp?
Ken hình như không quan tâm nhưng khi nghe Đằng nói, cậu đang nhai nhóp nhép liền đưa ngón cái trỏ lên hiệu “number one” đồng ý.
Mai hí hửng vỗ tay chát chát:
– Wow! Hay quá! Vậy thì tôi sẽ chơi “Mỹ nhân kế” dụ dỗ thêm nam sinh bình chọn cho Anh.
– Xùy, mi mà “mỹ nhân”, “Quái nhân kế” thì có! – Đằng xoắn, môi dẩu dẩu ra chê bai.
Thái Ngọc Ban Mai nghiến răng “ngậm bồ hòn làm ngọt”, tập trung bàn chính sự, nó bảo rằng:
– So ra vẫn còn ít, Song Kỳ dựa theo mối quan hệ với Hội trưởng Lý Uyển Nghi, lơ mơ là thắng như chơi đó nha. Bà Nghi có thể hành hung, ép buộc, dụ dỗ, pla pla.. Nói chung Quỳnh Lam thì bỏ đi, nhưng Song Kỳ là đối thủ đáng gờm đó!
Tôi chèn giọng, âu lo:
– Tớ thấy sao mà vô vọng quá. Làm sao mà đủ lượt bình chọn mà ham.
Đằng vịn vai tôi, trấn an:
– Bình tĩnh nào! Tụi này sẽ sát cánh bên Anh mà! Yên tâm, Hạ Anh sẽ là người chiến thắng.
Theo tôi cảm nhận thì trò bình chọn này sao cứ như một trận chiến ngầm hơn. Liệu là ai sẽ thắng đây?
*
**
Quá trưa, ánh sáng tà tà xiên khoai qua những ô cửa sổ vuông vắn, hắt vào lớp học thành màu sắc cam vàng như mật. Tôi nằm bẹp trong lớp, nhìn ra bên ngoài trời. Không khí của trường thật vui vẻ, mọi người đều háo hức về thời gian này, các ứng viên tham gia “Hoa khôi học đường” đang vô cùng sôi động đi vận động bình chọn, trừ tôi.
Haizz, sao mà nản thế này? Quả thật tôi chẳng có chút hứng thú nào cho cuộc thi này. Nhưng nhà trường, Hội học sinh đã tin tưởng bầu mình là ứng cử viên thì làm sao tôi dám làm họ thất vọng được.
Ban Mai nói là nó đang đi gom phiếu bình chọn cho tôi, còn tôi bỗng dưng thấy choáng nên chui vào lớp nghỉ một lát, chắc là do vết thương trên đầu gây ra. Thấy một đám học sinh lu bu, túm tụm là tự nhiên tôi thấy nhức đầu. Tự dưng cái kéo đầu mình đi làm ứng cử viên hoa khôi, bây giờ tôi chỉ muốn lăn dài ra ngủ thôi!
– Hạ Anh! Sao cậu còn ngồi ở đây? Không phải giờ phải đi kiếm bình chọn sao? – Bảo Trân, cô bạn ngồi chung bàn lay tôi dậy, cười khoe cái răng khểnh rất dễ thương, hỏi.
Tôi thở dài, xoa thái dương:
– Tớ thấy mình không hợp với mấy cuộc thi kiểu này đâu!
– Ơ, sao bi quan thế? Chưa ra trận đã chịu nhận thua sao? Tinh thần của cậu đi đâu cả rồi? Phải tự tin lên chứ?
Trân nâng bầu má bí xị của tôi lên, nheo mắt, giọng nhỏ trong vắt, khuyên nhủ:
– Đừng bao giờ từ bỏ mọi hi vọng! Chúng ta phải cố gắng chứ đâu phải ngồi đó mà rầu rĩ. Thôi nào! Ra ngoài đi! Tớ cùng cậu đi vận động bình chọn! – Cô bạn kéo tay tôi đứng dậy, hăng hái đi ra khỏi lớp.
Ừm, Trân nói cũng có lí, tại sao mình lại tự ti như vậy? Đây đâu phải là hình tượng ngọc nữ mà mọi người đã phong tặng. Tôi là Hạ Anh, “cô gái vàng” của An Đằng. Tôi phải tự tin vào bản thân mình chứ!
Châu Hạ Anh, ngẩng mặt lên! Tươi tắn nào!
Tôi theo Trân ra ngoài, lấy lại tinh thần “chiến đấu”. Chúng tôi tách ra cùng đi gom phiếu bình chọn. Bảo Trân là một cô bạn tốt bụng và hiền lành, tuy không quá xuất sắc nhưng rất nhiều người quý mến bạn ấy, kể cả tôi. Nhờ Trân mà tôi cảm thấy bớt bi quan hơn trong trò vận động bình chọn này. Dù mang danh ngọc nữ, nhưng dạo gần đây tôi dính scandal liên tiếp từ anh Thế Danh và Saito Ken, sự quý mến của các nữ sinh đối với tôi cũng sút giảm ít nhiều. Giá như tôi đừng dính dáng đến họ thì đỡ biết mấy!
Bên ngoài sân trường, tiếng nói cười rôm rả, đằng phía bóng cây mát, một đám nữ sinh đang túm tụm như ruồi bâu. Tôi ráng nhón chân hóng xem họ đang bu quanh ai, thì ra là “Thiên thần” của họ – Saito Ken.
– Ken ơi, cậu bình chọn cho ai thế?
– Mọi người ơi, ai là fans của Ken thì bình chọn người cậu ấy đã bình chọn nhé!
Những nữ sinh vui vẻ ngồi quanh chỗ Ken, xem cậu đang khoanh vào tên của nữ sinh mà cậu muốn bình chọn. Tôi cười sượng sùng, ráng chen vô đám đông, khó khăn lắm mới thấy được cậu. Sao hôm nay Ken hòa nhã thế nhỉ? Còn cho mọi người ngồi quanh mình nữa.
Ken thấy tôi đến liền nhếch môi cười, lấy bên người một tấm bìa có đục lỗ treo dây, trên đó đề: ’03, please!’, tinh quái đi đến đeo vào cổ tôi. Làm xong, Ken đi về phía khu B, nữ sinh người thì bĩu môi, người thì vui vẻ cổ động tôi. Tôi cười giả lả, đưa tay lên chào rồi tháo tấm bìa ra, “đi” theo kiểu “vận tốc ánh sáng”.
Ken ơi Ken! Cậu câu bình chọn cho tôi hay là đi rước thêm anti-fans cho tôi thế? Ôi thật là!
Tôi đi vòng vòng trường chào hỏi mọi người, nhiều bạn cổ động cho tôi, thật sự cũng thấy vui vui. Nhưng tôi chẳng thấy Ban Mai đâu thế nhỉ? Và cả Hà Mã An Tử Đằng nữa, hôm nay không bám theo tôi sao? Đúng là chuyện lạ thật mà!
– Hạ Anh, chúc mừng nha! Tớ sẽ bình chọn cho cậu!
– Anh Anh cố lên! 11A ai cũng bình chọn cho cậu hết ý!
– Ok, lần này Anh phải chiến thắng đó nha! Cậu là niềm tự hào của An Đằng! Fighting!
Tôi niềm nở đón nhận từng lời phản hồi của bạn bè, trong lòng dâng lên niềm vui sướng khôn tả. Thật ra rất nhiều người yêu quý mình. Ôi hạnh phúc quá!
Đi mỏi cả chân, tôi muốn tìm một chỗ yên tĩnh nghỉ ngơi một chút. Chợt nhớ đến sân thượng khu B, nơi đó vừa mát mẻ, vừa yên ắng nhất trường vào lúc này, cho nên tôi quyết định lên đó trốn một lát. Ấy thế mà cái lại có người xí cái nơi tiện nghi đó trước tôi.
– Saito Ken, thì ra cậu trốn ở đây à?
Tôi vừa đi vừa thở khi leo hết mấy tầng lầu, cất giọng vọng tới tên con trai đang nằm đung đưa trên xích đu, ụp truyện tranh lên ngực. Ken nghe có tiếng gọi liền ngồi dậy, nhìn tôi, lại dịu dàng cười.
“Ồn ào quá! Phải trốn thôi!” – Ken đáp.
Tôi hạ người xuống ngồi trên xích đu cùng cậu, treo lại tấm bìa cổ động lên cổ Ken, đưa tay đấm đấm đôi chân đáng thương của mình.
Tôi than:
– Oa trời ơi mỏi chân chết đi được! Đi hết mấy vòng sân, may mà hôm nay trời không nắng lắm. Này Ken, cậu nghĩ tôi có bao nhiêu bình chọn rồi?
Ken đưa chân đẩy xích đu đung đưa, suy nghĩ rồi giờ ba ngón tay lên.
– 30 người hả?
Ken lắc đầu.
– Vậy là 300 người?
Cậu nhoẻn môi, vỗ vai tôi. Là 300 người sao? Chao ôi, cũng nhiều đấy chứ ta!
Tôi vươn vai, xoay khớp cổ, thư thái mà cảm thán:
– He he, ra quân ngày đầu mà có được nhiêu bình chọn đó là tốt lắm rồi! Oa, cả ngày vất vả, cảm ơn cậu đã giúp nhé.
Có mấy tia nắng xiên từ những kẽ lá rơi trên khuôn mặt thanh tú của Ken. Cậu đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, đột nhiên có vật thể mềm mềm đụng vào tay, tôi giật mình cúi đầu nhìn. Mèo Mây từ trong tép đựng sách bò ra, đuôi ngọ nguậy chạm tay tôi. Tôi bế Mây lên vuốt ve nựng nịu rồi bỏ nó xuống cho nó chạy loanh quanh xích đu chơi. Tiếng chuông lục lạc trên cổ Mây kêu leng keng, nó vui thích dụi vào chân tôi, sau đó bò ra một góc liếm láp lông mình.
Im lặng trầm tư, tôi và Ken không ai nói ai điều gì, cứ mặt cho những suy nghĩ rong ruổi trong đầu. Bất giác, tôi nhớ ra một điều mà mấy ngày nay lẩn quẩn, bứt rứt vì nó.
– Ken, hôm chúng ta cãi nhau, câu cuối cùng cậu nói với tôi trước khi bỏ nhà đi là có ý gì?
Ken viết trong sổ tay:
“Câu nào?”
– Vết thương trên mặt Khiết là do cậu gây ra. – Tôi khoanh tay, nhìn chăm chăm vào cậu.
Ken nhún vai:
“Ừ, tôi đánh cậu ta.”
Tôi nhổm người:
– Vì sao?
“Cậu ta không cho tôi và cô thân thiết.”
– Ơ, lí do gì mà lãng xẹt thế? Tự nhiên cái không cho tụi mình thân thiết. Tên Rùa Ngố này dở dở ương ương quá! Mà còn cậu, có thật là Hoàng tử không? Tôi thấy cậu có xu hướng bạo lực lắm đấy!
“Ai bảo xúc phạm tôi làm gì! Cậu ta bảo tôi câm đấy!”
Tôi bức xúc:
– Cái tên đó bình thường đâu có quá đáng như vậy! Haiz chắc chắn là lên cơn rồi!
Ken bĩu môi, cúi đầu bực dọc, viết hai từ thật to:
“ĐỒ NGỐC!”
– Hứ! Sao mắng tôi?
Ken thở hắt, cầm bút viết lâu lắm mới viết ra:
“Cô không biết là.. Dương Hiểu Khiết thích cô sao?”
Tôi trợn tròn hai con mắt to như bi ve:
– Gì chứ? Khiết thích tôi? – Rồi cười phá lên – Lúc đó chó sẽ biết gáy và gà sẽ biết bơi. Ha ha ha!
Mặc dù tôi cười giả lả vậy thôi chứ trong lòng vẫn lén chột dạ. Tôi đã cố gắng điều tiết mối quan hệ của Khiết và bản thân xa cách nhất có thể, ấy vậy, điều tôi lo lắng dường như vẫn chực chờ xảy ra. Tôi biết ở độ tuổi này, những thiếu niên đều có chút “nhầm tưởng” tình cảm của bản thân với người bạn khác giới, tôi cũng lường trước được chuyện Khiết có thể yêu thích tôi đến mức nhầm tưởng đó là một tình cảm vượt lên trên tình bạn. Thế nhưng, tôi vẫn hiểu rõ, chúng tôi chỉ có thể là tri kỉ của nhau, không hơn không kém, bởi cuộc sống này không phải màu hồng. Với thân phận cả hai chúng tôi, tôi tuyệt nhiên hiểu rõ vị trí của mình, làm sao có thể có lòng muốn trèo cao.
Saito Ken thở dài, không thèm màng, cậu viết câu dài:
“Tôi biết cậu ấy nhạy cảm, như một đứa trẻ thích chiếm hữu riêng cho mình một thứ đồ chơi, kiểu tính cách này cũng chỉ như bao vương tôn quý tộc tôi từng biết, thậm chí cũng có bóng dáng lúc nhỏ của tôi trong đó. Cậu ta không ưa tôi vì cô và tôi tự nhiên thân thiết vô cùng. Từ mấy lần bảo tôi tránh xa cô, nổi giận khi tôi hôn cô, tìm cách phá bĩnh tôi và cô, thách đấu với tôi. Tất cả vì cậu ta đang xem tôi là tình địch. Tôi không trách điều đó, nhưng thái độ, lời lẽ đó làm tôi bất giác cảm thấy như kình địch đối đầu của mình đang ở đây. Từ lúc bước ra thế giới này, ở một số thời điểm, tôi cảm thấy tâm tính của bản thân đang bị ai đó chi phối, trở nên nóng nảy và vô lí đến kì quặc. Tôi rất tiếc đã không khống chế được lí trí của mình, nhưng cô nên nhẹ nhõm ở chỗ là tôi chỉ đánh cậu ta. Ở thế giới này cậu ta có thể kiêu ngạo, nhưng cô đừng quên tôi cũng là một hoàng tử, hơn thế, tôi là một chiến binh, trên tay tôi cũng từng nhuốm máu tanh. Vì vậy, tốt nhất là để cậu ta cách xa tôi một tí, tôi nóng tính lắm đấy!”
Tôi cẩn thận nghiền ngẫm, lần đầu tiên thấy Ken bày tỏ suy nghĩ một cách nghiêm túc như vậy cũng hơi giật mình. Tôi biết Ken bình thường cũng hay phối hợp diễn trò cùng tôi, dường như cũng làm người khác nghĩ rằng cậu trẻ con không hiểu chuyện. Thế nhưng, cậu ấy đôi lúc cũng sẽ tự để lộ ra sự trưởng thành của mình, càng lúc càng mang dáng vẻ của Saito Ken trong nguyên tác, khiến tôi vừa có lòng đề phòng, vừa có chút kính trọng.
Tôi nói:
– Tôi và Khiết chỉ là thanh mai trúc mã thôi, không có chuyện gì đâu. Nếu như đã là người lớn thì cậu cũng đừng chấp nhất Khiết không hiểu chuyện. Tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi Hoàng tử Saito Ken, có được không?
“Chuyện nào ra chuyện đó, tôi đánh cậu ta, còn gây tai nạn cho cậu ấy thì tôi sẽ xin lỗi, nhưng cậu ta muốn xin lỗi tôi thì trực tiếp mà nói, tôi không muốn nghe người khác nói hộ.” – Ken phản hồi với tôi.
Phía dưới sân vẫn ồn ả tiếng cười đùa. Sân thượng trồng nhiều cây xanh, bóng cây rũ xuống mát rượi. Gió heo may vi vu quanh tai, làm rối tóc tôi. Bất chợt có tiếng chân đang bước lên lầu vọng tới, hình như lại có người lên sân thượng. Chắc là giống như bọn tôi muốn lên đây tìm một chút yên tĩnh thoát khỏi cái đám xô bồ dưới kia. Tôi quay đầu, tò mò xem kẻ thứ ba trốn lên đây lánh nạn là ai.
– Khiết? – Tôi hơi bất ngờ, lập tức đứng dậy nhanh chóng đến bên cạnh Hiểu Khiết, tôi nhìn cậu chú mục. Sao giờ này cậu ở đây? Vết thương của Khiết đâu có nhẹ! Vậy mà tôi cứ nghĩ cậu phải đang ở nhà tịnh dưỡng chứ. Trông Rùa Ngố mặt mày xanh xao, đầu băng nhiều vòng, môi khô trắng bệch, rõ ràng là chưa khỏe. Khiết nheo mắt cười với tôi, thần thái nhã nhặn vẫn như mọi ngày.
– Hạ Anh, làm gì mà bất ngờ dữ vậy?
– Cậu.. cậu.. Sao cậu đến trường làm chi thế? – Tôi lắp bắp, nhìn một lượt từ đầu tới chân cậu, hôm nay Khiết không mặt đồng phục, chỉ là quần Jean đen và áo chemise sọc ca rô khoác ngoài chiếc áo phông. Trên tay Rùa có một tập tài liệu.
Khiết chỉnh lại xấp giấy tờ trên tay, thủng thẳng đáp:
– Ờ thì tớ đi lấy chút tài liệu, chuẩn bị cho Lễ kỉ niệm sắp tới. Nghe nói cậu được chọn làm ứng cử viên thi hoa khôi nên đi tìm cậu chúc mừng. Bảo Trân nói thấy cậu đi về hướng khu B, tớ tìm nãy giờ, thì ra cậu ở đây.
Tôi đưa tay sờ lên trán cậu:
– Cậu đã khỏe chưa? Đầu còn đau lắm không? Tay chân có chỗ nào bị thương nữa không? Bác sĩ nói thế nào? Bao giờ có thể đi học lại? Nhớ uống thuốc và nghỉ ngơi nhé!
Rùa phì cười, má lúm đồng tiền, cậu trỏ lên trán tôi, trách yêu:
– Cậu cứ như bảo mẫu ý. Tớ khỏe lắm! Ở nhà không làm gì một ngày đã chán tàn bạo rồi, tớ mà còn tiếp tục nghỉ dưỡng chắc phát điên vì chán mất! Ở nhà đâu có ai chơi đâu, đi hết cả rồi. Khiết ở trong phòng ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn suốt ngày hôm qua, mắt cũng sắp mụp hết rồi! Công việc thì lu bù, tự nhiên gặp sự cố cái phải trì trệ sao? Tớ lo làm không xong đây!
– Có thật là không sao không? – Tôi lo lắng hỏi.
Khiết cười, chỉ vào trán tôi. Thực ra trên trán tôi chỉ hơi sưng, lại phủ tóc mái lên nên không dễ gì phát hiện vết thương.
– Ngược lại tớ phải hỏi cậu đấy, đầu còn đau không?
Tôi lắc đầu.
– Ừm, vậy là Khiết an tâm rồi!
Dưới đất, Mây sà tới nhiễu loạn cọ người vào chân Khiết đòi làm quen, cậu bạn thấy bé mèo trắng ú liền cười tít, thích thú bế nó lên.
– A! Con mèo! Mèo sao ở trong trường thế này? Đáng yêu quá!
Tôi vuốt vuốt đầu Mây, chỉ đến xích đu, Ken đang chống cằm nhìn bọn tôi.
– Của Ken đó.
Saito Ken thấy mình tới giờ mới được chú ý, trong đôi mắt tím nhìn tôi đầy giận dỗi. Cậu đứng phắt dậy, đòi lại mèo con về, độc chiếm vuốt ve Mây. Dương Hiểu Khiết nhún vai, cất tiếng châm chọc:
– A, thì ra là của cậu. Quy định của An Đằng cho phép học sinh mang theo thú cưng đến trường có hồi nào ấy nhỉ? Sao tớ không nhớ!
Ken nhìn Khiết với ánh mắt sắc lẹm, tôi đứng sát vào Ken, lén đưa tay nhéo nhẹ tay cậu, ý bảo Ken kiềm chế. Bây giờ đôi mắt mã tấu đó đã dí qua mặt tôi, cảm giác cậu ta đang có một khao khát mãnh liệt là dùng đôi mắt đó xử đẹp cả tôi và Rùa.
Tôi nuốt nước bọt, cười nịnh.
– He he, bình tĩnh, bình tĩnh, cái gì cũng phải nhẹ nhàng, dịu dàng nói với nhau mà! – Rồi xoay qua Rùa Khiết – À, số là nhà của bọn mình, à không, nhà của Ken chả có ai cả, Mây thì còn bé quá, để nó ở nhà thấy cũng tội nghiệp, không ai cho nó ăn. Vậy nên, Ken mang nó theo để tiện chăm sóc.
Khiết đưa mắt nghi ngờ:
– Cậu ở trong bụng cậu ta hay gì mà rành rẽ thế?
– Ơ.. không! – Vội vàng đính chính – Là Ken kể với tớ, hì hì.
– Hai người có vẻ thân thiết nhỉ? Saito Ken, cậu cũng ưu ái thật, với ai cũng kiêu kì không thèm hé môi nửa câu, vậy mà với Sâu Lười lại thật hào phóng chia sẻ. Thật là thiên vị! – Giọng Dương Hiểu Khiết mang ngữ khí trách móc, đôi mắt nâu lại mang phần không vui, có lẽ cậu còn để bụng chuyện Ken gây ra tai nạn cho mình. Nhưng mà Khiết cũng đâu hẹp hòi, cậu luôn tử tế và vị tha lắm mà! Tôi không tin là cậu sẽ dùng lí do đó mà làm khó Ken.
Tôi day môi, tinh quái nói với Khiết:
– À, đợi xí nhé, cho tớ nói cái này với Ken đã, nhanh lắm! – Sau đó kéo Ken về một góc sân thảo luận.
Tôi kéo Ken xoay lưng về phía Khiết, thì thầm giọng:
– Nè, Khiết trước mặt rồi đó! Cậu có muốn nhân tiện xin lỗi không?
Ken lắc đầu.
– Sao cậu nói sẽ xin lỗi Khiết?
Ken quay nhẹ đầu nhìn Rùa Ngố đang đứng nhìn trời mây. Cậu lại nhìn tôi, không phản ứng.
– Cậu ngại? – Đúng rồi nhỉ, kiểu hoàng tử từ nhỏ tới lớn luôn có người phục tùng thì dễ gì chịu nhận sai. Ken đưa tay nghịch đuôi mèo, nhưng tôi nhìn ra thái độ của cậu dường như đang có chút căng thẳng.
“Để tôi nói ra lời xin lỗi với một người nhỏ tuổi hơn mình, đây là lần đầu tiên. Cho tôi chuẩn bị tâm lý chút đi!” – Ken đưa mẩu giấy cho tôi, nhún vai.
Tôi gãi đầu rồi kề sát vào tai Ken, thủ thỉ:
– Bây giờ cậu chỉ gật đầu, lắc đầu thôi! Được không? Tôi sẽ giúp hai người làm hòa. Yêu cầu là cậu phải ngoan ngoãn nghe lời tôi, không được phản kháng những gì tôi nói. Nhớ chưa?
Đôi mắt tím đảo nhẹ, chần chừ rồi gật đầu nghe lời. Tôi nháy mắt lém lỉnh rồi kéo Ken trở về chỗ Khiết, hớn ha hớn hở. Nhưng mà tự nhiên Rùa nhăn trán, nhìn tôi như sắp ăn tươi nuốt sống. Cậu đứng giữa tôi và Ken, tách tay bọn tôi ra, chanh chua:
– Châu Hạ Anh, là con gái sao mà cứ thích nắm tay người ta thế?
Ơ hay, tên này quái gở, lúc trước tôi và cậu cũng nắm tay sao không phản bác. Bây giờ tôi nắm tay osin của tôi thì lại trách móc. Thật là mâu thuẫn mà!
Ken nhìn qua tôi, nhún vai, viết nguệch ngoạc vào tờ giấy nhỏ đúng hai từ: “GHEN ĐÓ!”.
Truyện đề cử: Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn
Tôi cười sượng, cả Ken cũng nhìn ra sự bất thường, tôi thực tình phải giữ khoảng cách với Khiết nhiều hơn rồi!