Chương 25: Lột xác
*
**
Lúc tan học, Saito Ken đứng chờ tôi ở trạm xe buýt. Hầu như rất ít học sinh của An Đằng đi học bằng phương tiện công cộng nên tôi cảm thấy không bị soi mói khi ngồi cùng ghế với Ken. Vừa đặt mông xuống ghế ngồi, loay hoay tìm cọc vé xe trong ba lô, đột nhiên tôi nghe có tiếng í ới của ai đó, hẳn là suýt bị lỡ chuyến xe, tôi không ngẩng mặt, tiếp tục tìm vé xe, Ken ngồi bên không biểu cảm gì.
Tiếng bước chân của hành khách dần đến ghế ngồi của tôi, khi tôi chưa kịp phát giác thì người đó đã kéo mạnh cổ tay tôi, làm tôi phải đứng phắt dậy, hơi chao đảo. Ken theo phản xạ kéo tay còn lại của tôi giữ lại.
– Này, Tử Đằng, cậu làm trò mèo gì thế? – Tôi vừa ghì lại vừa trách người đã muốn lôi tôi tuồn tuột xuống xe.
– Nhanh lên nào, có người đang đợi chúng ta! – Cậu vừa nói vừa nén giọng thở gấp, lưng hơi khom vì chiều cao có phần hơi vượt trội của mình.
– Ai cơ chứ? Tại sao phải vội vã như thế? – Tôi khó hiểu, vừa hỏi vừa nhanh chân bước xuống xe trước khi cơn phẫn nộ của người tài xế ập tới. Saito Ken cũng lót tót xuống xe cùng tôi.
Tử Đằng sau khi “bắt cóc” được tôi thì bày cái mặt thỏa mãn, lại có chút bí hiểm. Cậu ta nhìn tôi một lượt, rồi đánh mắt sang người đứng phía sau tôi.
– Ơ kìa, tôi chỉ kéo Hạ Anh xuống xe, ai bảo cậu đi theo cơ chứ? Mà này, tại sao hai người cứ hay dính với nhau như vậy?
Ken nhún vai, chẳng thèm quan tâm. Tôi cười xuề:
– Ha ha, chỉ cùng đường thôi mà! Cậu ấy chắc lo có việc gì khẩn cấp nên mới xuống xe xem xét thôi. Ơ mà cậu vẫn chưa nói cho tôi biết sao lại phải xuống xe?
An Tử Đằng khoanh tay lại, nhướng mày, mắt hướng về phía sau lưng tôi.
– Hê, nhanh lên coi, các người còn có thể ở đó tám chuyện à?
Giọng nói này không cần quay đầu tôi cũng nhận ra là ai, chỉ là lòng đang lấy làm nghi hoặc không biết con nhỏ Ban Mai đang cấu kết với gã Tử Đằng này làm trò gì. Tôi xoay người, chỉnh lại dây đeo ba lô, rồi nhìn con nhỏ đang nhoài đầu ra khỏi cửa kính xe ô tô, hỏi:
– Cậu muốn giở trò gì phải không, Ban Mai?
Nó không thèm đáp tôi, vừa phát hiện ra Saito Ken thì mắt đã sáng rỡ, bước xuống xe, nhanh nhảu:
– Oa, Ken cũng có mặt ở đây sao? Tốt quá rồi! Nào, chúng ta đi ăn rồi tiến hành công việc thôi! – Vừa nói, nó vừa kéo cả tay tôi và tay Ken, kéo về chiếc Camry màu đồng. An Tử Đằng líu ríu theo sau, cũng bước lên xe.
*
**
– Này, cậu đưa tớ về đây chi vậy? – Sau khi cùng nhau đi ăn ở bên ngoài, Ban Mai vẫn quyết làm bộ mặt bí ẩn với tôi, không nói không rằng lại lôi cả bọn lên xe, lái thẳng về nhà nó.
– À, hôm nay toàn bộ ngôi nhà này là của chúng ta! Ba mẹ tớ đi công tác cả rồi! – Mai dang rộng tay cảm khái sự tự do, vừa nắm tay tôi đi thẳng lên phòng nó.
Saito Ken đang thơ thẩn ngắm hồ cá vàng cực lớn trong nhà của Ban Mai cũng không bị con nhỏ đó tha, cùng bị lôi vào phòng.
– Nè, ba đứa bây coi ông chết rồi à? – Tử Đằng cũng chen nhanh vào phòng trước khi bị bỏ quên.
Nếu như ai chưa từng ghé qua căn phòng của Ban Mai ắt hẳn sẽ vô cùng choáng ngợp với nó, bởi vậy cả Đằng và Ken đều sững người trước nó, dành trọn vài phút chỉ để ngắm bao quát căn phòng.
Cả gia đình Mai chỉ độc nhất mình nó, bởi vậy, cha mẹ nó đã ưu ái dành hẳn một tầng trong ngôi biệt thự để làm phòng riêng cho cô công chúa nhỏ nhà mình. Căn phòng nằm ở tầng hai, có hẳn một ban công kéo dài có thể ngắm từ vườn phong lan thẳng đến hồ bơi sau nhà. Trong phòng sơn màu hồng nhạt, tất cả vật dụng trong phòng đều phủ một màu hồng ngọt ngào mà không mất đi vẻ sang trọng, kiêu kì. Căn phòng tương đương với một ngôi nhà chung cư cỡ trung, chỉ thiếu mỗi cái bếp nữa là trở thành một ngôi nhà mini độc lập trong biệt thự thật sự.
An Tử Đằng xoa cằm rồi tấm tắc:
– Bình thường đã thấy cô bánh bèo lắm rồi, không ngờ tới cái phòng cũng bánh bèo kinh dị. Ở một mình ở chỗ rộng lớn thế này cô không thấy sợ ma à?
– Khôn hồn thì ngậm mồm lại, nếu không thì lăn khỏi phòng chị! – Mai quẳng cái ba lô của nó lên giường, liếc Tử Đằng sắc lẹm.
Tôi khoanh tay, tựa lưng vào ghế, vẫn chưa dứt hoài nghi:
– Đến nhà rồi, bây giờ cậu có chịu bật mí chưa?
Cô bạn nhếch môi cười, bước đến trước mặt tôi, đưa tay kéo kính của tôi ra.
– Tớ nhớ là cậu có kính áp tròng?
– Ừm, thì có, dùng trong vài trường hợp thôi. – Tôi đáp.
– Chậc chậc! – Tử Đằng sấn tới, lắc vai tôi. – Xem kìa Hạ Anh của tớ, không đeo kính nhìn khả ái ghê chưa. Tại sao cậu lại mua một cặp kính dìm hàng nhan sắc mình như vậy?
Ban Mai bật cười, đẩy Tử Đằng lùi về sau.
– Rồi giờ cậu còn phải há hốc mồm dài dài, à, tối nay chắc chắn là Hạ Anh phải qua đêm ở nhà tôi rồi, hai cậu nếu có thể overnight thì xin phép gia đình đi, dù sao lâu lâu mới có một ngày được tự do. Tối nay tôi sẽ biến cô vịt nhỏ này trở thành một con thiên nga xinh đẹp nhất!
– Nhất trí! – Đằng hứng thú vỗ tay, quay sang Ken. – Này, còn cậu?
Ken nhún vai, có điều trông cậu chẳng tha thiết gì mấy, chỉ là do chúng tôi ở chung nhà, tôi qua đêm, thế là cả cậu cũng đành ở cùng tôi.
Trong khi đợi Đằng gọi về nhà xin phép gia đình, tôi bảo Mai cho tôi một ít sữa dành cho Mây. Mèo Mây sau khi được thả ra vô cùng vui vẻ chạy vòng vòng phòng của cô bạn, mắt hau háu dán vào cái chậu cá vàng gần bệ cửa sổ. Ban Mai đẩy tôi ngồi xuống ghế trang điểm, thì thào vào tai tôi:
– Sẵn sàng chưa, Hạ Anh?
Dứt lời, Mai búng ngón tay một cái, cửa phòng bật mở, một hàng người nối đuôi nhau bước vào. Trên tay họ có cầm một số đồ đạc, có người mang cả va li.
– Tất cả họ đều là những chuyên gia thời trang, make up chuyên nghiệp. Họ sẽ thay đổi cậu!
– Sao chứ? Tớ phải thay đổi sao?
– Suỵt! Nhiệm vụ của cậu chỉ việc ngoan ngoãn ngồi yên. – Cô bạn nở môi cười tinh quái, ngón trỏ đặt trên môi của tôi.
Tôi buồn ngủ! Tôi buồn ngủ quá đi!
Bây giờ đã quá nửa đêm, tôi vẫn đang gà gật trên bàn trang điểm, một chuyên viên vẫn đang cặm cụi nối tóc cho tôi. Những người còn lại bày biện không biết bao nhiêu kiểu quần áo ra, đánh giá vóc dáng tôi, rồi lại tỉ mẩn lựa chọn trang phục và phụ kiện phù hợp.
Ken ôm Mây ngủ ngồi trên sô pha từ lâu, cậu ngả cổ lên thành ghế, khoe trọn cái cổ thiên nga trắng ngần của mình ra, dường như đang cố ý làm cho người ta dấy lên dã tâm muốn cắn phập vào cái cổ nõn nà đó. Tử Đằng còn thoải mái hơn, cậu ta tự tiện nhảy phóc lên giường của Ban Mai ngủ say sưa, thỉnh thoảng còn bật ra vài câu nói mớ. Còn Ban Mai thì sao à? Con bé vẫn tỉnh táo vô cùng, nó hào hứng lấy máy tính bảng chỉ cho tôi thấy những xu hướng thời trang mới nhất, cả về các nhãn hiệu nổi tiếng cho tôi biết. Tôi nửa tỉnh nửa mê ậm ừ gật đầu. Thấy tôi lờ đờ, cô nàng mang cho tôi một li cà phê sau đó lại huyên thuyên tiếp tục. Tôi ù ù cạc cạc nghe, không biết mình đã ngủ gật từ bao giờ.
– Này, Hạ Anh, dậy thôi nào, eo ơi cậu ngủ chảy cả nước dãi ấy! – Có bàn tay lay lay má tôi, tôi cố nheo mắt nhìn, Ban Mai đang ngồi trước mặt mình.
– Ơ sáng rồi hả? – Tôi bị trêu, vô thức đưa tay lên chùi miệng. Ơ, làm gì có! Con bé này dám lừa mình!
– Đúng rồi cô nương, cậu ngủ gật, khi mọi người làm xong thì Ken cũng tỉnh giấc, tớ nhờ Ken bế cậu lên giường ấy! Này, mau rửa mặt và thay trang phục tớ đã chuẩn bị cho cậu đi!
Ban Mai lôi tuột tôi dậy. Phía ngoài bầu trời đã sáng hửng. Tôi đảo mắt quanh khắp phòng, chưa kịp hỏi Mai đã đáp:
– Không cần tìm đâu, bọn họ đang ở ngoài vườn hoa.
Tôi vẫn mơ màng chưa tỉnh giấc lắm, chậm chạp bước vào phòng vệ sinh đánh răng. Tôi đối với ngôi nhà này cũng thật quen thuộc, thỉnh thoảng tôi lại tới nhà Mai làm bài tập rồi ngủ qua đêm tại đây luôn. Cha mẹ của Mai không quá khắt khe, nhưng vì một lần nghe từ ngài hiệu trưởng đáng kính phong phanh về xuất thân của tôi có dính dáng đến nhà họ Dương nên họ đặc biệt đối xử với tôi khách sáo. Tôi cũng chả biết nên cười hay khóc với cảnh tình này nữa, dù sao từ trước đến nay tôi cũng chưa bao giờ mang họ Dương, điều này đối với sự nồng nhiệt của cha mẹ Ban Mai làm tôi thấy ngại ngùng, nên tôi thà chọn cách hạn chế đến nhà cô ấy để không phải khó xử.
Thôi được rồi, tôi không dong dài nữa. Cơ mà có chuyện lớn hơn rồi đây!
– A!
Ban Mai vội vàng đẩy cửa phòng vệ sinh ra, hí hửng cười tự đắc:
– Bất ngờ chưa? Đến tớ còn thấy thật vi diệu!
Tôi đưa ngón tay run run chạm lên mặt kính, nhìn thật lâu đến nỗi muốn chui tọt vào trong tấm kính kia.
Đây là tôi thật sao?
Mái tóc của tôi được nối dài quá eo, nhuộm màu nâu vàng, đuôi tóc uốn xoăn thành từng lọn tựa như những sợi tảo biển uốn lượn mềm mại. Chân mày được tỉa gọn, môi phớt hồng, mi cong vút. Trông tôi hệt như một cô búp bê mong manh trong chiếc váy trắng quá gối. Ban Mai đặt tay lên eo tôi, nheo mắt:
– Eo cậu bé như eo búp bê Barbie ấy!
Tôi quay đầu nhìn nó, có chút hốt hoảng:
– Không phải trong lúc tớ ngủ cậu đã cho người gây mê rồi đem tớ đi phẫu thuật thẩm mỹ luôn rồi chứ?
Mai nhún vai, đáp:
– Nếu gương mặt này có dao kéo can thiệp thì tớ còn đỡ bức xúc được một chút. Cơ mà.. đây vẫn là gương mặt của cậu, không tóc tai ngố tàu, mắt kính to tướng, mặt mũi ngàn năm không tí son hồng kiểu như bệnh nhân mắc bệnh nan y. Tớ chỉ là tỉa tót lại một chút thôi!
Thôi được rồi! Nhưng làm sao tôi dám vác bộ dạng này đến trường học đây?
– Này, đừng nói là cậu đang nghĩ mọi người trong trường sẽ nghĩ sao về cậu lúc này nhé! Tớ nói cho mà biết, con nhỏ Song Kỳ hẳn tức điên lên mất! Ha ha ha!
Ờ, tôi cũng sắp điên lên đây, Ban Mai vứt mất cặp mắt kính của tôi rồi!
*
**
Saito Ken một mình ngồi trong đêm. Trên bầu trời, những vì tinh tú sáng lấp lánh, cậu đưa tay lên khoảng không trung vô định, thơ thẩn nghĩ nếu chạm được đến vì sao kia, phải chăng cậu sẽ trở về được Baridi nhớ thương?
Châu Hạ Anh đã ngủ say. Suốt ngày hôm nay, Ban Mai đưa bọn họ đi rất nhiều nơi, còn đặt một cái kính áp tròng mới cho Hạ Anh. Trong bộ dạng khác lạ kia, Châu Hạ Anh quen thuộc tới nỗi mỗi lần nhìn vào cậu lại thấy vô cùng gai mắt.
Gương mặt kia đẹp đến quỷ thần cũng phải ganh tỵ, nhưng vẫn còn nét non nớt trẻ con, mái tóc dài bồng bềnh kia, chỉ cần gương mặt kia chuyển sang đường nét trưởng thành hơn, đôi mắt chuyển thành màu xám, hẳn cậu sẽ cho rằng đứng trước mặt mình chính là Yura, vị nữ hoàng đáng nguyền rủa đã giết chết người mẹ đáng kính của cậu.
Họ đúng là mẹ con.
Một khi phong ấn vỡ, mái tóc ấy sẽ trở về với màu trắng của tuyết trời. Giống như những binh sĩ Quỷ tộc mà cậu từng chạm trán. Đôi môi đỏ thắm của cô ấy làm cậu vô thức nhớ tới tên Thái tử Reo năm nào điên cuồng rượt đuổi cậu chạy suốt một đêm dài.
Ken nheo mắt, trông vẻ xinh đẹp của cô ấy, cậu lại càng thấy đáy lòng có chút khó chịu.
Đáng tiếc, thật đáng tiếc!
*
**
– Nào, đừng có trốn chui trốn nhủi như vậy chứ Hạ Anh!
Ban Mai lôi tôi ra khỏi tấm lưng của nó trong lúc tôi đang cố gắng làm cho người khác ít nhận ra mình nhất. Bị Mai xua đuổi, tôi quay sang chụp lấy Ken, núp vào sau lưng cậu, nơm nớp lo bị người ta phát hiện.
– Babe à, cậu đừng núp nữa, xem kìa, cậu xinh lắm. À không, không thể gọi là xinh được, đây là đẹp! Đẹp tuyệt trần! Đẹp xuất sắc!
An Tử Đằng kéo tôi ra khỏi người Ken, nâng khuôn mặt tôi lên ngắm nghía bằng ánh mắt si mê. Tôi hoảng sợ, cố sức đẩy hắn ra, Ken quay người lại, nắm chặt cổ tay hắn, mắt trừng lên.
– Á á đau! Này tên kia, cậu không thể bớt thô lỗ đi hả?
– Người nên bớt thô lỗ là nhà ngươi mới đúng! – Ban Mai thụi một cú rõ đau vào bụng Đằng – Hạ Anh nhà tớ để ngươi nhìn bằng ánh mắt trơ trẽn thế ư?
– Này! – Đằng lớn giọng – Đấy không phải là trơ trẽn! Đó là ánh mắt thành kính! Là thành kính trước nhan sắc của nữ thần đấy cậu biết không! Là nữ thần của lòng tôi đấy!
Không hiểu sao, Saito Ken lại quay đầu nhìn Tử Đằng chằm chằm, vô cùng kì lạ, ánh nhìn đó làm tôi lạnh rét cả xương. Bỏ mặc bọn người nhốn nháo đó, tôi đeo khẩu trang y tế lên, nhanh chân bước vào lớp trước.
Thế nhưng, thiên hạ không hề thái bình như tôi nghĩ, vừa bước vào lớp tôi đã phát hiện bầu không khí kì quặc lạ thường. Hê! Sao hôm nay chưa có chuông báo hiệu mà mọi người tụ tập đông đủ thế?
Tôi đứng khựng người trước cửa lớp, đề phòng bất trắc, sau lưng, Ban Mai đẩy nhẹ hông tôi, buộc tôi bước tiếp. Mọi người trong lớp bắt đầu chú ý đến sự xuất hiện của chúng tôi.
– Này lớp phó, sao bạn đeo khẩu trang vậy?
– Ơ kìa! Hạ Anh mới làm tóc mới nha! Còn bày đặt làm bộ thần bí nữa kìa!
Tôi xấu hổ cúi đầu. Ban Mai không khách khí đưa tay gỡ mất khẩu trang của tôi. Tôi vội vàng quay lưng về bục giảng, lại theo thói quen đưa tay chỉnh gọng kính, cơ mà hôm nay tôi lại mang kính áp tròng.
– Nè nè nè, các bạn nên hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh nhé! Hôm nay Hạ Anh sẽ làm cho mọi người sốc đến quên cả hô hấp luôn đấy! – Mai lanh lảnh nói, vừa cố xoay tôi về phía mọi người. Tôi cố chống cự nhưng không xong, đành bất lực lủi thủi cúi đầu quay lại.
– Con nhỏ này, ngẩng mặt lên đi chứ! – Ban Mai hối thúc, giọng nó không che được niềm phấn khích.
Tôi thỏa hiệp, từ từ ngẩng đầu, có phần ngượng ngùng không được tự nhiên.
Trong phút chốc cả lớp tôi im bặt.
Người đầu tiên tôi đánh mắt nhìn tới là Song Kỳ, tôi chỉ thấy mặt mày con nhỏ tái đi, sau đó lại đỏ bừng, ánh mắt nhìn tôi vừa có phần ngỡ ngàng vừa lại như vô cùng tức giận.
Sau đó, một loạt tiếng xì xào nổi lên, cả lớp vô cùng hào hứng, có người huýt sáo véo von, giọng vang vang:
– Ôi trời ơi mỹ nhân lộ diện kìa! Ôi lớp phó xinh quá đi mất!
– Đúng là xinh đẹp quá mức cho phép, giờ thì công nhận là Ban Mai có đối thủ rồi nha!
– Sao đến hôm nay tớ mới nhận ra Hạ Anh có khuôn mặt rất đẹp vậy nhỉ? Nói thật đi, cậu đi phẫu thuật rồi phải không? Sao không nâng cả ngực đi!
Tôi..
Không thể chịu nổi nữa! Xấu hổ quá! Tôi phải tìm cách chuồn thôi!
– Ơ ơ tớ đi lấy sổ đầu bài đây! – Tôi ngọng nghịu nói, định chạy ù ra khỏi lớp ngay và luôn.
Nào ngờ, giáo viên chủ nhiệm đã đứng ngay cửa lớp, cô còn tốt bụng lấy cả sổ đầu bài thay cho tôi. Tất nhiên, đối với sự khác lạ của tôi, cô không quên dành vài lời cảm thán.
Suốt thời gian của tiết sinh hoạt lớp hôm nay, tôi cố gắng ít gây ra chú ý một chút, nhưng cái gì tới rồi cũng tới, vấn đề mà tôi không muốn nghe nhất cũng phải đề cập.
– Theo thông báo của Hội học sinh, năm nay trường chúng ta đáng lẽ có một học sinh sẽ chiến thắng tuyệt đối mà đại diện trường dự thi hoa khôi học đường. Đó chính là Ban Mai. Nhưng tiếc thay, Thái Ngọc Ban Mai do sai phạm không đáng có mà làm mất cơ hội. Theo tiêu chí của cuộc thi, hoa khôi đại diện có các yêu cầu: Học lực khá, giỏi – hạnh kiểm tốt – tài năng – được nhiều người yêu mến. Xét về năng lực, đứng sau Ban Mai, ba ứng cử viên có thể đạt được những tiêu chí sau sẽ tham gia vào vòng bình chọn tranh cử xem ai sẽ là người đại diện trường dự thi. Lớp chúng ta rất hãnh diện khi chiếm ⅔ số ứng cử viên. Các em đã biết là ai chứ?
Những tiếng xì xầm bắt đầu rộ lên, mọi người xoay qua, xoay lại bàn tán. Những tiếng nói vọng lên của tụi con trai đầy phấn kích.
– Ban đầu em muốn đề nghị để công bằng thì lớp mình cử một thành viên ứng cử là được rồi, nhưng với sự lột xác đầy ngoạn mục của Hạ Anh trong sáng nay, em ủng hộ việc lớp mình ứng cử cả hai người! – Đình Long nói.
Cô mỉm cười, trêu:
– Con bé xinh thế mà giờ em mới nhận ra sao Long? Không thấy có lỗi với bạn sao?
Long gãi mũi, nhìn tôi thè lưỡi.
Cô tiếp tục nói:
– Chính xác ứng cử viên nặng kí nhất đang là Châu Hạ Anh – nữ sinh nổi bật trong top của trường. Em ấy có hi vọng rất lớn. Hạ Anh, em chuẩn bị tinh thần chứ?
Tôi ngẩng đầu, giọng ngoan ngoãn:
– Vâng, em sẽ cố gắng hết mình ạ! – Rồi tiếp tục chúi mũi làm báo cáo tổng kết.
Cô giáo hài lòng, tiếp tục cất giọng nói về cuộc thi sắp tới.
– Còn một bạn ứng cử viên của lớp mình nữa, các em thử đoán xem.
Đúng là y như tôi nghĩ, ngoài tôi ra thì trong lớp chỉ còn lớp trưởng Song Kỳ, con nhỏ đẹp kiểu hot girl đình đám của trường từ lâu, có điều trong lớp không nhiều người ưa Song Kỳ lắm vì nhỏ ấy rất thân với chị Uyển Nghi. Mà.. chị Lý Uyển Nghi thì.. có mấy ai thích.
– Là Song Kỳ, thưa cô – Hoàng Quyên, ngồi kế bên Kỳ bạo dạn đứng dậy nói.
– Chính xác rồi! Hai em là hi vọng của 11B. Hãy làm cho lớp chúng ta rạng danh đi nào! Lần này lớp ta phải nhất định có một bạn thắng vòng bình chọn, các em phải giành được lượt bầu chọn cao nhất để được chọn là khuôn mặt đại diện cho An Đằng. Nhiều năm qua, An Đằng luôn là cái nôi của “Hoa khôi học đường”, noi gương các đàn chị, các em cố lên nhé! Hạ Anh, Song Kỳ! Cố lên!
Sau lời nói đầy vẻ hào hứng của cô, cả lớp tôi đồng thanh hô to:
– Lớp trưởng, lớp phó! Chiến thắng!
Mọi người đều có vẻ rất hứng khởi. Vòng thi bình chọn theo như cô nói sẽ có ba ngày bắt đầu từ hôm nay, các ứng cử viên vận động cho mọi người chọn tên mình trong phiếu bình chọn. Đến ngày cuối cùng sẽ kiểm phiếu, ai nhiều nhất chính là người đại diện cho trường đi thi.
Ba ngày? Ôi trời ơi, cứ như là nước lụt sắp tới nơi, làm sao mà tôi vận động bình chọn kịp đây? Trường phổ thông An Đằng có tới mấy ngàn học sinh, trong vòng ba ngày sao mà vận động nổi đây? Trò này còn hại não hơn là đi câu like trên Facebook nữa.
Tôi cắn bút, mang theo suy nghĩ bối rối đó đến tận trưa.