Chương 21: Ác ý
* * *
Những sợi nắng vàng chảy xuyên qua khe cửa sổ đã được che hững hờ bằng một tấm rèm cuốn. Các phân tử ánh sáng tung tẩy bay bay trong không gian như những tinh linh bé nhỏ đang nhảy múa. Mùi giấy cũ hăng hắc, thoảng trong đó là cả mùi thuốc chống mối và nấm mốc lảng vảng. Đi dọc theo những dãy kệ, đế giày gót vuông gõ lạch cạch xuống nền gạch men có hoa văn cổ điển, những ngón tay thon dài như ngòi bút lướt qua vài gáy sách dày cộm. Lý Uyển Nghi dừng lại ở một cuốn sổ lớn trong thư viện khu A, dãy lầu cổ kính nhất trong trường An Đằng. Bàn tay cô hội trưởng xinh đẹp lật giở từng trang giấy cũ đã ngả vàng, gáy quyển sổ đã gãy cốp, những nét chữ ố màu, mực được viết bởi loại bút máy cũ. Cô gái nhoẻn môi, một nụ cười điềm nhiên mà buốt giá kì cục. Càng nhìn lại càng thấy quái dị.
Trang giấy đầu tiếp xúc với ánh sáng hắt lên vẻ nhợt nhạt, mỏng manh cần được đối xử bằng cử chỉ chỉn chu, nhẹ nhàng. Uyển Nghi đi dần đến bên cửa sổ, cuốn rèm lên cao làm cả bầu trời nắng ấm rọi vào căn phòng để sách luôn chìm trong không khí tĩnh mịch, u uẩn. Nơi đây là phòng cất giữ tư liệu của trường An Đằng nằm trong thư viện trường, có thể xem nó là một cái kho luôn được bảo quản kĩ lưỡng và chỉ vài người có đặc quyền ra vào.
Môi khẽ mở, giọng nói trong veo như tiếng suối cất lên thì thào:
– Danh sách học sinh lớp 12A, niên khoá 20xx-20xx.
Cô gái nhẩm đọc từng con chữ trong cuốn sổ ấy với gương mặt chăm chú vô cùng. Niên khoá mà cô vừa đọc lên tức là lớp 12A này đã ra trường cách đây năm năm. Nghi đảo mắt xem từng tấm ảnh 3×4 với những gương mặt học sinh trẻ trung. Dưới mỗi tấm ảnh đều ghi tên họ học sinh, thông tin cá nhân và chức vụ. Niên khoá đó, lớp 12A đã gặp một tai nạn khủng khiếp, ảnh hưởng đến tinh thần của lớp vô cùng. Tai nạn đó đã trở thành vết tích u ám nhất trong lịch sử An Đằng – tai nạn hoá chất khu C.
Những cái tên được xướng lên khe khẽ, lẫn trong đó là sự nghiền ngẫm như cố lục tung kí ức, cô Hội trưởng cắn ngón tay, e dè:
– Trần Ngọc Mỹ, lớp phó văn-thể-mỹ; Phan Tuấn Kiệt, bí thư chi Đoàn; Nguyễn Hương Sa, lớp phó trật tự; Văn Quốc Thiên, thủ quỹ;.. An Tử Khiêm, lớp phó học tập và.. Lý Uyển Đình, lớp trưởng kiêm Hội trưởng Hội mỹ thuật.
Có chút chần chừ, nấn ná ở hai cái tên cuối cùng, Lý Uyển Nghi hơi bần thần, ngón tay mân mê tấm ảnh có khuôn mặt xinh đẹp của cựu Hội trưởng Hội mỹ thuật quá cố – Lý Uyển Đình. Cô gái trong bức hình 3×4 có làn da trắng muốt, nét mặt thanh thuần như hoa ly trắng, mái tóc đẹp xõa dài bềnh bồng như những sợi tơ bóng mượt. Uyển Đình từng đăng quang “Hoa khôi học đường” nên phải nói chị ta cực kì xinh đẹp và tài giỏi. Năm năm sau, cái tên của một nữ sinh cùng gương mặt hao hao giống đàn chị Uyển Đình lại làm những ai từng biết đến Đình một mực ngỡ ngàng.
Cô gái tên Lý Uyển Nghi đẹp một cách hoàn hảo, nắm vị trí Hội trưởng Hội học sinh uy nghiêm, lạnh lùng và sau cô là những tin đồn bí ẩn.
Người ta đồn hồn ma của cô gái Uyển Đình tự sát tại khu C đã nhập vào thân xác một cô gái khác, tiếp tục ám ảnh An Đằng. Ác miệng hơn, họ nói cô là kẻ gieo rắc nỗi sợ hãi vô hình, ma mị, là chủ của những lời nguyền độc địa với một ngôi trường từ lâu đã gán với sự đồn thổi về ma quỷ và những phép tắc quái đản.
Không được bén mảng tới khu C là một phép tắc quá nổi tiếng, tin đồn về ma quỷ trong khu C lại là đề tài sốt dẻo càng làm đời sống học đường trở nên nóng hơn.
Đưa tay ra lau sạch những hạt bụi nhỏ bám trên bìa sổ đen, Uyển Nghi ôm nó trong lồng ngực, bồi hồi nhớ lại những kí ức thơ bé, năm cô chỉ mới 13 tuổi. Trong mảng trí nhớ sâu đậm không tài nào phai nhạt đó đã in hằn ngày vụ tai nạn nổ ra, trường An Đằng hỗn loạn và xôn xao vô cùng, cô chạy đến trường xem những học sinh được chở tới bệnh viện mà lòng dạ rối bời.
Chợt lại nhếch mép cười, cô lắc nhẹ đầu cố xua tan những hồi tưởng vụn vặt, mau chóng lấy lại tinh thần.
Bên ngoài bầu trời, học sinh vẫn nô nức, nhộn nhịp. Cô chợt giật mình nhớ ra hôm nay Khiết không đi học, thâm tâm tràn lên nỗi lo lắng cùng muộn phiền. Lại là Châu Hạ Anh dính líu đến chuyện này, Nghi thấy con bé ngày một rắc rối. Trong lòng cô, Hạ Anh luôn là một cái gai chướng mắt và cần được nhổ bỏ, chỉ cần năm sau thôi, có lẽ vị trí của cô cũng sẽ do con bé ấy kế nhiệm. Nghĩ đến đây mà sự đố kị trong lòng cô đã trỗi dậy.
Do bản thân quá độc tôn và ích kỉ sao? Cô là người đứng đầu, nhưng không phải vĩnh viễn. Tre già măng mọc, lẽ tự nhiên mà! Hay vì cô đang lo ngại sắp xa cách Dương Hiểu Khiết? Cô sợ Hạ Anh sẽ cướp đi Khiết mà cô yêu điên dại rồi!
Nâng tay lên và gắn sổ trở lại kệ, Uyển Nghi vẫn giữ trên khuôn mặt những biểu cảm trầm mặc, cô đang suy nghĩ điều gì đó, một cách bí ẩn đầy tính toán.
Buông lơi câu nói vang nhẹ trong không gian thanh vắng, tay cô quyến luyến rời khỏi quyển sổ, nhịp chân rảo bước ra ngoài:
– Tạm biệt, chị!
Cùng lúc này, chiếc điện thoại nằm trong lòng bàn tay cô khẽ rung lên, màn hình chợt sáng, có thể thấy mấy dòng chữ thoáng qua: “Giao dịch thành công”
Cô gái xinh đẹp nhoẻn môi, Face ID được kích hoạt, cô đưa tay vội xóa một số tin vừa nhận được rồi thong thả bước đi trên dãy hành lang phủ ánh nắng nhẹ.
** *
Tám giờ tối, là người cuối cùng rời khỏi phòng vẽ, tôi giữ cả chìa khóa phòng của Hội Mỹ thuật, vì cố gắng đuổi theo tiến độ của buổi lễ trọng đại trước mắt mà giờ đây tôi vẫn phải lởn vởn ở trường vào lúc tối mịt này. Những dãy phòng tối im, cửa đóng then cài, ánh đèn từ hành lang có chút u tịch, mỗi bước chân đều nghe được cả tiếng vọng lộp cộp của đế giày.
Saito Ken đã về nhà từ lâu, chắc là đã để hết cơm vào lồng bàn rồi đang khuây khỏa bằng vài cuốn sách trên kệ. Tôi bật điện thoại xem giờ, lắc đầu tiu nghỉu, giờ này không còn chuyến xe buýt nào ngang qua nơi này cả.
Bảo vệ gác cổng trông thấy tôi, mỉm cười khẽ gật đầu, tôi chào ông rồi bước ra khỏi cổng. Trạm xe buýt cách đó mấy chục mét, tôi lững thững đi đến đó, ngồi xuống ghế, định bật app để tìm kiếm dịch vụ xe công nghệ nhưng nhận ra rằng tín hiệu mạng 4G của mình không hoạt động tốt. Trong lúc bụng thì đang đói meo, lại không bắt được xe về, tôi hơi phát cáu, đành phải quay ngược về cổng trường để ké một chút sóng wifi nhỉ?
Vừa quay đầu nhìn, tôi cảm thấy như vận may của mình không tồi tí nào, bởi một tài xế xe công nghệ cao đang dừng xe trên vỉa hè, anh ấy nhìn thấy tôi, vui vẻ mỉm cười:
– Em về nhà đúng không?
Tôi mừng rỡ gật đầu, nhờ anh ấy hỗ trợ đặt một chuyến xe về nhà, mất gần năm mươi ngàn đồng. Tôi cố ý lướt qua biển số xe một chút rồi mới ngồi lên xe. Qua sự phản chiếu của tấm gương chiếu hậu trên xe máy, ánh mắt anh chàng tài xế có chút kì lạ. Dù không phải lần đầu tiên di chuyển bằng cách này, nhưng sự cảnh giác trong lòng tôi vẫn dâng lên ít nhiều. Tôi bấm một dãy số, là số điện thoại bàn ở nhà, chờ đến mấy hồi chuông dài gắt gỏng, bên đầu dây mới có người nhấc máy. Đối phương không hề mở lời, nhưng tôi nghe được tiếng cậu ấy hít thở. Tôi cố tình nói vang một chút:
“Tôi đang bắt xe về nhà, cậu hâm cơm nóng lại nhé, tầm 20 phút nữa sẽ về tới!”
Tôi nghe tiếng của Mây vừa kêu “Meow” một cái đầy ngọt ngào như thay thế câu trả lời của Ken.
Trong lúc phân tâm nghe điện thoại, tôi thoáng giật mình vì người tài xế này đã rẽ vào một con đường lạ, khác với lộ trình bình thường đến trường của tôi.
– Này, sao anh lại rẽ vào đường này?
– Cô bé à, giờ này đường chính kẹt cứng, em không thấy con đường này thoáng hơn rất nhiều à?
Tôi nhíu mày ngờ vực, vẫn chưa vội tắt điện thoại, tay lướt qua app bản đồ để kiểm tra, may thay sóng 4G đã chịu hoạt động lại dù hơi chậm, tôi nhận ra vị trí chiếc xe đang càng xa lộ trình mà xe buýt thường chờ tôi đến trường.
– Đường lớn kẹt cũng được, anh trở về được đó đi, đường này vắng quá!
Gã tài xế tặc lưỡi, cứng đầu không chịu nghe lời tôi.
Tôi nhìn quanh, con đường này băng qua một khu đô thị đang xây dựng, có những chỗ cây cối còn um tùm, cỏ lau cao đến nửa thân người. Những ngôi biệt thự mới trống huơ trống hoác, không một bóng người. Tốc độ chạy của người tài xế bỗng chậm một cách bất thường.
Tôi giật vai áo của gã ấy, gằn:
– Tôi yêu cầu anh lập tức quay lại đường cũ! Tôi đã gửi.. Á!
Bất thình lình, có một lực từ phía sau ghịt kéo tôi, tôi chỉ kịp hét lên một tiếng, điện thoại văng khỏi tay, vai tôi bị giữ chặt, trước mũi và miệng bị một thứ mềm mềm bịt lại. Mùi hương kì lạ xộc vào mũi, rơi vào miệng tôi đắng nghét. Tôi vùng vẫy cố cạy bàn tay đó khỏi mặt mình, kẻ đó bế xốc tôi ra khỏi xe, lôi tôi tuồn tuột trên đường, đế giày tôi cào một vệt dài, tôi dùng móng tay bấu mạnh vào người hắn. Đầu óc tôi càng lúc càng hỗn loạn và mông lung. Thứ mùi hương hăng hắc và vị đắng nghét đó bốc lên tận đỉnh đầu, tay chân tôi càng lúc càng vô lực, ánh nhìn chỉ còn thấy được màu áo xanh lục của gã tài xế mỗi lúc một mơ hồ. Đầu tôi tối sầm lại.
* * *
Lúc tôi tỉnh lại, phát hiện mình đã nằm mơ. Giấc mơ đêm qua thật đáng sợ, tôi mơ thấy mình bị bắt cóc. Cảm giác đó chân thực đến độ tim tôi còn đang đánh trống dồn dập. Khi mở mắt ra, thấy bản thân đang nằm trong chăn ấm nệm êm mới xác thực được là mình vừa mơ thấy ác mộng.
Tôi vuốt ngực mình, thở hắt ra, tự an ủi bản thân thật may quá không phải là thật. Lúc tôi tìm điện thoại, phát hiện mặt kính cường lực có một vết nứt dài, không biết tôi đã vô ý làm rơi điện thoại lúc nào nhỉ? Vừa ấn mở chạm vân tay, tôi đã hết hồn rú lên một hơi:
– Cái gì? Mười một giờ?
Trời thần ơi! Mười một giờ sáng rồi sao?
Tôi vội đeo kính, tốc chăn, hỗn loạn muốn xông vào nhà vệ sinh. Một chuỗi hành động gấp gáp làm cả người tôi cảm thấy đau nhức rụng rời. Tôi thử nhấc chân mình lên, nặng như treo chì, tôi phải hạ chân chậm xuống, vai tôi cũng đau râm ran. Bình tĩnh lướt điện thoại kiểm tra một lần nữa, tôi nhận ra có một tin nhắn của Ban Mai: “Ok cưng, nghỉ ngơi cho khỏe!”
Kì quái! Tôi lướt lên một chút, nhìn thấy dòng tin nhắn vào lúc sáu giờ sáng, do chính từ máy tôi soạn ra: “Mai ơi, xin nghỉ hộ tớ buổi sáng nhé, tớ sốt rồi!”
Ơ? Tôi có nhắn thế sao? Tôi đưa tay sờ trán mình, không hề sốt.
Tôi tìm quanh phòng, chăn gối của Ken xếp gọn vào tủ. Mèo Mây đang ngủ say sưa trong cái thùng cạc tông yêu thích của nó. Rõ ràng Saito Ken đã đi học từ lâu.
Trên bàn học có đặt ly sữa đã nguội cùng sandwich ăn với bơ hạt phỉ, tờ giấy note có nét chữ của Ken: “Dậy muộn thì hâm lại sữa nhé!”
Tôi vò tờ giấy, có chút bất mãn. Sao cậu ấy không gọi tôi đi học?
Tôi cau có nhìn gương mặt mình trong chiếc gương soi đặt trên bàn học, giật mình đến độ tỉnh táo hoàn toàn. Trên trán tôi, ngoài vết thương trước đó chưa lành lại bao lâu, nay lại có một vết thương khác đã được băng lại bằng băng cá nhân. Ngay chỗ khóe môi cũng có vết bầm hơi tim tím. Tôi vội cởi áo ngủ bằng vải cotton ra, chỉ còn lại áo con, rồi đứng trước cửa tủ quần áo nhìn một vòng, trên da thịt có những vết bầm tím mơ hồ, cả tay chân đều có vết trầy xước.
Đêm qua tôi đã về nhà bằng cách nào?
Cẩn trọng suy nghĩ, tôi cắn môi, nhắm mắt hồi tưởng lại đoạn kí ức đêm qua một lần nữa: Khóa cửa phòng học, đi bộ ra khỏi cổng trường, đến trạm xe buýt, tám giờ tối, bắt xe về nhà?
Không đúng! Vậy là tôi không hề mơ! Rõ ràng là tôi đã gặp phải hai gã lưu manh!
Trong lúc này đây, cơn xây xẩm đánh gục tôi, tôi nhớ ra từ đêm qua tới giờ mình chưa bỏ bụng gì cả. Tôi cố gắng làm vệ sinh cá nhân, nén cơn chóng mặt vì hạ đường huyết, chụp lấy miếng sandwich Ken đã làm, ăn tạm. Trong lúc không để ý vì chuông điện thoại để chế độ rung, tôi thấy Thái Ngọc Ban Mai đã gọi nhỡ đến năm cuộc.
Cuộc gọi lần thứ sáu vừa đến, vẫn là Mai, tôi vừa cố nuốt khối thực phẩm khô kia qua khỏi cổ, vừa bắt máy:
“Hạ Anh, có chuyện lớn rồi! Cậu mau xem topic mới nhất trên diễn đàn trường kìa!”
Giọng con bé như đấm vào tai.
– Sao chứ? Chuyện gì?
“Cậu hãy chuẩn bị tâm lí trước khi xem! Tớ không biết đứa mất dạy nào đã làm chuyện này, Khiết đang tra IP kẻ đó loạn cả lên rồi!”
Lúc vừa nghe nó nói, tôi cũng đã mở xong trang diễn đàn của trường trên máy tính. Nơi đây vốn là một trang bàn luận của học sinh trong trường, từ tin chính thống lẫn tin lá cải, do một nhóm học sinh khóa trước tự dựng lên, không thuộc sự quản lí của nhà trường nên chủ đề bàn luận rất tự do. Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra thì từ trang chủ của diễn đàn, tiêu đề to tướng đã hiện lên: “Ngọc nữ An Đằng để lộ clip thay đồ không che, so hot!”
Tôi kéo vội xuống phần bài đăng, một clip ghi hình tầm ba phút, bối cảnh tại phòng tắm nữ của khu phức hợp thể thao trường, chất lượng hình ảnh không tốt lắm, nhưng lại thấy rất rõ mặt. Người trong clip đó chính là tôi!
Tôi như bị giáng một tảng đá vào đầu, tay chân bủn rủn, trong clip có thể thấy tôi đang thay đồ bơi ướt ra khỏi người, từng điểm trên cơ thể đều lộ rõ trước camera, góc quay từ trên cao xuống.
Mẹ kiếp!
Là đứa khốn nào đã quay?
Đầu tôi như bốc hỏa, chủ bài đăng là một tài khoản nặc danh. Tên của mọi người trên diễn đàn cũng hiếm ai đặt tên thật, bởi vậy mấy chục bình luận dưới bài đăng đều vô cùng buông thả:
“Đù, em này dáng ngon thế? Bình thường nhìn như que tăm, nhưng nhìn kĩ lại cũng không đến nỗi nào nhỉ?”
“Có ngon cũng là con ph* cao cấp của cậu ấm DHK, mày không có cửa đâu!”
“Hóng clip em gái 11B và thiếu gia!”
“Tui mới mò được một cái clip khác xịn xò hơn đây, ẻm đang sống thử với cậu hotboy Nhật Bản ấy! Bởi vậy mới có chuyện Quàng tử với bạn hotboy đánh nhau, Quàng tử bị hotboy đánh nhập viện luôn ó!”
“Đcm nhìn ngây thơ mà hóa ra nát vãi, sống chung với trai thật kìa bây ơi, làm đ*o gì hai đứa vô nhà từ chiều tới sáng mới mò ra? Còn cõng trên lưng? Hạnh phúc ghê ta?”
“Có đồng chí nào ch*ch bé này chưa xin review? Xin giá luôn nha!”
“Con đ* Châu Hạ Anh khoái làm màu hay nói đạo lý đây mà! Nâng bi thiếu gia chưa đủ còn gạ tới Thiên thần của tao! * đáng đời!”
Tôi vừa xem mà máu nóng đã trào lên đỉnh đầu, cả mặt cũng nóng ran. Ngón tay tôi run lên, cả việc di chuột cũng trở nên nặng nề. Tôi coi lại clip một lần nữa, hơi thở trở nên hừng hực, nước mắt không kiểm soát được mà rơi xuống. Clip quay rất run, nhưng sau mấy lần coi đi coi lại, tôi nhận ra một chi tiết, từ trang phục của tôi, có thể xác định được ngày quay có thể rơi vào khoảng hai tuần trước. Vì mỗi tuần học bơi một lần, tuần rồi tôi mặc áo bơi màu đen, tuần trước đó mặc áo bơi hoa văn xanh ngọc. Người có thể quay clip này chỉ có thể đứng từ góc phòng thay đồ bên cạnh. Góc bên trái phòng tôi là vách tường. Vậy thì, kẻ tình nghi chỉ có một, đó chắc chắn là người trong lớp tôi.
Sàn phòng thay đồ ướt nước, ánh lên bóng mờ, vốn dĩ khi bơi xong ai cũng phải tắm lại nước sạch, vậy nên sàn phòng nào cũng ướt nhẹp. Từ bóng nước, tôi có thể thấy được bóng của một vật chiếu qua từ phía sát góc phòng bên phải, đó là một vật màu hồng, nhìn rất quen mắt. Tôi chạy vào nhà vệ sinh, cầm thứ đó đem ra bàn học để so sánh. Quả nhiên!
Là chai dầu gội, một loại cũng khá đắt tiền, nhưng vì tôi rất thích mùi hoa anh đào của nó mà luôn nén cơn xót tiền mua dùng. Tôi nhớ rằng trong lớp tôi đã từng có người dùng một chai giống hệt của tôi. Tuần trước, cũng là tiết học bơi, Ngô Song Kỳ đã bỏ quên chai dầu gội này trong phòng tắm, sau đó cô ta đụng mặt tôi ở phòng thay đồ, do trên tay tôi cầm chai dầu gội này, cô ta còn inh ỏi bảo tôi mặt dày thấy đồ cô ấy bỏ quên liền im lặng lấy luôn.
Ban Mai vô cùng tức giận, lục lại mấy phòng tắm, liền ném cái chai dầu gội của cô ta ra, bảo rằng cô ta bớt vừa ăn cướp vừa la làng. Ngô Song Kỳ vừa nhìn thấy tôi dùng cùng nhãn hiệu dầu gội với cô ta, vừa thẹn vừa giận, ném cả chai dầu gội dùng chưa được phân nửa vào sọt rác rồi bỏ ra ngoài.
Hừm, tôi biết ai đã gây ra chuyện này rồi!
Tôi gạt nước mắt, vội vàng thay đồng phục, đến trường.