Chương 10: Hơi ấm
Đôi khi tôi cũng không hiểu tại sao mình lại tồn tại trên thế gian.
*
**
Sân thượng khu A giờ nghỉ trưa.
Cô gái xinh đẹp ngồi trên xích đu màu trắng, chiếc váy đồng phục khoe đôi chân nõn nà. Cô gái ấy có mái tóc nâu dẻ cột xéo một bên đang đung đưa xích đu với vẻ suy tư một mình.
Có tiếng đế giày gõ xuống nền gạch men nhám, phá hỏng không gian tĩnh lặng của cô gái tóc nâu. Có người đến gần, cất tiếng chào:
– Chị Nghi.
Lý Uyển Nghi ngẩng cao đầu, dò xét tiếng nói phát ra. Trước mặt, Ngô Song Kỳ tựa lưng trên thanh sắt của xích đu, mỉm cười.
Nghi cất tiếng nhàn nhạt, bộ điệu dửng dưng nhưng mang nét lãnh đạo thiên bẩm.
– Việc gì?
Cô lớp trưởng 11B húng hắng giọng, nũng nịu mách lẻo:
– Chị à, Châu Hạ Anh và con nhỏ Ban Mai cứ chống đối chúng ta hoài à. Hồi sáng Hạ Anh còn..
– Chị biết rồi! – Uyển Nghi ngắt ngang, thản nhiên vô cùng.
Song Kỳ cau mày, nói:
– Chị! Biết vậy rồi sao mà lại không xử hai đứa đó?
Lý Uyển Nghi bật cười, giơ đôi bàn tay chăm sóc kĩ lưỡng với bộ móng màu đen mới sơn ra, tăm tia. Cô trả lời:
– Uầy, làm gì mà gấp? Chơi với chúng từ từ mới vui chứ.
Kỳ vuốt tóc, nhếch mày:
– Ban Mai muốn đưa con bé “thủ khoa quê mùa” ấy đi thi hoa khôi thay nó!
Một nét biến động rất khẽ trên gương mặt của cô Hội trưởng Hội học sinh. Nắng nhạt táp trên hàng mi cong, rậm đen. Gió từ dãy lớp cao nhất của An Đằng thổi dìu dịu, làm mái tóc nâu của cô bay rối tung. Uyển Nghi mím môi, đứng dậy, choàng tay qua vai Song Kỳ, thì thào:
– Em.. đang tự ti với nhan sắc của mình?
Cô gái cạnh bên day môi, ấp úng.
Nghi nói tiếp:
– Hay là.. em sợ Châu Hạ Anh?
Ngô Song Kỳ trợn mắt, lắc đầu nguầy nguậy:
– Không! Việc gì em lại sợ nó?
– Tốt! – Nghi nhoẻn môi. – Vậy thì cứ yên tâm. Người đại diện An Đằng tham dự cuộc thi phải dựa trên lượt vote của tất cả học sinh trong trường. Em nên nhớ, cuộc thi này ảnh hưởng đến tiếng tăm của trường chúng ta. Trường An Đằng chúng ta nổi tiếng đăng quang hoa khôi nhiều lần nhất, bởi vậy không thể nào “chơi bẩn” để giành vé tham dự. Nếu có Thái Ngọc Ban Mai thì trường ta đã nắm chắc phần thắng, tiếc là.. Chậc, hi vọng còn lại chỉ còn có ba người là em, Hạ Anh và Quỳnh Lam. Nếu ai nhận nhiều lượt bình chọn nhất sẽ là người được tham gia cuộc thi.
Song Kỳ thở dài, tiếc:
– Giá như năm trước chị đừng thi Hoa khôi thì năm nay chả đứa nào dám giành vé đi với chị rồi!
Uyển Nghi bật cười thành tiếng:
– Hơ, năm trước chị không thi thì năm nay chị đâu được trao lại vương miện Hoa khôi cho đàn em. Hi vọng chiếc vương miện của chị sẽ được trao cho một học sinh của An Đằng.
– Vậy giờ mình có nên cảnh cáo hai con ranh ấy đến gần “Hoàng tử” nữa không?
Cánh môi mọng hồng của cô Hội trưởng cong lên rất nhẹ.
– Từ từ. Chị có trò chơi khác vui hơn cả thế! Đừng bao giờ đụng vào Hiểu Khiết.. của chị. Cái giá phải trả.. đắt lắm!
Bàn tay Song Kỳ lại một lần nữa bấu chặt lại, móng tay ghim vào da đau điếng. Rõ ràng là cô cũng thích Hiểu Khiết, vậy mà trước mặt Uyển Nghi cô chỉ bất lực xem chị ấy chiếm đoạt lấy cậu “Hoàng tử mặt trời” trong mơ của biết bao nữ sinh. Kỳ im lặng, không nói. Cái nỗi bứt rứt khó chịu ấy cứ len lén trào trong lòng.
– Lý Uyển Nghi, chị thật đáng ghét!
***
Chiều nay có nắng đậm. Sắc cam nóng chảy rót trên những mái nhà, rớt trên những tán lá xanh um. Ánh dương chạy nhanh về hướng Tây, trở thành một cái lòng đỏ trứng cam vàng quyến rũ. Gió xé nát những áng mây, rắc đều trên nền trời đang lem nhem sắc cam đỏ hoàng hôn. Một đợt gió âm binh táp qua người tôi làm mái tóc trở nên hỗn độn, vạt váy đồng phục lất phất bay. Đưa tay dằn lại mái tóc ngay ngắn trước cơn gió chướng, tôi chỉnh lại dây đeo của ba lô, nó hơi lỏng ra, không ôm sát vào vai lắm.
Những đợt học sinh ồ ạt tràn ra từ các lớp học như ổ mối bị động, lộn xộn và bon chen. Âm thanh tĩnh lặng biến mất ngay ra sau tiếng chuông hiệu vừa dứt, trở thành một bản tạp âm đủ các cung bậc.
Học sinh đàn đúm thành từng nhóm, mặt tươi như hoa. Một số nam sinh vội tháo ngay cà vạt và kéo vạt áo ra ngoài cho thoải mái. Sân trường An Đằng chật ních học sinh, tất cả đều đổ dồn về hướng cổng ra vào to lớn. Xe hơi chen người đi bộ nhích ra khỏi cổng, tiếng chuông xe bấm liên tục hòa vào âm thanh tạp nham của giờ tan trường tạo thêm một âm điệu mới phá tan nét yên tĩnh của khoảng sân rộng.
Tôi đi theo nhóm học sinh 11B, len lỏi theo nhóm bạn ra về. Ban Mai chẳng thấy tung tích đâu. Bụng đói, cả người mỏi mệt. Giờ tôi thèm lăn ra giường ngủ một giấc cho khoẻ người. Mau về nhà thôi, không biết Saito Ken sẽ nấu gì cho buổi chiều nay nữa.
Lủi thủi đi, đầu cúi nhìn mũi giày, tôi cứ đi như một rô bô được lập trình đến khi phải đứng khựng lại bởi một đôi chân khác đang đứng chặn trước chân mình.
Tôi nhìn từ dưới lên. Đụng độ đôi giày Nike trắng, quần thun màu cam ngang gối. Áo ba lỗ cùng mà in số 13 quen thuộc bao lấy làn da nâu đồng rắn rỏi, cơ bắp cuồn cuộn và thân hình cao lớn mà tôi chỉ nhìn ngang được tới ngực. Ây da, sao hắn lại ám nữa rồi!
Tôi ngậm ngùi, lòng canh cánh, thấp thỏm ngẩng mặt. Trước mắt, đập vào võng mạc tôi là khuôn mặt thân quen của.. An Tử Đằng – kẻ vừa bị tôi và Ban Mai hạ knock out từ hôm qua. Hắn đến tìm tôi trả thù có phải không?
– Bấy bì, em đi đâu mà vội thế? – Khuôn mặt nham nhở của An Tử Đằng kề sát vào mặt tôi, nồng mùi mồ hôi nặng, hắn lại vừa đi tập bóng về. Trên tay hắn, một nụ hồng đỏ thắm giơ lên cao, đưa đến tay tôi như tặng.
Tôi nhíu mày, cái vẻ bực mình không tài nào che được. Gọng kính dày lại được đẩy lên cao, tôi cười méo. Hờ hờ, tặng hoa đưa tiễn vong linh tôi về Tây Thiên hay sao đây? Sự trả thù đầy ngọt ngào và thủ đoạn của An Tử Đằng thật là đáng sợ!
– Hì hì. – Tôi cười ngọt. – Tử Đằng, chào buổi chiều nha. – Câu chào thật nhảm nhí.
Chàng trai mặc áo số 13 áp gần đến tôi, bàn tay to lớn kia chụp lấy bàn tay lạnh ngắt, run cầm cập của tôi, nâng lên, tôi cảm nhận những ngón tay của mình đang bị bóp nhẹ.
Hắn cúi đầu, làn môi cam nhạt chạm trên bàn tay tôi, cả hơi thở nam tính phả nóng bàn tay bé nhỏ này. Hắn ngẩng mặt, cất giọng dịu dàng:
– Người đẹp, xin em hãy nhận lấy tấm chân tình của anh. – Đưa hoa hồng cho tôi.
Mất 10 giây đơ ra như trời trồng, tôi há hốc, cố lấy lại bình tĩnh.
– Thank you. Hoa đẹp lắm! – Nhận lấy hoa cho có lệ. Biết mình sắp bị tên Hà Mã này mần thịt tới nơi rồi, thôi cứ kệ, nhận lấy hoa cho rồi.
Tôi cố giữ bản thân thật bình tĩnh, An Tử Đằng chắc là đã biết chuyện hôm qua tôi và Ban Mai đã cấu kết nhau cột dây giày của hắn lại quá! Chết chắc rồi! Hu hu! Mai ơi, chẳng lẽ bồ đã bị hắn xử nên mới mất dạng từ hồi tan học tới giờ? Ôi, số phận mới hẩm hiu làm sao!
Hà Mã Tử Đằng giơ cánh tay cơ bắp khoác lên vai tôi. Mùi mồ hôi mặn nồng khoang mũi. Eo ôi! Khiếp quá! Ặc ặc!
Tôi ráng nhín thở, cười duyên, cố nuốt trôi cái bộ mặt khổ sở của mình xuống, niềm nở. An Tử Đằng chun mũi, nhìn tôi:
– Hạ Anh yêu dấu, anh đến tìm em về cái chuyện hôm qua á!
Tôi nuốt nước bọt, vuốt tóc, cố vặn ra cái nụ cười khiến hắn ngất ngư, hỏi khẽ:
– Chuyện gì hả Đằng?
Người mặc áo số 13 xịu mặt, giận dỗi:
– Uầy, baby mau quên quá đi. Cái chuyện ở Hội mỹ thuật á!
Răng hàm tôi run lặp bặp, gõ vào nhau côm cốp, giả vờ ngu ngốc:
– Chuyện gì vậy ta?
An Tử Đằng bỏ cánh tay đang khoác trên vai tôi ra, ngón tay bẻ răng rắc, đôi giày Nike đối diện tôi, mỉm cười. Hu hu, hắn muốn đào mồ chôn sống tôi ngay tại đây luôn sao? Tôi nhắm mắt, nín thở.. chờ chết!
– Em mau quên quá đi, chuyện hôm qua em hứa là hôm 31 tháng này em sẽ rảnh, lúc đó tụi mình sẽ đi chơi. Nhưng mà tháng này không có ngày 31 nên làm sao tụi mình đi chơi được!
Tôi ngơ ngẩn, mở mắt. Chuyện hắn muốn là vụ hẹn đi chơi ư?
– Sao?
Tử Đằng hắng giọng rồi nói tiếp:
– Hay là bây giờ anh có mấy vé đi công viên giải trí miễn phí. Mình đi chơi nha!
Tôi tròn xoe mắt. Hắn chưa biết thủ phạm đã chơi hắn hồi hôm qua có phần tôi góp phần sao? Hay là Ban Mai nhất quyết không khai? Ôi, con bạn nghĩa khí của tôi đáng yêu thật!
– Vậy là..
– Sao? Hạ Anh baby, em đồng ý không? – Tên Tử Đằng đó cứ đưa cái hàm răng cười nham nhở. Giờ sao đây? Đi chơi với hắn à? Đâu có được, đi với hắn cho tụi fan nữ cuồng của hắn xé xác tôi ra à? Ta điên chắc?
Tôi cười sượng:
– Tử Đằng à, chắc là Hạ Anh đi không được đâu! Hẹn dịp khác nha!
Hắn níu tay tôi, không cam tâm, cái mặt phụng phịu y như trẻ nhỏ:
– Đi mà Hạ Anh! Ở công viên giải trí mới khai trương ngôi nhà ma vui lắm! Tụi mình đi thử đi! Đi chơi miễn phí mà!
Tôi nhíu mày, đấu tranh tư tưởng. Có nên đi hay không đây?
– Hạ Anh. – Tên con trai cạnh bên lay lay vai tôi, gọi. – Em bị trúng gió hả? Có cần anh bế lên phòng y tế không?
Tôi xua xua tay, chặn:
– Hổng có gì đâu! Hơi nhức đầu thôi mà!
– Nè, vậy là đi rồi nha! Không được thất hứa đó!
Tôi chưa kịp phản ứng thì cái tên đó đã hí hửng quyết định tất cả rồi. Đồ áp đặt! Bá đạo! Xấu xa!
Tôi kéo cánh tay to lớn kia lại, quyết định phương án cuối cùng:
– Nè Tử Đằng! Tớ có thể dẫn thêm bạn theo cùng không? Đằng có tới năm cái vé lận mà!
Đằng gãi đầu, đắn đo:
– Nhưng anh muốn đi chơi riêng với mình em à!
– Tức là bây giờ không chịu có phải không? – Tôi làm mặt lạnh. – Được rồi, vậy thì tôi không đi!
An Tử Đằng hốt hoảng đuổi theo tôi, nhanh nhảu:
– Được rồi! Được rồi mà! Đi cùng thì đi! Hạ Anh đi chơi với anh là hạnh phúc lắm rồi!
Tôi nghiêm mặt:
– Với một điều kiện nữa!
– Một trăm điều anh cũng chấp nhận!
Tôi nhướng mày, cất giọng giáo huấn:
– Dẹp bỏ cái cách xưng hô sởn gai ốc đó dùm đi! Chúng ta bằng tuổi nhau. À, mà cậu chào đời sau tôi nữa chứ! Nếu không xưng hô đàng hoàng thì đừng hòng tôi nói chuyện với cậu!
Tên Hà Mã đó bí xị mặt, cất tiếng trả lời:
– Nhưng mà Hạ Anh, anh..
– Cái gì? – Tôi trợn mắt.
– À, à, không! Hạ Anh, tớ.. không thích xưng hô thế này đâu!
Tôi nghiến răng:
– Vậy thì tôi cũng chả thích cậu cứ gọi mấy câu ướt át đó trước mặt mình đâu!
Tử Đằng nhún nhường:
– Được rồi, xưng cậu – tớ là được chứ gì.
Được trớn, tôi đòi thêm:
– Với lại.. tôi ghét cái quả đầu xù xù lông nhím vàng khè của cậu lắm!
Đằng nhún vai, cười tươi:
– Dễ thôi, nhuộm lại là được chứ gì!
Tôi gật gù:
– Ngoan đấy!
Chiếc áo cam bên cạnh vỗ ngực:
– Miễn Hạ Anh thích là cái gì Đằng cũng làm!
Ha ha, coi vậy mà cái tên thần xui xẻo chuyên gây tai họa cho tôi cũng dễ thương lắm chứ bộ. Sao bây giờ mình mới nhận ra thế nhỉ?
Sân trường heo hút, học sinh đã tan gần hết. Nắng chiếu vàng kéo hai chiếc bóng của tôi và anh chàng hot boy thành hai vệt bóng đen chảy dài trên nền sân xám. An Tử Đằng cứ nhất quyết lẽo đẽo theo tôi không chịu buông.
– Hạ Anh, vậy là chịu đi rồi nha!
Tôi ỡm ờ. Sực nhớ đến Ban Mai, tôi mới mon men thăm dò.
– Tử Đằng!
– Hả?
– Cậu có biết hôm qua ai đã cột dây giày của cậu không?
Tử Đằng nghiến răng trèo trẹo, bàn tay vò lại thành nắm đấm:
– Gừ! Tớ mà biết cái quân khốn nạn nào làm chuyện đó thì nó chết chắc với tớ!
Tôi suýt nghẹn, vuốt ngực. Tên chết tiệt! Cái quân khốn nạn đó có tôi tham gia nữa đó!
Vậy tức là cái tên này vẫn chưa biết thủ phạm là ai. May quá! Vậy mà nãy giờ cứ lo phập phồng. Tôi cười hi hả:
– Ha ha, thôi bỏ qua cho rồi! Đừng có giận dai mà! Chuyện qua rồi! Đừng có truy cứu nữa nha!
– Do đó là thành viên của Hội mỹ thuật nên cậu mới bao che phải không?
Tôi ra giọng nài nỉ:
– Ừ, thì vậy. Thôi mà, nể mặt tớ, cậu bỏ qua cho “kẻ lầm đường lỡ bước” dại dột chơi ngu đó nha! Đi mà!
Anh chàng mặc áo số 13 tiu nghỉu:
– Ờ, thôi được rồi! Nể mặt cậu mới tha đó nha!
– Nhất ngôn ký xuất. – Tôi nhướng mắt.
– Tứ mã nan truy. – Hắn cũng bày đặt “xổ” Nho theo tôi. Vậy là đã “dẹp loạn” An Tử Đằng thành công. Giờ thì có thể yên tâm ăn ngon, ngủ yên được rồi.
Sau đó, tôi viện cớ nhà có việc gấp để từ giã Tử Đằng “keo dính”. Chiều xế bóng. Hoàng hôn buông đỏ chân trời. Cũng may mà hắn tha cho tôi, nếu không thì tôi phải đứng ở đây nói lảm nhảm tới khuya với hắn mất.
Chuyến xe buýt kế tiếp cũng tới. Nhanh chóng phóng lên xe để thoát khỏi tên bám đuôi dai dẳng đó, tôi an nhàn hạ mình xuống cái ghế êm ái trên xe, thư thả nghe nhạc.
An Tử Đằng này chẳng biết nhìn trúng tôi ở điểm nào cho được nữa. Mà kệ, kiểu con trai như hắn vài hôm sẽ tự thấy nhàm chán rồi đổi đối tượng sớm thôi, tôi nhịn được cứ nhịn.
***
Tôi trở về nhà lúc trời sập tối, phố thị đã lên đèn nơi nơi, vẻ náo nhiệt và ồn ào hôm cuối ngày bị cơn mưa lất phất bao bọc. Mưa rất nhẹ, như là bụi li ti. Nếu như đêm hôm qua mưa tầm tã thì chiều nay mưa dịu dàng rải xuống mặt đất, chỉ như là phun sương cho cây lá thêm tươi tốt. Trụ đèn trước ngõ hắt ánh vàng leo lét, phủ sáng mặt đường bóng nhẫy nước mưa. Bộ đồng phục âm ẩm do đội cơn mưa nhẹ về nhà, mái tóc tôi dần cũng ướt sũng. Mưa chạy trên những tán lá, nhỏ tí tách xuống lớp nhựa xám thành những đường ngoằn ngoèo. Gió se sắt bao lấy dáng vóc tôi. Khẽ run. Đúng là tôi cần diện thêm một chiếc áo ấm khi đi học thật rồi.
Ngôi nhà bình thường tối om nếu giờ này tôi vẫn chưa về, giờ đây, mặc dù tôi đứng ngoài cổng nhưng ánh đèn trong ấy vẫn tỏa ra sáng ấm – cảm giác ấm áp khi biết có thêm một người nào đó đang hiện diện trong nhà, không phải chỉ có riêng mình. Cảm giác thật yên bình và nôn nao.
Cánh cửa trắng được đẩy vào, ánh đèn huỳnh quang bọc lấy tôi, ngôi nhà thơm mùi thức ăn nồng đượm. Saito Ken đang ở nhà. Thật vui!
Chỉ kịp tháo giày ra, đặt lên kệ, tôi chạy tu vào bếp. Mùi canh cơm nóng hổi quyện đầy khứu giác. Thơm quá! Mùi hương đang khiêu khích cái bụng trống rỗng của tôi.
Trong bếp sạch sẽ, tinh tươm. Trên bàn ăn, chiếc lồng bàn đỏ đang chụp lại số thức ăn vừa nấu. Trên bàn đặt hai cái bát, cũng có hai đôi đũa. Một chiếc ghế đã có người ngồi, người đang đợi tôi.
Vẫn là chiếc áo phông trắng với quần thể thao cùng màu, Ken gục mặt xuống bàn, hình như đã ngủ. Mái tóc nâu lòa xòa che bít đôi mắt. Cậu cuộn người ngủ say trên bàn, cùng bữa cơm đã dọn sẵn, thức ăn vẫn nguyên vẹn. Ken chưa ăn tối.
Tôi lay nhẹ cậu, gọi:
– Này Ken, dậy đi nào!
Con người kia rục rịch ngẩng đầu, nheo nheo mắt. Đồng tử mang theo cánh đồng hoa oải hương vẫn vậy, tím biếc, trong veo, thấp thoáng tia vui mừng. Ken vươn vai, ngáp nhẹ rồi vuốt lại mái tóc của mình.
Tôi ngồi xuống ghế bên cạnh, ba lô đặt dưới đất, nhìn Ken:
– Sao chưa ăn cơm? Cậu chờ tôi về ăn chung sao?
Ken cười. Cái đồng tiền lún sâu trên má. Cậu gật đầu.
Cậu chờ tôi cùng ăn? Lâu rồi mới có người cùng ở nhà ăn cơm với tôi. Tim khẽ lâng lâng sung sướng. Tôi mở lồng bàn ra, thức ăn rất ngon. Rau, thịt đã mua sẵn, trữ trong tủ lạnh. Có canh rau, thịt kho nè, có đậu xào nữa. Nhìn thôi đã phát thèm!
– Vậy giờ mình ăn thôi! Tôi đói quá rồi! – Tôi cười, lấy bát bới cơm, xuýt xoa. – Oa, nhìn hấp dẫn quá à!
Ken nhìn tôi rất lâu, bất giác, cậu nhíu mày, rồi đưa tay chạm vào tóc tôi. Tóc ướt nhem, đồng phục cũng bay mùi nước mưa âm ẩm. Cậu nhăn mặt, nhìn tôi rất nghiêm.
Tôi đặt cái bát xuống, chỉ ra bên ngoài trời:
– Bên ngoài đang có mưa bụi. Tôi không có mang theo dù nên..
Ken đặt bát cơm của mình xuống bàn, gác đũa xuống, rồi bỏ đi lên phòng.
Sao vậy chứ? Tự nhiên bỏ ăn à! Bình thường cậu háu đói lắm mà? Tôi chẳng biết được con người đó đang nghĩ gì nữa! Chán nản, tôi lắc đầu, lầm lũi ăn.
Ken trở lại bàn với cái khăn bông trên tay, cậu phủ lên tóc tôi, xoa nhẹ. À, thì ra Ken đi lấy khăn lau tóc cho tôi. Sao tôi có osin dễ thương đến vậy?
Niềm vui không che giấu, tôi bật cười, giành lấy cái khăn, tự lau, khe khẽ tiếng nói:
– Cảm ơn!
Saito Ken bưng bát cơm của mình, từ tốn ăn. Chiều hôm nay thấy cậu quái quái thế nào ấy. Hôm qua hễ gặp tôi là cười toe toét, lúc nào cũng lúng liếng, vui vẻ. Vậy mà nãy giờ thấy cậu ít cười hơn, trông mỏi mệt nhưng lại thật dịu dàng và nho nhã. Kì lạ vậy ta?
Bỏ qua nét thay đổi nhỏ nhặt đó, tôi chú tâm vào bát cơm của mình. Ken nấu ăn ngon quá! Ngon y như mẹ tôi nấu! Tôi ăn rất nhanh, loáng tí là cái bát sạch trơn. Hôm nay tôi ăn những ba bát cơm, chưa bao giờ ăn no tới vậy! Cái bụng óc ách no căng. Ngon ơi là ngon!
Tôi ngẩng mặt, chú ý tới Ken, cậu ta vẫn tiếp tục ăn bát cơm của mình. Rất chậm. Cái cách ăn nhỏ nhẹ, khẽ khàng như một chú mèo nhỏ. Nãy giờ vẫn chỉ có một bát cơm đó thôi. Ôi trời, con ma chết đói mọi hôm bay đi đâu rồi?
Tôi hỏi:
– Sao tự nhiên ăn lâu vậy?
Ken vẫn từ tốn nhai, không đáp. Đôi mắt đó cụp thấp, tôi thấy cả cái bóng của những sợi lông mi cong dài đã bị ánh đèn trắng hắt xuống thành một vệt đen trên khuôn mặt thanh tú kia. Nhìn thế này tôi mới tin Ken từng là một hoàng tử, phong thái rất quý tộc.
Ánh mắt tôi chạm dần đến đôi tay cậu, cái ngón trỏ của bàn tay phải đang cầm đũa bị một vết rạch dài, sưng đỏ, máu khô đóng lại xỉn màu. Ken.. bị thương! Cậu bị đứt tay.
Tôi vội chụp ngón tay cậu, thốt lên:
– Tay cậu..
Chàng trai trước mặt bỏ bát cơm xuống, rụt tay lại, che giấu.
Đến lượt tôi làm mặt nghiêm, nhón chân bỏ đi. Ken nhìn theo, có vẻ ngỡ ngàng.
Cái hộp y tế này lâu rồi mới xài, cũng may chưa có loại thuốc nào hết hạn. Tôi dùng oxi già sát trùng ngón tay bị thương cho cậu, rồi chấm thuốc cho mau lành vết thương. Ken giương đôi mắt tròn xoe như mắt nai nhìn theo, khẽ cười.
Tôi băng vết thương lại cho cậu, vừa làm, vừa dặn:
– Lần sau nấu ăn phải cẩn thận hơn nha, đừng để đứt tay nữa đó!
Ken gật đầu, rất nghe lời. Buổi cơm tối nay rất êm đềm và tĩnh lặng. Tuy vậy nhưng không buồn chán tí nào, tôi chỉ thấy ấm áp và mãn nguyện, như một cảm xúc nào đó đã đi lạc từ rất lâu bỗng chốc quay trở về. Là tình cảm của một gia đình – thứ tôi dường như đã lãng quên. Ken mang cho tôi xúc cảm của một gia đình. Ken là anh trai, tôi là em gái. Ha ha, giống thật!
Tôi ngồi học bài rất khuya, lúc nãy Ken đi rửa chén rồi làm mấy việc lặt vặt, sau đó lên phòng. Với bộ đồ mặc nhà màu trắng tôi đã mua, Ken lang thang trong nhà, nhẹ nhàng như một u hồn, nhưng trông thanh nhã giống một đóa bồ công anh đang bay lượn trên không trung nhiều hơn.
Bài tập hôm nay nhiều quá, ngày mai có khá nhiều môn trả bài, tôi học rất lâu. Cậu bắc cái ghế, ngồi cạnh tôi, im lặng. Chỉ là chống tay ngồi nhìn tôi, nhìn hoài không chán.
– Sao ngồi ngắm tôi hoài vậy? Đẹp lắm à?
Ken chìa tờ giấy:
– Không có việc gì làm. Chán!
– Pha cho tôi một ly sữa nóng đi, có việc làm rồi đó!
Ken đứng dậy, đi xuống nhà. Lát sau, cậu mang cho tôi một ly sữa ấm, rồi lấy chồng truyện tranh trên kệ, đọc tới khi tôi học bài xong.
Đêm hôm nay lạnh giá. Tôi cuộn mình, rúc sâu trong chăn bông. Lén nhìn dưới sàn nhà, cậu đã ngủ ngon lành từ lâu. Bóng đêm sánh đặc, ôm ấp lấy bộ đồ trắng tinh ấy. Mái tóc sậm xuống thành màu đen mun trong bóng đêm, nhịp thở cậu ấy đều đều, thỉnh thoảng cậu co người, run lên một chút vì lạnh.
Tôi trèo xuống giường, đắp lại tấm chăn cho cậu ấy. Ken mà bệnh thì tôi tốn tiền mua thuốc cho cậu ấy chứ sướng ích gì!
Cứ thế, tôi nhẹ nhàng trở lại giường ngủ tiếp. Ken bám vào chiếc chăn bông, cuộn tròn.
Một đêm yên bình.. Tôi chìm vào giấc ngủ.. Nhẹ tựa lông vũ đang bay.. Mơ màng.. Ngủ say..
*
* *
Trong màn đêm..
Có nụ cười giảo hoạt rất khẽ của “ai đó” nở ra trên môi..
Lặng yên..
– Cậu còn 98 ngày!