Chương 56: Được
– Trần Đình Hạo… anh đang nói gì thế.
Ánh mắt của cô không rời hắn, cô chau mày nhìn hắn khó có thể đọc được suy nghĩ hiện tại của hắn.
– Tôi nói… kết hôn với tôi
– Lâm Nha Khiết, tôi không phải vì là cùng cô có Tiểu An mà mới kết hôn, cô cũng hiểu là tôi vì sao lại chọn cô mà.
Hắn bình thản như không, hắn đây là đang nói sự mà thôi, ngay từ ban đầu gặp cô, hắn đã chắc chắn rằng bản thân hắn sẽ không tách cô ra, đến khi cô rời đi hắn lại càng chắc chắn hơn bao giờ hết, hắn là muốn nhốt cô lại mà tự thưởng cho bản thân hắn được thoả mãn.
– Trần Đình Hạo Anh đây là anh đang biết mình nói cái gì không hả.
Cô không thể không ngừng hỏi gắn, cô muốn neyes đã không vì Tiểu An con của hai người thì ruốc cuộc hắn vì thứ gù, vì bản thân hắn muốn chiếm hữu hay vì hắn yêu cô cũng hay là vì hắn hận cô khi đã lạnh lùng bỏ rơi hắn lại… hay cả hai.
– Trần Đình Hạo… Anh…
– Người nhà của bé Lâm Nhã An, hai người có thể vào trong được rồi.
Lời nói của Lâm Nha Khiết hoàn toàn chưa nói hết cây thì đã giữ lại, cô nhìn hắn lướt nhẹ qua rồi đứng dậy cùng hắn vào trong phòng bệnh.
– Cô Lâm, tình trạng của bé chắc hẳn cô cũng đã rõ hơn ai hết, tôi đã xem qua hồ sơ bệnh án của Bé, tôi biết khi ở nước A cô đã cùng với các bác sĩ có tiếng tại đó kéo dài quá trình bệnh tình giúp nó không trở nên nguy hiểm hơn nhưng với đó là không đủ, bệnh này vốn chỉ dứt điểm khi được ghép tuỷ mà thôi, mong cô Lâm có thể hiểu rõ.
Làm sao mà Lâm Nha khiết không hiểu rõ được, cô vốn biết từ khi có Tiểu An nhưng khi đó không thể, giờ thì có hi vọng rồi cô không muốn bé con của cô sẽ chịu khổ nữa.
– Bác sĩ, ông giúp tôi kiểm tra xem tuỷ của tôi có tương thích.
Trần Đình Hạo có chút khẩn trương nhìn bác sĩ, như hối thúc sớm nhanh cho kịp.
– Cho hỏi anh có quan hệ như thế nào với Bé.
– Tôi là Cha nó.
Hắn nhìn bác sĩ như chắc nịch khẳng định, đứa con đó là của hắn và cô, không cần kiểm tra hắn cũng nhất định tin là vậy, và không thể không đúng được hắn chính là cha của Tiểu An, còn có độ tương thích tuỷ của hắn với Tiểu An rất cao, như vậy thì sẽ có thêm cơ hội phẫu thyataj thành công cao hơn.
– Trần Đình Hạo, tôi còn chưa trả lời điều kiện của anh mà, sao anh lại đồng ý ký vào giấy ghép tuỷ.
Lâm nha Khiết hai tay đan vào nhau ngồi yên lặng một chỗ đang đợi làm giấy tờ cũng như ngày hẹn phẫu thuật.
– Tôi không muốn nghe cô từ chối tôi nên mới hoàn thành điều tôi làm buộc cô phải đồng ý điều kiện tôi đề ra.
Trong lòng hắn thì nghĩ một kiểu nhưng miện thì nói một lời khác, đây chẳng phải là độc mồm độc miện sao, hắn không muốn cùng cô hoá giải căng thẳng sao, hắn muốn nhưng hắn không muốn nói.
– Trần Đình Hạo, cảm ơn anh.
– Lâm Nha Khiết còn nữa tôi quên chưa nói, chút nữa tôi sẽ cho người làm lại giấy tờ của Tiểu An, Con bé phải theo họ của tôi… TRẦN NHÃ AN.
Lâm Nha Khiết có chút buồn cười nhưng không muốn hắn để ý, nhưng vì nhịn không được nà đã không thể che dấu được hắn, hắn ép cô sát lưng tựa vài ghế chờ, ánh mắt không thể không chắc chắn hơn.
– Cô không đồng ý tôi cũng mặc kệ cô, con phải theo họ của tôi, cô nghe rõ chưa.
– Được rồi.